Không hề nghi ngờ, ba gốc tổ thụ tuy sống qua tai nạn lần này, nhưng mà chúng phải trả cái gia thảm trọng.
- Mặc dù nói thủ hộ Tổ Lục, nhưng mà ba gốc tổ thụ đang rút ngắn tuổi thọ của mình.
Nhìn thấy tình huống ba gốc tổ thụ, có tồn tại vô địch nhìn ra mánh khóe.
Phải biết rằng, một tổ thụ cắm rễ đại địa, nó cón thể sống thật lâu, nhưng mà lúc này vì sống qua vòng xoáy lớn thôn phệ và năm đại Thiên Diệt trấn giết, ba gốc tổ thụ đã dùng tuổi thọ làm đại giá, giúp Tổ Lục sống qua tai nạn đáng sợ.
- Ở kiếp này, ta tình nguyện tự sát, vĩnh viễn không là địch với Lý Thất Dạ!
Nhìn thấy cảnh này, có thế hệ vô địch chấn động mạnh, thần thái băng hàn.
Tổ Lục được xưng là nơi Tiên Đế không thể công phá, tuy hiện tại Lý Thất Dạ cũng không có thể đánh hạ Tổ Lục, nhưng đã làm ba gốc tổ thụ trả cái giá thảm trọng, chiến tích như thế chấn nhiếp nhân tâm cỡ nào.
Đối với tồn tại vô địch mà nói, là địch với Lý Thất Dạ không chỉ bản thân phải chết không thể nghi ngờ, thậm chí môn phái, hậu đại của mình có khả năng bị Lý Thất Dạ đồ diệt!
- Ha ha, chúng ta còn sống, tổ tiên vô địch!
Qua hồi lâu sau, vô số đệ tử Tổ Lục phục hồi tinh thần lại, hoan hô hét lớn:
- Tổ tiên vô địch, che chở chúng ta!
Giờ phút này có không biết bao nhiêu đệ tử quỳ bái ba gốc tổ thụ.
Nhìn thấy kết cục này, Lý Thất Dạ cũng không ngoài ý muốn, hắn chỉ nhìn qua ba gốc tổ thụ tươi cười.
- Lý Thất Dạ, ngươi thua, ngươi vĩnh viễn sẽ không thể công phá Tổ Lục, thức thời thì nhanh chóng rời đi, không nên là địch với Tổ Lục chúng ta.
Sau khi khôi phục tinh thần, Khê Trúc Tiên cũng mừng như điên, nhìn qua Lý Thất Dạ thét to lên.
Sống qua tai nạn như vậy, chuyện này làm cho Khê Trúc Tiên càng tin tưởng mười phần vào tổ thụ, chỉ cần ba gốc tổ thụ còn tồn tại, Tổ Lục sẽ vĩnh viễn bất diệt, vĩnh viễn ngật đứng không ngã.
- Ai nói ta thua?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, vừa cười vừa nói.
- Có tổ thụ tồn tại, ngươi vĩnh viễn không thể đánh hạ Tổ Lục.
- Thực sự cảm thấy tổ thụ các ngươi rất đáng thương.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, vừa cười vừa nói:
- Tuy nói có tai thụ tổ Tổ Lục là đồ đệ của ngươi, trên thực tế, bọn họ có thể trở thành thụ tổ, hoàn toàn không liên quan cái rắm gì tới ngươi cả...
-... Ngươi ngay cả tổ thụ nghĩ và cần cái gì còn không biết gì cả, còn dám ở chỗ này dõng dạc, nếu như tổ thụ các ngươi sống lại, chỉ sợ sẽ bóp chết ngươi đầu tiên.
- Ngươi ——
Khê Trúc Tiên nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, sắc mặt đỏ lên, tức giận chỉ vào Lý Thất Dạ, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói cái gì cho phải.
- Trúc Tiên huynh, không cần so đo với tiểu bối, hắn muốn nói ẩu nói tả thì mặc hắn đi thôi.
Lúc này, Ám Hắc Tổ Vương khuyên nhủ Khê Trúc Tiên.
Có ba gốc tổ thụ bảo vệ Tổ Lục, chuyện này đã làm đám người Ám Hắc Tổ Vương buông lỏng một hơi, đối với bọn họ mà nói, chỉ cần ba gốc tổ thụ vẫn còn, bọn họ vẫn còn có cơ hội.
- Lý Thất Dạ, ta không so đo với người như ngươi, hiện tại cút đi.
Khê Trúc Tiên hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:
- Tất cả chuyện đã qua, Tổ Lục chúng ta cũng không truy cứu nữa, xóa bỏ đi thôi.
- Xóa bỏ?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, vừa cười vừa nói:
- Hiện giờ không phải ngươi nói mới tính, ngươi cho rằng muốn xóa bỏ thì xóa bỏ hay sao, ngươi mở to mắt chó ra xem ra làm cách nào tiêu diệt Tổ Lục, cho dù là ba tổ thụ cũng chỉ là thuốc bổ của ta mà thôi.
Sau khi nói xong, Lý Thất Dạ xoay người rời đi, trong nháy mắt biến mất.
- Đây là...
Nhìn thấy Lý Thất Dạ xoay người rời đi, trong nháy mắt đã biến mất, rất nhiều người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Vừa rồi Lý Thất Dạ nói ngoan thoại thủ tiêu Tổ Lục, nhưng bây giờ lại rời đi, rất là mâu thuẫn.
- Chấm dứt rồi sao?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ rời khỏi, rất nhiều người đều không hiểu hắn có ý gì, cũng không biết Lý Thất Dạ làm cái gì.
Đột nhiên Lý Thất Dạ rời khỏi, ngay cả Khê Trúc Tiên cũn ngây ngốc, vừa rồi Lý Thất Dạ còn nói ngoan thoại, thời điểm này, trong lòng của hắn sinh ra dự cảm bất an.
- Chẳng lẽ hắn có âm mưu gì sao?
Khê Trúc Tiên do dự, thì thào nói ra.
- Trúc Tiên huynh, ngươi yên tâm đi, Lý Thất Dạ cũng chỉ phô trương thanh thế mà thôi, có ba gốc tổ thụ thủ hộ, Lý Thất Dạ sử dụng toàn bộ thủ đoạn cũng không thể công phá Tổ Lục, chỉ sợ hắn đã buông tha rồi.
Lúc này Song Đế chi tử an ủi Khê Trúc Tiên đang lo lắng.
Khê Trúc Tiên nhìn qua ba miếng tổ phù đang chìm nổi, hắn đành phải thở dài một hơi, hiện tại hắn hoàn toàn không có đường lui, hắn và Lý Thất Dạ đã lâm vào cục diện ngươi không chết thì ta mất mạng, hiện tại hắn chỉ hy vọng ba tổ phù có thể trấn giết Lý Thất Dạ, nếu không, Lý Thất Dạ chính là họa lớn trong lòng Tổ Lục, cho dù hắn hiện tại không thể công phá Tổ Lục, sớm muộn sẽ có một ngày hắn sẽ quay lại lần nữa.
Trên thực tế, trong nội tâm nặng trịch không chỉ có Khê Trúc Tiên, trong lòng Thần Mộng Thiên, Ám Hắc Tổ Vương cũng nặng nề như thế, Lý Thất Dạ cường đại vượt qua bọn họ tưởng tượng, ngay từ đầu bọn họ tự cho rằng liên thủ năm người là có thể chém giết Lý Thất Dạ, thật không ngờ, năm người bọn họ bị Lý Thất Dạ đuổi giết như chó nhà có tang.
Về sau bọn họ càng trông chờ vào ba gốc tổ thụ, muốn mượn ba gốc tổ thụ Tổ Lục chém giết Lý Thất Dạ, nhưng mà kết cục làm bọn họ sợ hãi tới mức hồn phi phách tán, cho dù là ba gốc Tổ Lục cũng không thể làm gì nổi Lý Thất Dạ.
Mặc dù nói lúc này Ám Hắc Tổ Vương và Thần Mộng Thiên nhìn thần thái nhẹ nhõm, bọn họ xem như thắng trận chiến này.
Nhưng mà khổ sở trong lòng đám người Ám Hắc Tổ Vương cùng Thần Mộng Thiên cũng chỉ bọn họ rõ ràng, cho dù bọn họ hiện tại tránh thoát một kiếp, nhưng mà bọn họ đã thành thù địch sinh tử với Lý Thất Dạ, dùng xu thế vô địch trước mắt của Lý Thất Dạ, tương lai Lý Thất Dạ nhất định có thể trở thành Tiên Đế.
Sau khi Lý Thất Dạ thành Tiên Đế, hắn quét ngang đại địa, đến lúc đó chỉ sợ Thần Mộng Thiên cùng Cổ Linh Uyên sẽ đi tới cuối cùng, chỉ sợ Lý Thất Dạ sẽ tiêu diệt tông môn bọn họ.
Lúc này, nội tâm Ám Hắc Tổ Vương cùng Thần Mộng Thiên hối hận không kịp, ngay từ đầu bọn họ quá tự tin, ban đầu bị ma quỷ ám ảnh, vi Luân Hồi Cửu Diệp Thảo và phương pháp tu luyện mười ba mệnh cung, bọn họ không tiếc bất cứ giá nào cũng phải bắt Lý Thất Dạ, bọn họ thậm chí còn có ý định bồi dưỡng Tiên Đế phát triển.
Thật không ngờ, Lý Thất Dạ đã cường đại như thế, chuyện này làm cho bọn họ đi sai một bước thua cả bàn.
Đáng tiếc, thế gian không có thuốc hối hận, cho dù lúc này bọn họ muốn hối hận, cũng không cách nào cải biến thế cục.