Đế Bá

Chương 2271: Thần phục (1)



Thân thể Tư Mã Ngọc Kiếm lúc này rung động thật mạnh, cảm giác đau đớn kịch liệt truyền ra, thời điểm này sợi tơ dài đang từ từ bay ra khỏi cơ thể nàng.

Đây là đạo văn thật nhỏ, đầu đạo văn bị hỏa diễm khóa lại, tuy nó muốn động nhưng không thể động được.

- Đây là vật gì?

Diệp Tiểu Tiểu nhìn thấy đạo văn bị rút ra khỏi cơ thể Tư Mã Ngọc Kiếm thì giật mình.

Tư Mã Ngọc Kiếm chấn động tâm thần, trong người có đạo văn khác mà nàng không biết gì cả, đây quả thực chính là chuyện không có khả năng.

- Lúc ngươi đạp vào Cổ Linh Uyên, thánh quang của Cổ Linh Uyên đã bao phủ ngươi, nếu như ngươi không có được Cổ Linh Uyên cho phép, thánh quang Cổ Linh Uyên sẽ lưu lại dấu vết không thể xóa nhòa, cho nên ngươi bước vào Cổ Linh Uyên thì dù ngươi nấp ở đâu, mặc kệ ngươi tránh né thế nào, mặc kệ ngươi ẩn độn ra sao, đều bị Cổ Linh Uyên nhìn thấy rõ ràng.

Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói.

Trong nội tâm Tư Mã Ngọc Kiếm rùng mình, nàng thật không ngờ Cổ Linh Uyên còn có huyền cơ như vậy, tại thời điểm này nàng mới hiểu được vì sao mình ám sát thất bại, thì ra là có việc này.

- Xuất hiện đi.

Lý Thất Dạ phân phó nói.

Tư Mã Ngọc Kiếm đứng lên, nàng giống như đóa hoa phù dung nở, xuân quang cả sảnh đường, thời điểm nước chảy qua bộ ngực no đủ của nàng, thật sự là quá hấp dẫn người.

- Thật sự là đẹp mắt.

Diệp Tiểu Tiểu thấy mùi ngon, Lý Thất Dạ ngược lại bình thản tự tại, mà nàng thì bị hấp dẫn.

Lần thứ nhất lõa thể trước mặt nam nhân, chuyện này làm cho Tư Mã Ngọc Kiếm cảm thấy ngượng ngùng, vội vã mặc xiêm y vào.

"Bồng" một tiếng vang lên, lập tức lò lửa bộc phát, nó giống như sôi trào thiêu đốt đạo văn kia thành tro tàn, không lưu lại chút dấu vết.

Mặc xiêm y xong, Tư Mã Ngọc Kiếm lạnh lùng đứng ở nơi đó, nàng trầm mặc, cho dù nàng muốn nói một câu cám ơn, nhưng mà nói không ra lời.

Nàng vẫn luôn lạnh như băng như thế, từ khi nàng đi lên con đường sát thủ này, càng lạnh lùng vô tình, "Cảm ơn" rất khó nói ra khỏi miệng của nàng, huống chi nàng luôn dựa vào bản thân, tự lập.

- Tới.

Lý Thất Dạ vẫy tay với Tư Mã Ngọc Kiếm, phân phó nói.

Tư Mã Ngọc Kiếm có phần do dự, nhưng vẫn đi tới trước mặt Lý Thất Dạ.

Nhìn qua Tư Mã Ngọc Kiếm, trong nội tâm Lý Thất Dạ thở dài một hơi, duỗi tay phải ra đặt trước ngực Tư Mã Ngọc Kiếm, đặt giữa hai vú của Tư Mã Ngọc Kiếm.

Lý Thất Dạ đột nhiên thò tay áp vào ngực của mình, chuyện này làm cho Tư Mã Ngọc Kiếm lui về phía sau một bước, lập tức né tránh, dù sao nàng là hoa cúc khuê nữ, còn chưa gặp qua chuyện như vây.

- Thật không nhận ra sao?

Lý Thất Dạ nhìn nàng một cái, bình thản nói:

- Nếu như ta muốn chiếm tiện nghi của ngươi, còn muốn chờ tới bây giờ sao?

Tư Mã Ngọc Kiếm gần đây đều là lạnh như băng, nàng như hóa thành băng điêu, với tư cách sát thủ nàng có rất ít cảm xúc chấn động, nhưng mà, bị Lý Thất Dạ nói thế thì ngứa răng, có cảm xúc muốn đánh Lý Thất Dạ một trận, chỉ có thể nói, Lý Thất Dạ thật sự quá cần ăn đòn.

Tư Mã Ngọc Kiếm cuối cùng vẫn hít sâu, tiến lên một bước, lại đứng trước mặt Lý Thất Dạ.

Lúc này tay phải Lý Thất Dạ đặt lên ngực nàng, thời điểm này Tư Mã Ngọc Kiếm rung động, tâm hồn thiếu nữ chấn động mạnh mẽ.

Cách xiêm y hơi mỏng nàng cảm nhận được cánh tay cường tráng hữu lực của Lý Thất Dạ, bàn tay chạm vào da thịt của nàng, có chút thô ráp, nhưng mà lại thập phần hữu lực, làm cho nàng cảm giác an tâm.

Thời điểm bàn tay áp lên ngực của nàng, tâm hồn thiếu nữ rung động, cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, cảm giác như lan tỏa trong ngực của mình, cảm giác như vậy nàng chưa từng có bao giờ.

Một âm thanh "Ông" vang lên, lúc này bàn tay của Lý Thất Dạ sáng lên, bàn tay của Lý Thất Dạ giống như đèn sáng, sau khi bàn tay của hắn sáng lên, thân thể Tư Mã Ngọc Kiếm cũng bắt đầu sáng lên, giống như cả thân thể Tư Mã Ngọc Kiếm bị thắp sáng.

Loong coong, loong coong, loong coong...

Âm thanh kim loại vang lên, lúc này bàn tay của Lý Thất Dạ mang theo pháp tắc đan vào nhau, lúc này không gian như sai chỗ, cả không gian vị trí Tư Mã Ngọc Kiếm cũng óng ánh, Tư Mã Ngọc Kiếm nhìn thấy pháp tắc dài hẹp hóa thành gông xiềng, khóa không gian của Tư Mã Ngọc Kiếm lại sau đó áp chế Tư Mã Ngọc Kiếm.

Nhưng mà thời điểm này, bàn tay của Lý Thất Dạ cho pháp tắc chui vào cơ thể Tư Mã Ngọc Kiếm, thắp sáng không gian trong thân thể Tư Mã Ngọc Kiếm. Hào quang sáng lên, không gian khóa lại cả trong lẫn ngoài.

Keng, keng, keng...

Lúc này là từng đợt âm thanh vang lên, toàn thân Tư Mã Ngọc Kiếm sáng như đèn, pháp tắc Lý Thất Dạ chui vào trong gông xiềng không gian, trong thời gian ngắn cởi bỏ gông xiềng đó đi.

Sau khi gông xiềng thần bí bị bỏ đi, pháp tắc không gian ẩn vào vào không gian như linh xà thoát đi, trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Chỉ trong nháy mắt, Tư Mã Ngọc Kiếm chấn động toàn thân, nàng cảm giác thứ áp bách nàng đã không còn nữa, nghe được tiếng "Oanh" vang lên. Huyết khí nổ vang, huyết khí bàng bạc trở về thân thể của nàng, giống như giao long.

Tâm hồn thiếu nữ của Tư Mã Ngọc Kiếm chấn động, vào thời điểm này nàng hiểu Lý Thất Dạ vậy mà cởi bỏ áp chế trên người nàng, làm cho nàng không hề bị lực lượng Thần Chỉ Châu áp chế, thực lực của nàng khôi phục như cũ.

- Ngươi có thể cởi bỏ áp chế của Thần Chỉ Châu?

Diệp Tiểu Tiểu nhìn thấy một màn này, nhìn thấy Lý Thất Dạ nói ra.

Lý Thất Dạ nhìn qua Diệp Tiểu Tiểu, nhàn nhạt nói:

- Chuyện này thì có cái gì kỳ quái, tại Thần Chỉ Châu. Tại Thần Thụ Lĩnh, đều có bí mật, đều là có quy tắc mà theo. Vì cái gì nhiều người đi vào Thần Chỉ Châu sẽ đi cầu Cổ Linh Uyên? Bởi vì Cổ Linh Uyên có thể cởi bỏ áp chế. Nhưng mà khác với ta, Cổ Linh Uyên cởi bỏ áp chế Thần Chỉ Châu là dựa vào bảo vật.

- Vậy còn ngươi?

Cho dù Tư Mã Ngọc Kiếm lạnh như băng cũng phải nói một câu.

- Huyền bí.

Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nói ra:

- Chỉ cần có quy tắc mà theo, tất cả cũng có thể cởi bỏ. Thần Chỉ Châu có huyền bí ít người biết, chỉ cần ngươi tham ngộ huyền bí trong đó, ngươi sẽ cởi bỏ áp chế.

Đương nhiên muốn tìm hiểu huyền bí của Thần Chỉ Châu không dễ dàng. Chỉ riêng áp chế huyền bí, Lý Thất Dạ lúc còn là âm nha cũng tốn thời gian dài, hắn đã từng tới nơi này nhiều lần, cuối cùng nhất mới tìm hiểu được huyền bí trong đó.

Tư Mã Ngọc Kiếm không nói lời nào, vẫn lạnh như băng như sương, cho người ta cảm giác rét lạnh thấu xương, nàng lạnh như băng, làm cho người ta không muốn đi tới gần.

- Tuy ta không thu đồ đệ.

Lý Thất Dạ nhìn qua Tư Mã Ngọc Kiếm, nói ra:

- Nhưng mà, từ hôm nay trở đi, ngươi lưu bên cạnh ta, từ hôm nay trở đi, ta sẽ chỉ điể ngươi Sát Thần đạo!

Lý Thất Dạ nói câu này làm cho Tư Mã Ngọc Kiếm nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, nàng là người ít nói chuyện, nàng lúc này đều rất muốn nghi vấn Lý Thất Dạ, nàng thật sự hoài nghi Lý Thất Dạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.