Đế Bá

Chương 2264: Thụ thi tiến hóa



- Chỉ có dụng tâm đi nhận thức, ngươi mới biết được huyết thống chính mình là cái gì, áo nghĩa chính thức của nó là cái gì, ngươi không cách nào cảm nhận được thứ đang ẩn chứa trong cơ thể mình, cho dù ta nói một ngàn câu, một vạn câu, tất cả đều vô dụng thôi.

Lý Thất Dạ nói câu này rất chân thành, cũng không có chút lừa gạt Diệp Tiểu Tiểu.

- Hừ, không nói cho ta biết thì thôi.

Diệp Tiểu Tiểu trừng Lý Thất Dạ, nàng giẫm lên chân Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ cười cười, sau đó nói:

- Tốt, tiểu nha đầu, chuẩn bị cho tốt, chúng ta đi vào.

Vừa mới nói xong, nắm bàn tay nhỏ bé của Diệp Tiểu Tiểu lóe lên, xông vào sơn cốc.

Tốc độ của Lý Thất Dạ quá nhanh, Phi Tiên Thể vừa ra, nhanh đến không gì sánh kịp, ngay cả Diệp Tiểu Tiểu cũng không kịp phản ứng.

- Vèo, vèo, vèo... Tư, tư, tư... Hô, hô, hô...

Ngay vào lúc Lý Thất Dạ xông vào sơn cốc, trong sơn cốc tất cả thụ thi đều ra tay, có rễ cây như mũi tên bắn ra, có thụ thi há mồm phun lửa cháy bừng bừng, cũng có thụ thi ra tay đóng băng tám phương.

Nhưng mà chúng vừa ra tay, Lý Thất Dạ cũng đã xông vào sơn cốc, tốc độ của Lý Thất Dạ nhanh hơn chúng ra tay vô số lần, cho nên tất cả thụ thi công kích trong nháy mắt đều thất bại, không chỉ nói làm tổn thương Lý Thất Dạ, ngay cả góc áo của Lý Thất Dạ cũng không chạm vào được.

Vừa rồi Diệp Tiểu Tiểu nhìn thấy mình đứng bên ngoài sơn cốc, nhưng mà trong nháy mắt cảnh tượng biến đổi. Bọn họ đã đứng trong sơn cốc, từ ngoài sơn cốc vào trong sơn cốc chỉ nháy mắt mà thôi, tốc độ cực nhanh, vượt qua thời gian, vượt qua tất cả.

Sâu trong sơn cốc có một khối đất bằng, tại đây có một tảng đá, lúc này ở đó có thụ thi vây quanh. Thụ thi ngồi ở đây đều già hơn các thụ thi bên ngoài, tuổi của chúng lớn hơn các thụ thi khác, hơn nữa thụ thi có thể ngồi tại đây, rõ ràng cho thấy chúng cường đại hơn các thụ thi khác.

Hơn mười thụ thi ngồi ở chỗ nầy, cũng không phải tảng đá kia trân quý thế nào, mà tảng đá trên đất bằng càng giống cái bàn hơn.

Hoặc là thụ thi căn bản không biết cái gì là cái bàn, chúng chỉ tùy tiện coi tảng đá là cái bàn.

Hơn mười thụ thi ngồi ở đây. Hết sức kỳ quái, chúng không phải thủ hộ linh đan dược thảo gì đó, từ thần thái của chúng mà nhìn, chúng càng giống đang thương nghị chuyện gì.

Nhìn thấy một màn này làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, bởi vì thụ thi là không có linh hồn, chúng thậm chí không có trí tuệ, nhiều khi chúng làm việc chỉ là dựa vào bản năng mà thôi.

Hiện tại những thụ thi đang ngồi tại đây, xem ra giống như đang mở hội nghị cao tầng, cảnh này làm cho Lý Thất Dạ nghiên cứu về thụ nhân cũng phải giật mình.

- Chúng đang làm gì đó?

Diệp Tiểu Tiểu nhìn qua hơn mười thụ thi đang ngồi đó. Cũng hết sức tò mò.

Lý Thất Dạ nhìn qua hơn mười thụ thi ngồi cạnh nhau, hắn cũng ngoài ý muốn, thì thào:

- Cho tới nay, ta vẫn nghiên cứu về thụ nhân. Đem lực chú ý đặt lên chúng, lại xem nhẹ thụ thi, xem ra trong năm tháng dài dằng dặc, thụ thi cũng phát sinh diễn biến, chúng đã có trí khôn nhất định.

Cảnh trước mắt không rõ ràng lắm. Nhưng mà có thể tụ tập ở đây giống như đang mở hội nghị, mặc kệ hội nghị này đang thỏa luận cái gì, từ tình cảnh mà nhìn ra được, thụ thi không còn là cái xác không hồn như trước kia, chúng cũng bắt đầu có tiến hóa.

Cho tới nay, Lý Thất Dạ vẫn chú ý thụ nhân diễn biến, đối với Lý Thất Dạ mà nói, hắn cho rằng thụ nhân mới có cơ hội diễn biến thành chủng tộc mới.

Nhưng mà đối với thụ thi mà nói, Lý Thất Dạ vẫn nghiên cứu rất ít, tối đa cũng chỉ chú ý tới mà thôi.

Bởi vì so sánh với thụ nhân, thụ thi kém quá xa, bởi vì thụ thi không có linh hồn, chúng căn bản bên trên chính là cái xác không hồn, loại đồ vật không có linh hồn này, nó càng thêm không có khả năng có được trí tuệ, cho nên nói muốn diễn biến ra một chủng tộc, thụ nhân có tỷ lệ lớn hơn thụ thi cả trăm lần.

Từ nghiên cứu của Lý Thất Dạ xem ra, nếu như nói thụ nhân đời thứ hai không có cơ hội truyền thừa đời thứ ba, không có khả năng sinh sôi nảy nở thành chủng tộc, như vậy, thụ thi càng không khả năng trở thành một chủng tộc hoàn toàn mới. Người chết tuyệt đối sẽ không thành một tộc loại.

Bây giờ nhìn thấy một màn trước mặt, chính thức xuất phát từ dự kiến của Lý Thất Dạ, hắn cũng thật không ngờ thụ thi vậy lại có một ít trí tuệ. Mặc dù nói kể từ bây giờ mà nhìn, trí tuệ của thụ thi vẫn có hạn, nhưng ít nhất đây là mở đầu không tệ.

Lý Thất Dạ cùng Diệp Tiểu Tiểu xông vào sơn cốc, hơn mười thụ thi đang ngồi đứng lên, chúng đều nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ cùng Diệp Tiểu Tiểu.

- Có chút ý tứ, muốn động thủ sao?

Lý Thất Dạ thấy hơn mười thụ thi này thì mỉm cười nói ra.

Hơn mười thụ thi trong sơn cốc này mạnh hơn đám thụ thi ở bên ngoài, hơn nữa, lúc này trong sơn cốc tất cả thụ thi vây chật như nêm cối, dường như tùy thời sẽ động thủ công kích Lý Thất Dạ cùng Diệp Tiểu Tiểu.

Đổi lại những người khác, bị nhiều thụ thi như vậy vây quanh, vậy nhất định sẽ bị dọa phá lá gan, nhưng mà Lý Thất Dạ vẫn bình tĩnh, cười nói tự nhiên.

Trong khoảng thời gian ngắn, vô số ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ cùng Diệp Tiểu Tiểu, bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào, Diệp Tiểu Tiểu có phần sợ hãi.

Đó cũng không phải Diệp Tiểu Tiểu nhát gan, mà là tràng diện này quá quỷ dị, thật là cho người ta cảm giác sởn hết gai ốc.

Nếu như nói bị vô số con mắt người sống nhìn chằm chằm vào, Diệp Tiểu Tiểu hoàn toàn không sao cả, nhưng mà bị vô số con mắt người chết nhìn chằm chằm vào, cảm giác kia thật không giống, đôi mắt trống rỗng mang theo tử khí, hai mắt trống rỗng không có gì, trong ánh mắt giống như mang theo tử vong tới gần.

Vèo, vèo, vèo...

Từng đợt âm thanh vang lên, ngay vào lúc Diệp Tiểu Tiểu cho rằng đám thụ thi sẽ công kích, tất cả thụ thi trong sơn cốc chui xuống bùn, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

- Chúng như thế nào?

Nhìn thấy tất cả thụ thi chui vào trong đất bùn biến mất không thấy gì nữa, chuyện này làm cho Diệp Tiểu Tiểu thập phần ngoài ý muốn, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nàng không rõ vì cái gì thụ thi không công kích.

- Chúng đào tẩu.

Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, đi tới chỗ tảng đá chúng vừa ngồi.

- Đào tẩu?

Diệp Tiểu Tiểu cũng ngoài ý muốn, nói ra:

- Chúng tại sao phải đào tẩu? Chẳng lẽ sợ chúng ta hay sao?

Nhưng nàng lại cảm thấy không có khả năng nha, vừa rồi tất cả thụ thi công kích các tu sĩ ý đồ tiến vào sơn cốc.

- Tuy thụ thi không có linh hồn, nhưng mà chúng có được bản năng vô cùng nhạy cảm, chúng biết rõ người nào có thể gây, người nào không thể gây.

Lý Thất Dạ biết rõ trong nội tâm Diệp Tiểu Tiểu muốn nói cái gì, cười cười.

Vào thời điểm này, Lý Thất Dạ thoáng cái bị thứ trên tảng đá hấp dẫn như thấy mùi ngon, giống như trên tảng đá có bảo vật tuyệt thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.