Đế Bá

Chương 2439: Mẫu tử



- Chủng tộc diễn biến chính là vấn đề thâm ảo nhất xưa nay, một ít chủng tộc tiến hóa chỉ sợ vượt xa dự kiến của tạo hóa. Chủng tộc từ sâu trong biển cả đi ra ngoài, trong đó mang theo bí mật mà thế nhân không bao giờ biết.

Lúc đi lại trên mặt đất, Lý Thất Dạ cảm khái nói một câu.

Sau khi đi lại trên đại lục, Lý Thất Dạ không biết lúc nào đi tới một tòa thành, ngẩng đầu nhìn lên, cửa thành viết hai chữ "Văn thành".

Nhìn qua cửa thành, Lý Thất Dạ đi vào, dung nhập vào trong dòng người hối hả.

Văn thành là một thành cổ cực kỳ phồn hoa, đương nhiên, tại Bắc Uông Dương, tòa thành hơn mười vạn nhân khẩu cũng chẳng tính là đại thành gì cả, nhưng mà Văn thành thống trị có phương pháp, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên Văn thành cực kỳ phồn hoa.

Văn thành là thành cổ phồn hoa, cả Văn thành do Văn Nhân thế gia quản hạt, cho nên cả Văn thành là sản nghiệp của Văn Nhân thế gia.

Lý Thất Dạ bước vào Văn thành, hắn đi lại trong con đường tấp nập, theo dòng người mà đi, Lý Thất Dạ tùy tâm mà đi, hưởng thụ khí tức hồng trần.

- Vẫn ưa thích Nhân Hoàng Giới.

Đi theo dòng người, cảm thụ được hồng trần thế tục phồn hoa, Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.

Sau khi từ Thiên Linh Giới trở về, Nhân Hoàng Giới cho hắn cảm giác hoàn toàn khác biệt, mặc dù nói, Thiên Linh Giới là địa linh nhân kiệt, nhưng mà tại Thiên Linh Giới lâu sẽ sinh ra cảm giác áp lực, giống như trên đỉnh đầu có vòng xoáy vây quanh.

Cuối cùng, Lý Thất Dạ tùy tâm tiến vào một khách sạn, ngồi gần một cửa sổ, tùy tiện gọi năm ba món ăn và bầu rượu nóng, hắn vừa ăn sáng vừa nhìn dòng người qua lại, có cảm giác thích ý như cách cả một thế hệ.

Nhìn qua dòng người đang đi, Lý Thất Dạ cười cười, hắn bước vào nơi này cũng không phải tùy ý chọn lựa nơi đến, hắn đến nơi đây vì tìm một đồ vật.

Tại Bắc Uông Dương, hắn lưu lại không ít đồ vật, lúc này hắn đi tìm binh khí, những binh khí này vẫn chưa dùng qua, nhưng mà hiện tại hắn định rời khỏi cửu giới, chuẩn bị làm lớn một hồi, cho nên hắn có ý định mang đòn sát thủ theo.

Giống như Chân Vũ hải thần nghe Minh Nhân tiên đế kể lại, trong tay Lý Thất Dạ thật sự nắm giữ một ít đồ vật thần kỳ, có một hai món binh khí diệt thế.

Hơn nữa hắn còn có một thứ hủy diệt thiên địa, theo như Minh Nhân tiên đế nói, thế gian thật sự có đồ vật hủy thiên diệt địa, uy lực của thứ này không cần nói thiên địa, cho dù là chư thần chúng đế đều tan thành mây khói.

Đồ vật này không phải là hư cấu, nó tồn tại chân thật, quan trọng hơn là, vì đạt được đồ vật này, Lý Thất Dạ cũng trả cái giá thật lớn.

Tục ngữ nói, thỏ khôn có ba hang, đối với Lý Thất Dạ mà nói, Bắc Uông Dương chính là một hang của hắn, tại Bắc Uông Dương, Lý Thất Dạ cất giấu rất nhiều thứ, trong đó có hai kiện binh khí giấu tại Bắc Uông Dương!

Lúc này đây đến, Lý Thất Dạ chuẩn bị mang những binh khí này đi, đây là đòn sát thủ của hắn, tương lai sẽ dùng trong trận chiến cuối cùng, là thắng là thua, tất cả đều sử dụng trong một lần, thành bại cũng chỉ trong nháy mắt.

Lý Thất Dạ uống rượu nhìn ra bên ngoài, mà trong khách sạn cũng có không ít tốp năm tốp ba nói chuyện trời đất, bàn luận đều là tục sự.

Lý Thất Dạ thích ý uống chút rượu, hắn nghe những người này nói chuyện trên trời dưới đất, nếu là lúc bình thường thì Lý Thất Dạ không quan tâm những tục sự này, đó là những chuyện nhỏ như hạt vừng, nhưng mà hiện tại Lý Thất Dạ lại nghe được mùi ngon.

Chuyện này cũng làm Lý Thất Dạ nhớ tới câu nói của Giản Văn Tâm: thiên địa quá xa xôi, làm một con kiến hôi trong thiên địa cũng không có gì không tốt.

Cuối cùng Lý Thất Dạ cười khổ một tiếng, đáng tiếc, hắn không cách nào làm con kiến hôi trong thiên địa, hắn không muốn làm con kiến hôi, hắn muốn làm con kiến hôi cắn chết voi lớn!

Tử tôn quấn đầu gối, phồn hoa phú quý, nếu như Lý Thất Dạ muốn, hắn cũng có thể vượt qua thời gian hạnh phúc như vậy, đáng tiếc, đây không phải hắn truy cầu, thế gian cũng không thể ngăn cản bước chân của hắn.

Cuối cùng, Lý Thất Dạ thu hồi tâm thần, hắn chỉ cười cười, nhưng mà an tĩnh cũng biến mất.

Đông, đông, đông...

Vào thời điểm này, từng tiếng bước chân dồn dập vang lên, tiếng bước chân nhẹ và nhanh, trong nháy mắt có hai người đi vào khách sạn, một lớn một nhỏ, nhìn qua là mẫu tử, các nàng vội vàng tiến lên lầu, đi vào nơi hẻo lánh sau đó gọi vài món ăn sáng.

Sau khi mẫu tử này ngồi xuống, Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn qua, người lớn là thiếu phụ hơn ba mươi, hết sức trẻ tuổi, nàng mặc một thân áo gai, trước ngực điểm có một đóa hoa nhỏ, không có son phấn.

Nữ tử mặc áo gai rất rộng, hơn nữa còn mang cái mũ trên đầu, nàng đọi mũ kéo xuống rất thấp, dường như muốn che khuất gương mặt của mình.

Cho dù cô gái này mặc áo gai và không son phấn, nhưng lại không che hết xinh đẹp của nàng, đôi mắt long lanh như làn thu thủy, chân mày lá liễu mang theo ba phần kiều mỵ, bảy phần phong tình.

Cô gái này dung nhan kiều diễm, thập phần xinh đẹp, hơn nữa dáng người cũng vô cùng tốt, không quản áo gai rộng thùng thình, cũng không cách nào che khuất đường cong và bộ ngực đẫy đà, bờ mông rất tròn và dung nhan diễm lệ, bộ dáng thiếu phụ thùy mị hiển lộ không sót lại chút gì, nàng giống như một quả bồ đào thành thục, làm cho người ta không kiềm được muốn cắn một cái.

Cô gái này thập phần cảnh giác, sau khi nàng ngồi xuống liền nhìn quanh một chút, lập tức cúi đầu sau đó kéo mũ xuống như muốn che khuất toàn bộ dung nhan.

So với nữ tử cẩn thận thì tiểu cô nương lớn mật hơn nhiều. Tiểu cô nương này chừng sáu bảy tuổi, đôi mắt to tròn mọng nước, linh khí mười phần, phấn trang chạm ngọc, ai gặp được cũng biết đây là đại mỹ nhân trong tương lai.

Tiểu cô nương này đi theo mẫu thân ngồi vào chỗ của mình, hết sức tò mò nhìn chung quanh, dường như nàng thật sự rất ít khi tới nơi náo nhiệt, đối với chuyện gì cũng tràn ngập hiếu kỳ.

Lúc này tiểu nữ hài nhìn quanh, nhìn thấy Lý Thất Dạ cũng đang nhìn qua bên này, thời điểm nhìn thấy Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào mình, tiểu nữ hài cũng không sợ hãi, nàng còn trừng Lý Thất Dạ, nhìn Lý Thất Dạ giơ nắm tay nhỏ lên.

Mà mẫu thân của nàng kéo nàng tới bên người, nhìn quanh một hồi sau đó kéo mũ xuống, thập phần khẩn trương, thập phần cảnh giác.

Vào thời điểm này bên ngoài vang lên từng tiếng tạp âm, là tiếng xe ngựa, trong nháy mắt vây quanh khách sạn này.

- Phát sinh chuyện gì?

Vừa nghe những tạp âm này vang lên, khách nhân đang uống rượu trong khách sạn nhìn ra bên ngoài.

- Là người Văn Nhân thế gia.

Nhìn binh mã đang vây quanh bên ngoài, tất cả khách nhân giật mình biến sắc nói một câu.

Lúc này thiếu phụ ngồi trong góc biến sắc, lập tức kéo tiểu nữ hài vào trong, đưa nàng ra sau lưng mình.

Đông, đông, đông...

Lúc này tiếng bước chân dồn dập vang lên, tiếng bước chân tráng kiện và hữu lực, trong nháy mắt hơn mười tráng hán tiến vào khách sạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.