Sau khi Tư Mã Ngọc Kiếm rời khỏi, Lý Thất Dạ cười cười, nhìn Diệp Tiểu Tiểu nói ra:
- Nha đầu, nên điên cũng điên xong, ngươi đạt được cũng nhận được, ngươi nên quay về Hoàng Kim Tự đi.
- Ai nói bổn cô nương ta phải về Hoàng Kim Tự.
Diệp Tiểu Tiểu trừng mắt, nói ra:
- Ta còn không có chơi chán dấy, chờ ta chơi chán, ta lại quay về Hoàng Kim Tự cũng không muộn.
Nha đầu kia đã lưu luyến quên về, trái tim căn bản là không muốn trở về.
Đối với tâm tình nha đầu này, Lý Thất Dạ còn có thể không rõ sau, lắc đầu, nói ra:
- Nha đầu, huyết thống của ngươi là trân quý nhất thế gian, ngươi hẳn phải quý trọng, thừa dịp huyết thống thức tỉnh, có lẽ hảo hảo đi lĩnh ngộ, nên cảm ngộ thấu đáo, không nên lãng phí thời gian.
- Thôi đi, bổn cô nương chính là thiên tài, tùy tiện tìm hiểu cũng có thể hiểu rõ áo nghĩa.
- Ơ, tự đại vương, vội vả muốn ta rời đi như vậy, có phải ngươi muốn làm gì hay không?
Nói đến đây, Diệp Tiểu Tiểu cũng dò xét Tô Ung Hoàng bên người Lý Thất Dạ, vừa cười vừa nói:
- Ơ, ta hiểu rồi, ta ở tại chỗ này là cản trở các ngươi đúng không, hắc, các ngươi nhất định là có quan hệ đó.
Nói xong, nàng mập mờ cười rộ lên.
Nghe Diệp Tiểu Tiểu nói như vậy, Tô Ung Hoàng cũng đỏ mặt lên, nhưng, nàng trừng mắt, nói ra:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta là sư tôn của hắn.
- Cắt ——
Diệp Tiểu Tiểu khinh thường nói:
- Xong rồi, các ngươi nhìn thế nào cũng không giống sư đồ, nói sau, tự đại vương là người nào, bổn cô nương còn khó hiểu hắn sao? Hừ, hắn là tự kỷ cuồng không xem ai ra gì, theo bổn cô nương thấy, nếu tự đại vương muốn ăn ngươi, tuyệt đối là ăn sạch. Hắc, đối với tự đại vương mà nói, sư tôn thì như thế nào, hắn căn bản không phải người thế tục, muốn làm sẽ làm...
Nghe Diệp Tiểu Tiểu nói không chịu được như thế, Lý Thất Dạ có chút dở khóc dở cười, hắn lắc đầu, vừa cười vừa nói:
- Được rồi, tiểu nha đầu, không nên bôi xấu ta.
- Hừ, ai nói bổn cô nương bôi xấu ngươi.
Diệp Tiểu Tiểu có ba phần đắc ý, nhưng mà ánh mắt nàng đảo một vòng, mưu ma chước quỷ xuất hiện.
Diệp Tiểu Tiểu có thần thái này, Lý Thất Dạ lập tức biết rõ tiểu nha đầu này muốn làm gì.
Diệp Tiểu Tiểu lúc này lập tức kéo tay Lý Thất Dạ, thập phần đắc ý nhìn Tô Ung Hoàng nói ra:
- Cho dù ngươi là sư tôn của tự đại vương cũng vô dụng. Hắc, bổn cô nương chính là thê tử của tự đại vương, thê tử chính thức, chính là chính thất, chính là phòng lớn, hắc, về sau các ngươi mắt đi mày lại, các ngươi muốn bí mật làm một chân phải được bổn cô nương đồng ý, hắc, thừa dịp có cơ hội, nên nịnh bợ bổn cô nương đi.
Nói đến đây, nha đầu ngốc này không chỉ thập phần đắc ý, thậm chí còn diệu võ dương oai với Tô Ung Hoàng.
Bị tiểu cô nương Diệp Tiểu Tiểu trêu chọc như thế, Tô Ung Hoàng cũng vừa tức vừa giận, nàng không làm gì được nha đầu ngốc này, nha đầu ngốc đúng là điên, nàng cũng không điên theo.
Nàng tức giận, Tô Ung Hoàng cũng trợn mắt nhìn qua Lý Thất Dạ, đây là có ý trách cứ Lý Thất Dạ trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, trêu chọc đến nha đầu kia, về sau đúng là có trò hay để xem.
- Ơ, ơ, ơ, các ngươi đừng có vụng trộm mắt đi mày lại, đừng đem ta như không tồn tại, ở chỗ này mặt mày đưa tình.
Bị Diệp Tiểu Tiểu trêu chọc, Tô Ung Hoàng xấu hổ, không thể làm gì.
- Được rồi, tiểu nha đầu, đi chỗ khác điên đi.
Lý Thất Dạ tức giận địa đạn thoáng một phát Diệp Tiểu Tiểu mũi ngọc nho nhỏ, cười lắc đầu, nói ra:
- Mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, ngươi đều ngoan ngoãn quay Hoàng Kim Tự đi, đây là cơ hội tốt ngươi bế quan, sau khi huyết thống thức tỉnh, ở trong Hoàng Kim Tự bế quan tu luyện, hai gốc thụ tổ Hoàng Kim Tự sẽ giúp ngươi, đây là cơ hội trời ban, kẻ khác nghĩ cũng đừng nghĩ.
- Ta biết rõ.
Cho dù Diệp Tiểu Tiểu cũng hiểu huyền cơ trong đó, nhưng mà vẫn không có hứng thú, nói ra:
- Cả ngày tu luyện, quá không có ý nghĩa.
- Quá không có ý nghĩa ngươi cũng phải tu luyện cho ta.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Nếu không, ngươi cô phụ huyết thống của mình, không hảo hảo thừa dịp này cố gắng một chút, phấn đấu thật nhiều, bằng không tương lai ảm đạm vô quang. Quản chi ngươi huyết thống mạnh cỡ nào, đều sẽ lưu lạc thành bình thường. Ông trời đền bù cho người cần cù, nó chưa bao giờ chiếu cố kẻ lười đâu.
- Ta biết rõ, đừng lải nhải giống như mẫu thân của ta.
Diệp Tiểu Tiểu tức giận nói ra, xuất thân từ thụ tổ truyền thừa, nàng làm sao không hiểu đạo lý đó, nhưng mà nàng còn nhỏ nên không nguyện ý mà thôi.
- Cố gắng tu luyện đi.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Đợi huyết thống của ngươi đại thành, nói không chừng ta có thể mang ngươi đi lên trời sao, mang ngươi đi nơi thần kỳ. Nếu như ngươi quá yếu ớt, ta sẽ không mang theo con ghẻ ký sinh đâu, như vậy, ngươi sẽ bỏ qua cơ hội tốt.
- Đi chỗ nào?
Quả nhiên, thời điểm Lý Thất Dạ nói như vậy, Diệp Tiểu Tiểu lập tức bị hấp dẫn, cảm thấy hứng thú nói ra.
- Đợi ngươi thành công đã, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết.
Lý Thất Dạ thần bí vừa cười vừa nói.
- Hừ, không nói thì thôi, ai mà thèm.
Diệp Tiểu Tiểu khinh thường nói một câu, tuy nàng trên miệng nói như vậy, trong nội tâm vẫn kích động.
Cho dù Diệp Tiểu Tiểu tâm không cam lòng tình không muốn, cuối cùng nhất vẫn bị Lý Thất Dạ bảo rời đi, dù sao, đối với Lý Thất Dạ mà nói, hắn rất coi trọng Diệp Tiểu Tiểu, với huyết thống mà nói, trong tương lai nàng sẽ có nhiều đất dụng võ, hắn cũng không hy vọng Diệp Tiểu Tiểu lãng phí huyết thống tuyệt thế vô song của mình.
- Ngươi dùng trò mèo lừa gạt thiếu nữ vô tri đấy.
Sau khi Diệp Tiểu Tiểu rời khỏi, Tô Ung Hoàng tức giận trừng Lý Thất Dạ.
- Như thế nào, ta nghe có vài phần đố kỵ đấy?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, khoan thai nói.
Tô Ung Hoàng bị Lý Thất Dạ nói như thế, mặt đỏ lên, vừa tức vừa giận trừng Lý Thất Dạ liếc, nói ra:
- Ít tự tác đa tình.
Lý Thất Dạ cười cười, cũng không nói thêm gì, chỉ lãnh đạm nói:
- Đi thôi, chúng ta đi Chân Vũ đảo một chút, chỗ đó là nơi tốt, là kỳ quan đấy.
Tô Ung Hoàng cũng không có nói cái gì nữa, nhưng nội tâm thất lạc nho nhỏ, có tư vị quanh quẩn trong lòng, không cách nào tán đi.
Vạn tộc đại hội chấm dứt, chuyện này sinh ra vô số gợn sóng trong thành Thần Thụ, trước kia mở vạn tộc đại, mặc cho ai cũng không nghĩ tới một hồi vạn tộc đại hội kết thúc hài như thế.
Vốn nhân vật chính của vạn tộc đại hội là Mộng Trấn Thiên, Hải Loa Đế Vương, Hắc Ám cổ vương tử lại xám xịt rời đi, cả quá trình làm người tham gia vạn tộc đại hội rung động.
Trong khoảng thời gian ngắn, thành Thần Thụ nhao nhao lên, nhân vật được nghị luận nhiều nhất chính là Lý Thất Dạ.