Đế Bá

Chương 2435: Thời điểm rời đi



Nói đến đây, hai mắt Lý Thất Dạ trở nên thâm thúy, lạnh lùng nói:

- Đối với trời xanh mà nói, đối với trên chín tầng trời mà nói, chúng ta tính toán là cái gì, chỉ là con kiến hôi mà thôi. Cửu giới chết sống, đối với chúng chỉ là đánh rắm mà thôi! Cho nên, cuối cùng nhất, cửu giới vẫn do chúng ta thủ hộ, vẫn do chúng ta duy trì.

- Thế gian chỉ đơn giản như vậy, thế gian, chưa từng tồn tại chúa cứu thế, sẽ không tồn tại thần thủ hộ! Sinh linh cửu giới có vận mệnh của mình, dựa vào chính mình đi cố gắng, dựa vào bản thân liều ra con đường sống, sẽ không dựa vào chúa cứu thế, không nên mong chờ thần thủ hộ, bản thân mình nên tự cường.

- Tại sao là chúa cứu thế, tại sao là thủ hộ thần! Cứu thế, không phải dựa vào đáng thương đổi lấy, không phải dựa vào nhân từ đổi lấy, lại càng không dựa vào thương tiếc đạt được, mà là dựa vào tính mạng của các chiến sĩ đổi lấy, là dựa vào máu tươi bản thân kiếm được, cho nên, thế gian, chưa từng có chúa cứu thế, chưa từng có thần thủ hộ!

Nói xong lời cuối cùng, Lý Thất Dạ cũng dừng một hồi.

Nghe Lý Thất Dạ nói cả buổi, đám người Thiên Thủy hải thần lâm vào trầm mặc thật lâu.

- Thế gian, chưa từng tồn tại cứu thế.

Cuối cùng, Lý Thất Dạ nhìn qua bọn người Thiên Thủy hải thần, vừa cười vừa nói:

- Mà các ngươi, chính là dũng sĩ Hải Yêu, chính là tiên hiền Hải Yêu! Nếu như tương lai Hải Yêu có thể quang minh, cần dựa vào máu của các ngươi đánh đổi, cần dựa vào mạng các ngươi tranh thủ, cũng không dựa vào giao dịch. Giao dịch với ta hay giao dịch với Cốt Hải cũng chỉ là bắt đầu mà thôi, muốn kết cục, như vậy nhất định cần phải dùng máu và mạng các ngươi đánh đổi! Chỉ đơn giản như vậy.

- Đại nhân nói những lời này, chúng ta đã hiểu!

Thiên Thủy hải thần trịnh trọng gật đầu, nói ra:

- Chúng ta sẽ dùng máu tươi và tính mạng của mình đánh đổi một tương lai cho Hải Yêu, sẽ chấm dứt trận tai nạn này!

- Ta biết rõ các ngươi đã chuẩn bị tốt, nhưng mà người đời không nhớ dũng sĩ, không nhớ tiên hiền, hậu đại chỉ biết có Tiên Đế, có hải thần, thậm chí là hoành kích Tiên Đế, làm gì có ai nhớ dũng sĩ và tiên hiền chứ?

Nói lời này, Lý Thất Dạ cười nhạt.

- Cứ theo thế nhân mà thôi.

Chân Vũ hải thần cũng rộng rãi, vừa cười vừa nói:

- Chúng ta làm tất cả cũng không cần hậu đại ghi khắc tế bái cía gì.

- Kỳ nữ tất hữu kỳ phụ chi phong! (con gái có phong cách của cha)

Nghe Chân Vũ hải thần nói như vậy, Lý Thất Dạ khen một tiếng.

Chân Vũ hải thần chỉ cười cười mà thôi.

Cuối cùng, Lý Thất Dạ đứng dậy rời đi, lúc này mục đích khi đến đây đã đạt được, là thời điểm hắn nên rời khỏi.

- Đại nhân...

Thời điểm Lý Thất Dạ rời đi, đột nhiên Chân Vũ hải thần mở miệng gọi lại Lý Thất Dạ, trầm ngâm thoáng một phát, cuối cùng hắn vẫn nói ra:

- Nhược Nam tốt chứ?

Làm phụ thân, không quản chân thân Chân Vũ hải thần đã không tồn tại, hắn vẫn quan tâm con gái của mình.

Nghe được Chân Vũ hải thần hỏi thăm, Lý Thất Dạ không quay đầu lại, cũng không xoay người sang chỗ khác, cuối cùng hắn chỉ cười cười, nói:

- Nàng rất tốt, nàng rất vui vẻ, có kỳ phụ tất có kỳ nữ, hoàn toàn không kém gì ngươi đâu, có lẽ ngươi nên cảm thấy kiêu ngạo vì nàng.

Nói xong, Lý Thất Dạ liền rời khỏi.

Lý Thất Dạ cũng không có nói chân tướng cho Chân Vũ hải thần nghe, bởi vì năm đó Chân Vũ hải thần không tiếc bất cứ giá nào giúp Đạm Đài Nhược Nam trảm huyết thống, hắn hi vọng con gái của mình có thể cao chạy xa bay, đi càng xa, rời khỏi Thiên Linh Giới, thậm chí có thể nói, thế giới có bao xa thì cứ chạy bao xa.

Nhưng mà cuối cùng Đạm Đài Nhược Nam vẫn trở về, trở lại quê hương Thiên Linh Giới sinh ra nàng, đi một vòng lớn, nàng cuối cùng vẫn trở về nơi sinh ra mình.

Tuy nhiên, kết cục như vậy không phải là điểm Chân Vũ hải thần hy vọng nhìn thấy, nhưng mà Lý Thất Dạ tôn trọng lựa chọn của Đạm Đài Nhược Nam. Dù sao Đạm Đài Nhược Nam từng có rất nhiều lựa chọn, thậm chí nàng có thể lựa chọn đi con đường Tiên Đế.

Nhưng mà Đạm Đài Nhược Nam trở về, bởi vì đây là quê hương của nàng, nàng yêu thương phụ thân, nàng muốn hoàn thành con đường phụ thân chưa làm được.

Đạm Đài Nhược Nam lựa chọn, cho dù là vì nguyên nhân nào, Lý Thất Dạ cũng không thể ngăn cản nàng, ngược lại còn lựa chọn tôn trọng nàng.

Tuy Chân Vũ hải thần không biết lựa chọn của con mình, nhưng hắn dường như nghe được điều gì đó, có lẽ hắn cảm thấy kiêu ngạo vì con gái, con gái hắn cho tới giờ vẫn không hề trốn tránh, con gái thản nhiên lựa chọn đối mặt, đây là điểm hắn kiêu ngạo.

Có kỳ phụ tất có kỳ nữ, Lý Thất Dạ nói câu này hoàn toàn không sai lầm chút nào cả.

Lý Thất Dạ rời khỏi bóng dáng hội nghị, hắn trở lại Thất Võ Các, hắn lưu lại Thất Võ Các là vì tục thọ cho Thất thánh tổ!

May mắn Thất Võ Các đã sớm chuẩn bị tốt linh dược tục thọ cho Thất thánh tổ. Chuyện này không cần Lý Thất Dạ tổn hao tâm trí.

Lý Thất Dạ mất mấy ngày để tục thọ cho Thất thánh tổ tục, trong thời gian đó Thất Võ Các xuất hiện đủ loại dị tượng, trên trời có lôi trì điện hải, cả bầu trời nổ vang không ngớt, giống như bầu trời sắp sửa sinh ra thiên phạt.

Mấy ngày đáng sợ như vậy qua đi, mây đen rốt cục từ từ tiêu tán, chuyện này đã làm đệ tử Thất Võ Các thở ra một hơi.

Đối với lão tổ Thất Võ Các mà nói, đây là tin tức tốt. Bởi vì bọn họ biết rõ nó có ý nghĩa thế nào, đó là vì Thất thánh tổ tục thọ thành công.

Nếu như có tồn tại như Thất thánh tổ, đối với Thất Võ Các bọn họ rất quan trọng, hiện tại Thất thánh tổ tục thọ thành công, như vậy có ý nghĩa Thánh Võ Các sẽ được bảo hộ thời gian lâu hơn.

Chấm dứt quá trình tục thọ cho Thất thánh tổ Lý Thất Dạ cũng hoàn thành các công việc tại Thiên Linh Giới, chuyện cần làm đã làm, cuối cùng chỉ việc rời đi mà thôi.

Nhưng mà trước khi rời đi, Lý Thất Dạ vẫn phải tự mình đi gặp Thất Hải Nữ Vũ Thần.

Sau khi gặp được Thất Hải Nữ Vũ Thần, Lý Thất Dạ nhìn nàng, sau một thời gian thật lâu, hắn nói:

- Sẽ không bao lâu, Thất thánh tổ sẽ cho ngươi biết một ít chuyện, nó cũng có ý nghĩa ngày ngươi thành hải thần không xa, Tam Xoa Kích cũng sắp sửa xuất thế.

- Thực sao?

Thất Hải Nữ Vũ Thần cũng không trấn định, hỏi:

- Ở kiếp trước, Tam Xoa Kích không có hiện thế, kiếp này sẽ xuất hiện sao?

- Ở kiếp trước là ở kiếp trước.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

- Ở kiếp trước Tam Xoa Kích không xuất thế là có nguyên nhân. Ở kiếp này Tam Xoa Kích sẽ hiện thế.

- Vì cái gì khẳng định như vậy?

Thất Hải Nữ Vũ Thần cảm thấy tò mò.

- Bởi vì cần thủ hộ.

Lý Thất Dạ cười, nói ra:

- Đây là là thời kỳ mấu chốt, cũng là thời đại điên cuồng, Cốt Hải cần một hải thần thủ hộ, bình an vượt qua thời gian này, mãi cho đến thời đại tiếp theo! Đặc biệt là sau khi trải qua ta khiêu khích, Cốt Hải cũng tốt, Thần Thụ Lĩnh cũng được, chúng đều cảm giác nguy cơ, nếu như có một hỉa thần, có một thụ tổ, như vậy sẽ có thêm lựa chọn.

- Cho nên, thụ tổ ta không dám nói, nhưng mà hải thần, ở kiếp này sẽ ra đời, Tam Xoa Kích sẽ xuất thế.

Lý Thất Dạ trịnh trọng nói:

- Đây là thời điểm ngươi bộc phát tài năng.

Thất Hải Nữ Vũ Thần trầm ngâm một lát, chậm rãi nói ra:

- Đồn đãi nói, Tam Xoa Kích chọn chủ nhân, nó không nhất định lựa chọn ta.

- Ngươi phải có lòng tin vào bản thân mình, ngươi không phải là người vô cùng tự tin hay sao? Vì sao mất đi tự tin như thế?

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.

Nghe được câu nói này, Thất Hải Nữ Vũ Thần cười khổ một tiếng, nếu là trước kia thì nàng vô cùng tự tin, thời điểm uy danh Lý Thất Dạ cực thịnh, thời điểm nàng chưa gặp Lý Thất Dạ, nàng còn có tự tin trong tương lai mình sẽ đánh bại Lý Thất Dạ, dù sao nàng là người quán thông thất đại thức, nàng vô cùng tin tưởng vào thực lực của mình.

Nhưng mà, hiện tại mà nói, nếu bảo nàng có suy nghĩ đánh bại Lý Thất Dạ, như vậy nàng sẽ lâm vào tuyệt vọng, tự tin của nàng không đáng nói tới, nàng hiểu rõ ràng, cả đời này nàng sẽ không phải là đối thủ của Lý Thất Dạ.

Mặc dù nói trước đó nàng cũng từng đã nói qua, nếu như nàng trở thành hải thần sẽ khiêu chiến Lý Thất Dạ, nhưng mà trong lòng của nàng hiểu rõ, cho dù tương lai nàng trở thành hải thần cũng vĩnh viễn không cách nào đánh bại Lý Thất Dạ.

- Nên có lòng tin vào mình.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

- Đánh thua ta cũng không có gì mất mặt cả, cửu thiên thập địa này có ai không kiêng kỵ ta. Ngươi là Thất Hải Nữ Vũ Thần, ngươi là một trong số rất ít người trong lịch sử Thất Võ Các quán thông thất đại thức, tương lai ngươi chắc chắn đại phóng dị sắc, thành tựu và tương lai của ngươi sẽ hơn xa Thiên Thủy hải thần.

- Ta sẽ.

Thất Hải Nữ Vũ Thần hít thật sâu, ưỡn ngực, ánh mắt của nàng bừng sáng, vào thời điểm này nàng đã trở lại, tự tin của Thất Hải Nữ Vũ Thần lại trở về!

- Tam Xoa Kích sẽ chọn ngươi.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

- Cho dù Tam Xoa Kích không chọn ngươi, chuyện này cũng không có gì lớn, vậy đoạt lấy. Chuyện như vậy Thất Võ Các các ngươi chưa phải chưa từng làm qua, một khi ngươi có thể nắm giữ Tam Xoa Kích, cho dù nó không chọn ngươi, ngươi cũng trở thành hải thần.

Thất Hải Nữ Vũ Thần trịnh trọng gật đầu, điểm này Lý Thất Dạ nói không sai, Thất Võ Các bọn họ thật sự làm như vậy rồi, Thanh Lam hải thần năm đó đã cưỡng chiếm Tam Xoa Kích! Từ phương diện nào đó mà nói, Thất Võ Các thật sự có kinh nghiệm, huống chi Thất thánh tổ còn tại thế!

- Ta rất có lòng tin với ngươi.

Lý Thất Dạ nhìn qua Thất Hải Nữ Vũ Thần, vừa cười vừa nói:

- Chỉ cần ngươi cố gắng, ngươi sẽ trở thành hải thần. Trọng điểm là, sau khi trở thành hải thần, ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?

Lý Thất Dạ nhìn Thất Hải Nữ Vũ Thần, Thất Hải Nữ Vũ Thần cũng nghênh đón ánh mắt Lý Thất Dạ, thập phần thản nhiên, vào giờ phút này, nàng ánh mắt giống như chiếu vào Lý Thất Dạ trong nội tâm, nàng thật sâu nhìn qua Lý Thất Dạ.

Qua hồi lâu, Thất Hải Nữ Vũ Thần trịnh trọng gật đầu, nói ra:

- Ngươi yên tâm, ta sẽ nhớ kỹ ngươi nói, ta đã đưa ra lựa chọn, ta sẽ đi thực hiện, ta sẽ không cho ngươi thất vọng!

- Rất tốt.

Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:

- Một ngày nào đó, ngươi sẽ trở thành anh hùng của Hải Yêu, ngươi sẽ trở thành đệ nhất hải thần.

Nói xong lời này, Lý Thất Dạ đứng lên, chuẩn bị rời khỏi.

- Lý công tử!

Cuối cùng Thất Hải Nữ Vũ Thần gọi lại Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ nhìn qua nàng, chậm rãi nói ra:

- Có lời gì muốn nói sao?

- Nghe thất tổ nói, Lý công tử sắp rời khỏi, không chỉ rời khỏi Thiên Linh Giới.

Thất Hải Nữ Vũ Thần do dự một lúc rồi nói.

Lý Thất Dạ gật gật đầu, nhất rồi nói ra:

- Đúng, là thời điểm ta nên rời khỏi, không chỉ là rời khỏi Thiên Linh Giới, ta sẽ đi nơi thật xa.

- Không biết có cơ hội gặp lại công tử hay không?

Cuối cùng Thất Hải Nữ Vũ Thần nhìn qua Lý Thất Dạ, ánh mắt rất sâu.

- Sẽ!

Lý Thất Dạ không khỏi cười rộ lên, nói ra:

- Không nên quên, là ngươi thiếu nợ ta. Cửu thiên thập địa, bất luận là ai, chỉ cần thiếu nợ ta, cuối cùng sẽ phải trả. Chỉ cần thời cơ chín muồi, chỉ cần cơ hội tới, ngươi sẽ trả ta!

Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Thất Hải Nữ Vũ Thần tươi cười, trịnh trọng gật đầu, nói ra:

- Ta thiếu nợ công tử, ta nhất định sẽ trả lại cho công tử.

Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhưng sau đó xoay người rời khỏi, Thất Hải Nữ Vũ Thần đưa mắt nhìn Lý Thất Dạ rời đi, ánh mắt vẫn nhìn bóng lưng hắn biến mất.

Cuối cùng, Lý Thất Dạ mang theo Tô Ung Hoàng rời khỏi Thiên Linh Giới, đi thông vòm trời.

Trong cửu giới, mỗi thế giới đều có một đạo đài cực lớn, đạo đài này là môn hộ đi thông các nơi, sau khi Hắc Long Vương xé rách thiên mệnh thì môn hộ này đã đóng cửa.

Lý Thất Dạ mang theo Tô Ung Hoàng đi thông đạo đài, hắn muốn đi trở về Nhân Hoàng Giới.

Vào thời điểm Lý Thất Dạ mang theo Tô Ung Hoàng đi vào vòm trời, ở nơi này có người đang lặng lẽ chờ đợi hắn.

Người đứng chờ Lý Thất Dạ là một nữ tử lạnh như băng, nàng chính là Tư Mã Ngọc Kiếm vừa rời đi vài ngày trước.

- Tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Lý Thất Dạ nhìn Tư Mã Ngọc Kiếm, cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

- Ta vâng mệnh đến đây, đi theo tùy tùng thiếu gia.

Tư Mã Ngọc Kiếm gặp Lý Thất Dạ, chào Lý Thất Dạ xong, lúc này đây thần thái Tư Mã Ngọc Kiếm đã hoàn toàn khác trước, thập phần cung kính.

- Thiếu gia?

Nghe xưng hô như thế, ánh mắt Lý Thất Dạ lập tức ngưng tụ, trong nháy mắt này Lý Thất Dạ hơi xoay người lại.

Chỉ trong thời gian thật ngắn, ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn một nơi trên trời.

Thời điểm này, Lý Thất Dạ cất bước đi thẳng lên trời, hắn bước vào trong đám mây trên cao.

- Xuất hiện đi, thế gian này có thể tu luyện Sát Thần đạo đến loại tình trạng này, chỉ có một người mà thôi.

Lý Thất Dạ đứng trong đám mây, chậm rãi nói ra.

Trong đám mây hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ người nào xuất hiện.

- Bao nhiêu năm qua đi, Vô Ảnh, ngươi vẫn cẩn thận như thế, năm đó ta chọn trúng ngươi là vì ta ưa thích tính cách cẩn thận này.

Lý Thất Dạ thấy không có động tĩnh, cũng không kỳ quái, vừa cười vừa nói.

Sau khi Lý Thất Dạ nói ra lời này, trong đám mây xuất hiện một người, quỳ xuống trước mặt hắn, nói ra:

- Đại nhân, quả thật là ngươi!

Lúc này trong đám mây có một lão giả đi ra, lão giả này dáng người xanh xao, hai mắt đục ngầu, nhìn qua lão giả này giống như phàm nhân bình thường.

Lão giả này mặc một thân áo đay, tướng mạo cực kỳ phổ thông, thậm chí có thể nói, nếu hắn đứng trong đám người sẽ bị người ta bỏ qua, hắn chẳng khác gì một gốc cây trong rừng cây.

Nhìn thấy lão giả này, Lý Thất Dạ tươi cười, tự tay nâng hắn dậy, nói:

- Đứng lên đi, miễn ngươi đại lễ.

Lão giả bị Lý Thất Dạ nâng lên, hắn cẩn thận nhìn Lý Thất Dạ, ánh mắt hết sức kích động, hai tay không ngừng run rẩy, đôi mắt đục ngầu lệ nóng doanh tròng.​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.