Đế Bá

Chương 2336: Trích Nguyệt tiên tử ra tay (1)



Lý Thất Dạ dứt lời, Tô Ung Hoàng ở phía sau chậm rãi đi tới.

Nhìn thấy Tô Ung Hoàng đứng ra, không ít người ngừng thở, trước đó không lâu Tô Ung Hoàng có ân oán với Già Hải thiên tử là chuyện mọi người đều biết.

– Vạn tộc đại hội, không phải nơi ngươi muốn quyết đấu thì quyết đấu!

Hải Loa Đế Vương lạnh lùng nói.

Hắn cũng không hy vọng Già Hải thiên tử ứng chiến trong thế cục này, nếu như thắng khá tốt, thua thì ảnh hưởng uy danh của Già Hải thiên tử thật lớn, cũng rung chuyển địa vị của Già Hải thiên tử.

Ngồi trên đế tọa, nhìn thấy Hải Loa Đế Vương cự tuyệt, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhàn nhã nói:

– Nếu như Già Hải thiên tử không xuất chiến cũng không phải là không được. Vậy các ngươi chỉ có một con đường để đi, chính là ta sẽ tận diệt các ngươi, cái gọi là bốn đại cường giả các ngươi, không ai có thể còn sống rời khỏi vạn tộc đại hội này.

Lý Thất Dạ nói như vậy, mọi người trên vạn tộc đại hội đều lâm vào trầm mặc, trong nội tâm nhút nhát. Đám người Mộng Trấn Thiên, Hắc Ám cổ vương tử là bốn chí cường giả đứng ra tổ chức đại hội, trong Thiên Linh Giới có mấy người dám làm càn, nhưng mà hiện tại Lý Thất Dạ lại trần trụi uy hiếp đám người Mộng Trấn Thiên, đây là uy vũ ra sao, bá đạo cỡ nào, hắn thật sự không đặt đám người Mộng Trấn Thiên vào trong mắt.

Sắc mặt đám người Mộng Trấn Thiên, Hắc Ám cổ vương tử khó coi tới cực điểm, bọn họ đều là thế hệ phong vân một cõi, uy hiếp Thiên Linh Giới, người nào dám đứng trước mặt bọn họ làm càn như vậy, nhưng mà hôm nay Lý Thất Dạ nhiều lần không đặt bọn họ vào trong mắt, cho dù là tượng đất cũng có ba phần nóng tính.

– Lý Thất Dạ, ngươi thật sự cho rằng bằng sức của ngươi có thể ngăn cản bốn người chúng ta sao?

Hắc Ám cổ vương tử lạnh lùng nói.

Thần Chỉ Châu chính là địa bàn của Cổ Linh Uyên, cho tới nay không người nào dám làm càn với bọn họ trên Thần Chỉ Châu, chớ đừng nói chi là khiêu khích thần uy Cổ Linh Uyên, nhưng mà hiện tại Lý Thất Dạ lại tùy ý làm bậy, căn bản không đặt Cổ Linh Uyên vào trong mắt.

– Gà đất chó kiểng mà thôi, chưa đủ thành đạo.

Lý Thất Dạ cười cười, tùy ý nói.

– Nói nhảm quá nhiều!

Trích Nguyệt tiên tử lại không có kiên nhẫn, lạnh lùng nói:

– Bốn người các ngươi ra tay đi, bình định các ngươi sau đó giải tán vạn tộc đại hội này.

– Trích Nguyệt tiên tử, ngươi thật ngông cuồng ——

Trích Nguyệt tiên tử vừa nói ra lời này, sắc mặt Lục Hoàng đại biến, lập tức đứng lên, quát lạnh một câu.

– Cuồng thì như thế nào!

Ánh mắt Trích Nguyệt tiên tử nhìn qua người hắn, một ngón tay ngang trời, ánh sáng như sao hiện ra trên đầu ngón tay, một chỉ đoạt thiên địa tạo hóa, nghịch âm dương, đoạn nhân quả!

Trích Nguyệt tiên tử nói ra tay là ra tay, tư thái bá đạo hiển thị rõ không còn sót lại cái gì, nàng không chỉ có dung mạo tuyệt thế, ngay cả tiên tư cũng rất bá đạo.

Vừa thấy nàng giơ ngón tay điểm tới phía trước, sắc mặt Lục Hoàng đại biến, mười ngón tay hắn mở ra, lập tức một đạo phòng ngự hiện ra trước mặt Lục Hoàng, từng ngọn núi nguy nga bảo hộ Lục Hoàng vào trong.

Thần phong cự nhạc nguy nga hiểm trở, có xu thế một người giữ quan, vạn người không qua. Nhưng quản chi là thần phong cự nhạc rậm rạp thế nào, dưới một ngón tay Trích Nguyệt tiên tử điểm xuống đã nổ tung, chúng bị hủy diệt trong nháy mắt, thân thể Lục Hoàng chấn động mạnh và bay ra ngoài.

– Tránh ra!

Ngay vào lúc bị đánh bay, Lục Hoàng sinh lòng nguy cơ, điên cuồng hét lớn một tiếng, hắn vẫy tay một cái, một đạo pháp tắc mộc hệ dài hẹp như thác nước trút xuống, pháp tắc cổ xưa đan vào nhau, hóa thành một gôc cây đại thụ chống trời, đại thụ tỏa ra thần tính tuyệt diệu, lập tức đại thụ như cự nhân tỏa ra thần quang kinh người.

Lúc này đại thụ chẳng khác gì thụ tổ phục sinh, nó có xu thế trấn áp thiên địa, dường như là thụ tổ ra tay, trong khoảng thời gian ngắn, chung quanh đại thụ có phù văn vô tận sinh ra, mỗi một phù văn đều giống như tổ phù, mỗi một phù văn đều có thể trấn áp chư thiên.

Nghe tiếng “Keng” vang lên, phù văn vô cùng vô tận hóa thành một thanh trường kiếm, trường kiếm dài vạn dặm, một kiếm bổ ngân hà, một kiếm trảm thần linh. “Keng ——” tiếng kiếm kêu vang, chém thẳng về phía Trích Nguyệt tiên tử.

Vào lúc này, Trích Nguyệt tiên tử đã ra tay, bàn tay trắng nõn mở ra, định trụ càn khôn, khóa thời gian chung quanh, thời điểm năm ngón tay của nàng khép lại, chỉ nghe tiếng nổ mạnh không dứt sinh ra, năm ngón tay có thể nứt vỡ càn khôn, thời gian chôn vùi, khi năm ngón tay khép lại, tất cả tan thành mây khói.

Nghe “Keng” kiếm gãy vang vọng, trường kiếm bay đi cắt vào đại thụ, “Oanh” một tiếng vang thật lớn, vô số mảnh gỗ vụn bắn ra tung toe.s

Phốc —— một tiếng, Lục Hoàng phun máu tươi tung tóe, sau dó nghe tiếng “Răng rắc” của xương vỡ vang lên, Lục Hoàng bị chấn bay lần nữa, xương cốt vỡ tan.

Lúc này Lục Hoàng, đã không còn là Lục Hoàng lúc trước, Lục Hoàng lần trưóc đó là Lục Hoàng tự chủ đạo thân thể của mình, lúc này là do Long trúc á tổ chủ trì thân thể Lục Hoàng, hắn được một phần lực lượng của Long Trúc.

Quản chi giờ này khắc này Lục Hoàng có được một phần lực lượng của Long trúc á tổ, trước lực lượng ba chiêu của Trích Nguyệt tiên tử liền tan tác, căn bản không phải đối thủ của Trích Nguyệt tiên tử, trừ phi chân thân của hắn đã tới.

Cảnh này thật rung động, rất nhiều người bị cảnh này làm thẫn thờ, bọn họ thấy Long Trúc á tổ nhập vào Lục Hoàng không chịu được ba chiêu của Trích Nguyệt tiên tử đã đả bại, kết quả như vậy rung động nhân tâm cỡ nào!

Về phần Mộng Trấn Thiên, Hắc Ám cổ vương tử càng hít khí lạnh, bọn họ biết rõ Lục Hoàng có được một phần lực lượng Long trúc á tổ là cường đại cỡ nào, nhưng mà bây giờ ở trước mặt Trích Nguyệt tiên tử lại hoàn toàn không chịu được một kích.

– Không hổ là đối thủ mạnh nhất cả đời Hồng Thiên nữ đế.

Nhìn qua Trích Nguyệt tiên tử cường hoành vô địch, rất nhiều người biến sắc, sởn hết gai ốc.

– Chính là khôi lỗi, không có gì đáng nhắc tới.

Trích Nguyệt tiên tử lạnh lùng nói:

– Chân thân leo ra đi, ta sẽ đánh ngươi gục xuống.

Trích Nguyệt tiên tử bá đạo tinh rối mù, Long trúc á tổ tự xưng là tồn tại không thua kém gì thụ tổ, không biết có bao nhiêu người nghe tên đã biến sắc, nhưng mà Trích Nguyệt tiên tử căn bản không đặt vào trong mắt.

Nhìn qua Trích Nguyệt tiên tử bá đạo hung hăng càn quấy, Tô Ung Hoàng cũng nhìn qua Lý Thất Dạ, Trích Nguyệt tiên tử bá đạo và hung hăng càn quấy quả thực là đồng xuất một mạch của Lý Thất Dạ.

Thật vất vả, Lục Hoàng đứng lên, hắn bị tức giận làm run rẩy, chiến đấu tiếp cũng không phải, không chiến cũng không phải, chiến thì hắn cắm rễ ở tổ địa đi ra ngoài, xuất thế hoàn toàn phụ thân vào người Lục Hoàng, hắn cần trả cái giá quá lớn, cái giá này đủ làm hắn đau lòng.

Nhưng mà không chiến, bị Trích Nguyệt tiên tử khinh thường như vậy, thua trong tay Trích Nguyệt tiên tử làm mặt mo của hắn không biết đặt ở nơi nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.