Đế Bá

Chương 23: Cửu Thánh công chúa (Thượng)



Thấy các vị trưởng lão Cửu Thánh Yêu Môn đang ngây người đứng nhìn, Lý Thất Dạ nhàn nhạt lên tiếng: 
- Nếu chuyện nơi đây xong rồi, vậy để cho truyền nhân của các ngươi đi ra gặp ta một lần a. Thiên tài có nghịch thiên đến mấy ở trong mắt ta cũng không có gì đáng khoe khoang cả!

Lý Thất Dạ nói như vậy lại làm cho các vị trưởng lão cứng miệng không biết nên đáp lời ra sao nữa, tên tiểu tử mới mười ba tuổi này lại tiếp tục mở miệng nói ngông cuồng rồi. Thế nhưng lời này từ trong miệng hắn khiến người khác cảm thấy đây là chuyện đương nhiên vậy.

Rốt cuộc, Luân Nhật Yêu Hoàng miệng vàng lời ngọc truyền xuống mệnh lệnh:
- Sương nhi, ra đây gặp mặt Lý công tử a! 

Khi truyền nhân Lý Sương Nhan của Cửu Thánh Yêu Môn xuất hiện trong Thiên Điện, sắc đẹp của nàng làm nơi đây bừng sáng, một đời tuyệt thế giai nhân khiến người khác khen ngợi không ngừng.

Đây là một thiếu nữ tuổi khoảng mười tám, dung nhan như vẽ, lông mày kẻ đen, đôi mắt như trăng sáng, môi son đỏ thắm khiến cho người ta mê hồn, cực kỳ hấp dẫn, nhưng nữ tử có dung nhan nghiêng thành như vậy lại lạnh như băng, khí tức giữa hai lông mày có vài phần lãnh ngạo, một bộ áo trắng càng lộ ra sự ương ngạnh quật cường, khí thế bức người.

Lý Sương Nhan, tên cũng như người, là truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn, đệ nhất mỹ nữ của Cổ Ngưu Cương Quốc, hơn nữa thiên phú và đạo hạnh cũng không hề thua kém vẻ đẹp của nàng.

Lý Sương Nhan sinh ra có Hoàng Thể, Thọ Luân là cấp Hoàng, càng khiến cho người khác kinh ngạc chính là Mệnh Cung cấp Thánh của nàng, còn gọi là Thánh Mệnh. Một người tu sĩ trẻ tuổi có Hoàng Thể, Hoàng Luân, Thánh Mệnh liền được xếp vào hàng ngũ những thiên tài tuyệt thế. Bất luận là gân cốt, thiên phú hay ngộ tính đều khó mà bắt bẻ.

Một đứa con cưng của trời, nếu như không muốn gả cho Lý Thất Dạ, một kẻ chỉ có Phàm Thể, Phàm Luân, Phàm Mệnh cũng là chuyện bình thường. Huống chi Tẩy Nhan Cổ Phái bây giờ cũng đã xuống dốc rồi, Lý Thất Dạ có là thủ tịch đại đệ tử đi nữa cũng chẳng ăn nhằm gì.

Lý Thất Dạ không có quá nhiều kinh ngạc đối với dung nhan tuyệt thế cùng thiên phú đáng kiêu ngạo của Lý Sương Nhan. Cuộc đời hắn chìm nổi giữa dòng thời gian, trải qua những năm tháng dài đằng đẵng, hắn đã thấy qua rất nhiều mỹ nữ. Luận thiên phú và dung nhan, từ xưa đến nay, bao nhiêu nữ tử có thể so với Tụ Thủy Tiên Đế, Băng Vũ Tiên Đế chứ?

Nhìn qua Lý Sương Nhan một cái, Lý Thất Dạ gật gù đánh giá:
- Cũng không tệ lắm.

Câu đầu tiên của Lý Thất Dạ để cho Lý Sương Nhan có mấy phần thiện cảm, nhưng câu sau lại khiến nàng giận dữ vô cùng. Sau khi nhìn thoáng qua cô gái trước mắt, Lý Thất Dạ lại thong dong nói tiếp: 
- Muốn làm thê tử của ta thì còn kém một ít. Thánh Mệnh cũng tạm chấp nhận được. Hiện giờ ta đang thiếu một cái kiếm thị, vậy ngươi làm kiếm thị của ta a!

- Ngươi!
Vừa dứt lời, không chỉ Lý Sương Nhan muốn nổi giận, ngay cả các trưởng lão của Cửu Thánh Yêu Môn cũng nhịn không được nữa. Lý Sương Nhan không chỉ là truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn, mà còn là niềm tự hào của bọn họ, toàn thể Cửu Thánh Yêu Môn đều đặt kỳ vọng rất lớn ở nàng. Vậy mà hôm nay Lý Thất Dạ dám ăn nói ngông cuồng, muốn Lý Sương Nhan làm thị nữ của hắn, hoàn toàn đang vũ nhục bọn họ.

Không đợi các vị trưởng lão Cửu Thánh Yêu Môn và Lý Sương Nhan nổi giận, Lý Thất Dạ chậm rãi nói tiếp: 
- Ta không thích ép buộc, ngươi nên suy nghĩ thật kỹ, nếu như ngươi đồng ý thì đến Tẩy Nhan Cổ Phái tìm ta.
Hắn nói đến đây lại đưa mắt nhìn Lý Sương Nhan.

Nghe xong những lời của Lý Thất Dạ, Lý Sương Nhan tức giận đến run rẩy toàn thân, nàng là con cưng của trời, được sủng ái vô cùng, nàng có vốn liếng để kiêu ngạo. Bằng dung nhan, thực lực của nàng, bất luận là đi đâu đều là chúng tinh củng nguyệt (sao vây quanh trăng), thanh niên tài tuấn muốn lấy nàng có thể xếp thành hàng từ đông sang tây của Cổ Ngưu Cương Quốc.

Vậy mà bây giờ lại có một thằng nhóc chưa mọc lông cũng dám ăn nói ngông cuồng, muốn nàng làm thị nữ cho hắn? Thằng nhóc này trông có vẻ dễ thương, nhưng mà trong mắt của Lý Sương Nhan lúc này lại cực kỳ đáng ghét.

- Ngươi quá càn rỡ rồi!
Có trưởng lão của Cửu Thánh Yêu môn không nhịn được trầm giọng quát. Truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn chỉ xứng làm thị nữ của một đứa con nít mười ba tuổi? Thật ngông cuồng khiến người khác giận phát điên lên được, rõ ràng tiểu tử này muốn làm nhục mặt Cửu Thánh Yêu Môn đây mà.

- Cơ hội thì phải do tự mình tranh thủ, cơ duyên thì ta đã trao cho ngươi, còn có thể nắm lấy nó hay không vẫn phải xem vận may của chính ngươi. 
Lý Thất Dạ không hề đặt lời nói của vị trưởng lão kia vào trong tai, liếc Lý Sương Nhan một cái rồi xoay người bỏ đi.

Lý Thất Dạ nói vậy làm cho khuôn mặt lạnh như băng của Lý Sương Nhan đỏ bừng vì tức giận, bộ ngực sữa nhấp nhô. Nàng đã gặp qua nhiều người thích ngông cuồng, nhưng giống như Lý Thất Dạ thì lại là lần đầu tiên. Càng đáng ghét hơn là Lý Thất Dạ chỉ mới mười ba tuổi mà thôi, nàng lớn hơn hắn đến năm tuổi, một đứa nhóc như vậy lại dám ra vẻ trước mặt nàng. Thật là tức chết mà! Ai cũng nói con nít dễ thương nhưng Lý Thất Dạ ở trong mắt Lý Sương Nhan hiện giờ là một đứa nhóc cực kỳ đáng ghét.

- Bệ hạ, hắn dám nhục nhã Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta, ngài tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ như vậy!
Có trưởng lão căm giận bất bình.

Luân Nhật Yêu Hoàng trầm mặc một hồi mới đáp lời: 
- Là Chân Long thì cuối cùng muốn bay lên chín tầng trời, là Thần Hoàng rốt cuộc sẽ quét ngang Bát Hoang! Là Long hay là Hoàng, chúng ta mỏi mắt mong chờ a!

***


Khi Lý Thất Dạ vừa trở lại chỗ ở, Nam Hoài Nhân vội vàng chạy tới hỏi thăm: 
- Sư huynh, hôn sự của ngươi với Lý công chúa thế nào rồi?

Mạc hộ pháp cũng không nhịn được quay qua nhìn Lý Thất Dạ, Cửu Thánh Yêu Môn hiện tại rất xem trọng Lý Thất Dạ, với lại hắn cũng đã thông qua được khảo hạch nên bọn họ biết chuyện hôn sự này vẫn còn khả năng tiếp tục.

Hôm nay Cửu Thánh Yêu Môn lại trịnh trọng cho mời Lý Thất Dạ, bọn hắn đều nghĩ có lẽ Cửu Thánh Yêu Môn muốn bàn chuyện hôn sự này.

- Hôn sự gì? 
Lý Thất Dạ liếc Nam Hoài Nhân một cái rồi nói: 
- Ta chưa hề nói sẽ lấy nàng ta a. Nếu cô nàng đó nguyện ý thì ta có thể thu làm thị nữ.

- Thị... thị... thị... thị nữ!
Nam Hoài Nhân nhất thời cà lăm không biết nói gì, hắn bị lời của Lý Thất Dạ dọa cho choáng váng.

Không chỉ riêng Nam Hoài Nhân, ngay cả Mạc hộ pháp đều bị dọa sợ.

Lý Sương Nhan là nhân vật thế nào? Là truyền nhân của Cửu Thánh Yêu môn, một đời thiên chi kiêu nữ (con cưng của trời), công chúa Cổ Ngưu Cương Quốc. Nàng tuy còn trẻ nhưng mà tiếng tăm vang dội khắp Đại Trung vực, không biết có bao nhiêu người theo đuổi.

Một người như thế, không biết bao nhiêu thanh niên tuấn kiệt muốn lấy nàng mà không được, vậy mà Lý Thất Dạ bây giờ lại bảo nàng làm thị nữ, đổi lại bất kỳ ai cũng không dám nghĩ như vậy.

- Ngươi, ngươi thật hồ đồ a!
Nếu vẫn như hồi trước, Mạc hộ pháp nhất định sẽ trách móc Lý Thất Dạ một phen. Nhưng mà bây giờ, ông ta cảm thấy lúc ở trước mặt người thiếu niên này, bối phận của mình tự nhiên thấp đi một nửa, thằng này quá tà môn rồi, cho nên Mạc hộ pháp cũng không dám dùng điệu bộ trưởng bối trách móc hắn.

- Chỉ là một nữ tử mà thôi, cần gì phải kinh hoàng đến vậy. 
Lý Thất Dạ căn bản không để ý, chỉ nói một câu như vậy. Mặc dù Lý Sương Nhan đáng để bồi dưỡng nhưng so với Băng Vũ Tiên Đế năm đó thì cô nàng còn kém xa lắm.

Thấy Lý Thất Dạ kiêu ngạo như vậy, Nam Hoài Nhân và Mạc hộ pháp đành im lặng. Còn Nam Hoài Nhân thì thực sự choáng váng toàn thân, Lý Sương Nhan là thần nữ trong lòng biết bao người nhưng mà ở trong mắt của Lý Thất Dạ cũng chỉ xứng làm thị nữ mà thôi.

Nam Hoài Nhân nhìn Lý Thất Dạ như đang nhìn một con quái vật, hắn hoàn toàn không nhìn thấu Lý Thất Dạ rồi, một thiếu niên nhỏ tuổi hơn hắn rất nhiều rốt cuộc dựa vào đâu mà tự tin đến vậy!

Cuối cùng, Lý Thất Dạ cũng hoành thành việc nhỏ máu với bốn pho tượng đá. Hoàn thành xong chuyện đó, chuyến đi này có thể nói đã kết thúc viên mãn, bởi vậy hắn cũng muốn trở về Tẩy Nhan Cổ Phái.

Trong thời gian này, trưởng lão Cửu Thánh Yêu môn cũng không có lộ diện qua, Lý Sương Nhan cũng giống vậy, còn nàng ta đang tính toán cái gì, Lý Thất Dạ chẳng thèm quan tâm.

- Nếu mà trở về thì phải... phải báo cáo thế nào?
Lúc sắp khởi hành, Mạc hộ pháp hơi do dự, hỏi thử ý kiến Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ nhìn Mạc hộ pháp, cười mỉm rồi khoan thai trả lời: 
- Cái này thì phải xem sự lựa chọn của ngươi rồi, ngươi muốn đứng về phía ta hay phía các trưởng lão?

Nghe Lý Thất Dạ nói xong, nội tâm Mạc hộ pháp liền rung động, lời nghe có vẻ bình thường nhưng ý nghĩa của nó lại hoàn toàn khác hẳn. Mạc hộ pháp không phải một kẻ ngu, ông ta có thể trở thành một vị hộ pháp dĩ nhiên là đã gặp qua không ít tình cảnh.

Lúc này, Nam Hoài Nhân cũng không nhịn được nhìn sư phụ của mình. Hắn thì không cần phải nói rồi, nếu so với sư phụ, hắn càng thêm khôn khéo, biết lựa thời thế, phỏng đoán tâm tư của người khác.

Trong nháy mắt này, Nam Hoài Nhân liền rõ ràng, không chỉ hắn mà ngay cả sư phụ hắn đều đang đứng ở giao lộ tuyển chọn. Lý Thất Dạ đã nói như vậy liền mang ý nghĩa, bọn họ hoặc là đứng về phía Lý Thất Dạ, hoặc là đứng bên phía sáu đại trưởng lão như cũ.

Thân phận địa vị của bọn hắn ở Tẩy Nhan Cổ Phái không tính thấp, một người là đường sứ ngoại đường, người còn lại thì là một trong mười hai hộ pháp. Nhất là Mạc hộ pháp, địa vị của ông ta không cần phải nói, trong Tẩy Nhan Cổ Phái chỉ thấp hơn sáu đại trưởng lão. Nếu như ông ta đầu nhập vào một tên đệ tử mới nhập môn, ai nghe cũng bảo vô cùng vớ vẩn.

Mạc hộ pháp chưa lên tiếng, còn Nam Hoài Nhân thì cảm giác trong nháy mắt, bản thân hắn nắm được một tia ánh sáng, nhìn thấy một cánh cửa đang mở ra trước mắt mình.

- Sư phụ!
Nam Hoài Nhân hít sâu một hơi, kêu nhẹ Mạc hộ pháp một tiếng.

Nội tâm Mạc hộ pháp không khỏi rung động, Nam Hoài Nhân là đồ đệ của hắn, sao hắn lại không biết suy nghĩ của đồ đệ mình? Nhưng chuyện này thật khó mà tin được, đường đường là một vị hộ pháp lại đi nương nhờ một tên đệ tử mới nhập môn, chuyện như vậy quá hoang đường rồi, trừ khi ông ta bị điên.

- Ngươi nói cái gì, ta liền lập tức làm theo cái đó! 
Rốt cuộc, Mạc hộ pháp hít một hơi thật sâu, làm ra quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời ông ta, một cái lựa chọn mang ý nghĩa phi phàm.

Vào lúc này, Mạc hộ pháp cảm thấy mình điên cuồng rồi, không ngờ ông ta lại đi nương nhờ một tên đệ tử mới nhập môn, hơn nữa còn phải đem nhiều chuyện xảy ra ở đây giấu giếm đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.