Hơn mười người này mặc cẩm y, dùng một thanh niên làm chủ, thanh niên này mặc một thân hoa phục, phong thái hiên ngang, anh tuấn sáng lạn như mặt trời, đôi mắt sáng ngời có thần, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn qua có khí chất hào sảng rộng lượng.
- Thiếu công tử, cái này, cái này, đã phát sinh chuyện gì? Khách sạn nhỏ có điểm nào đắc tội thiếu công tử sao?
Nhìn thấy thanh niên này, chưởng quầy rất khẩn trương, vội vàng tiến lên thỉnh tội.
- Không, không có liên quan tới khách sạn.
Ánh mắt thanh niên nhìn qua, ánh mắt nhìn qua thiếu phụ, sau đó lại nói với các khách nhân:
- Chư vị, hôm nay người Văn Nhân gia sẽ giải quyết việc riêng, mong rằng chư vị tạm lui ra ngoài, hôm nay Văn Nhân Kiên Thạch ta mời khách!
Sau khi thanh niên nói xong, hắn nhét một thỏi vàng vào tay chưởng quầy.
Sắc mặt chưởng quầy vô cùng vui vẻ, không dám nói nữa cái gì, về phần khách nhân khác càng không dám nói gì, đều nhao nhao ra khỏi hiện trường, không có ai dám lưu lại nơi này
Văn Nhân Kiên Thạch, đây là đại công tử Văn Nhân thế gia, mà Văn Nhân thế gia chính là thành chủ Văn thành, tại Văn thành này ai cũng cho ba phần tình cảm, không ai dám không cho đại công tử mặt mũi.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong khách sạn chỉ còn lại Lý Thất Dạ và mẫu tử kia, khách sạn cực kỳ yên tĩnh.
Về phần Lý Thất Dạ, hắn chẳng quan tâm chuyện phát sinh, vẫn uống rượu và nhìn ra bên ngoài.
- Vị huynh đài này, hôm nay Văn Nhân Kiên Thạch ta mời khách, thỉnh huynh đài dời bước được chứ?
Văn Nhân Kiên Thạch nhìn qua Lý Thất Dạ độc chước độc ẩm, lập tức nói ra.
Vào thời điểm này, Lý Thất Dạ mới chậm rãi quay mặt qua, nhìn Văn Nhân Kiên Thạch, cười cười, nói ra:
- Ta không cần ngươi mời khách, cũng không phải ai cũng có tư cách mời ta.
Nói xong, tùy ý ném một khối tinh bích lên bàn, tùy ý dùng thức ăn và rượu.
Nhưng mà lúc này có mặt Văn Nhân Kiên Thạch, cho dù chưởng quầy nhìn thấy tinh bích chảy nước miếng chảy ròng, cũng không dám đi lên lấy tiền.
Lý Thất Dạ nói như vậy đã làm cho người bên cạnh Văn Nhân Kiên Thạch biến sắc, lập tức có cường giả muốn đứng ra, nhưng mà lại bị Văn Nhân Kiên Thạch ngăn lại.
Văn Nhân Kiên Thạch nhìn qua Lý Thất Dạ một hồi lâu, ánh mắt của hắn hơi chấn động, hắn cũng không nhìn thấu nam nhân trước mặt này, bởi vì nam nhân này hết sức bình thường, nhưng mà lại cho hắn cảm giác như thái sơn trước mặt.
- Vậy quấy rầy.
Văn Nhân Kiên Thạch ôm quyền nói ra, hắn cũng không đi gây phiền toái cho Lý Thất Dạ.
Lúc này Văn Nhân Kiên Thạch đi tới góc hẻo lánh, nhìn thiếu phụ và nói:
- Muội muội, nên theo ta quay về được rồi, phụ thân có lệnh, nhất định phải mang ngươi trở về!
Thiếu phụ cúi đầu, không nói lời nào, dưới mặt bàn, nàng đưa tay cầm góc áo, dường như nàng muốn phá vòng vây rời đi.
- Muội muội, ngươi cũng nên hiểu rõ, ngươi không có cơ hội, ngươi trốn không thoát.
Nhìn qua thiếu phụ, Văn Nhân Kiên Thạch trầm giọng nói:
- Nếu như muội muội ngươi không suy nghĩ cho mình, nhưng cũng phải suy nghĩ vì tiểu hài tử.
Nói xong, ánh mắt của hắn nhìn qua tiểu nữ hài sau lưng thiếu phụ, chậm rãi thở dài.
Thiếu phụ vẫn không nói lời nào, nhưng mà đối với Văn Nhân Kiên Thạch nói chuyện, tâm tình của nàng do dự.
Qua một hồi lâu, thiếu phụ ngẩng đầu lên, nhìn qua Văn Nhân Kiên Thạch, nói ra:
- Đại ca, niệm tình nghĩa xưa, niệm tình huynh muội, ngươi thả chúng ta đi đi.
Nhìn thiếu phụ, Văn Nhân Kiên Thạch thở dài một hơi, hắn lắc đầu, nói:
- Muội muội, ngươi cũng biết, ta nói không tính toán, cần phải cho Đông Phương thế gia câu trả lời, phụ thân cũng không bỏ qua như vậy, trừ phi ngươi nói ra người nọ! Nhưng, ta có thể cam đoan với ngươi, cam đoan mẫu tử các ngươi an toàn, ta cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Thiếu phụ xoa góc áo, chậm rãi nói:
- Ta sẽ không trở về, ta cũng không đi Đông Phương gia, tất cả đã là chuyện quá khứ.
- Đúng là chuyện quá khứ, nhưng nhất định phải có một câu trả lời! Hai nhà tương giao, đây không phải trò đùa.
Văn Nhân Kiên Thạch nghiêm túc nói ra:
- Muội muội, là ngươi theo ta đi hay là ta động thủ đây?
Thiếu phụ do dự một hồi, mê mang trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên nói thế nào mới tốt.
- Thỉnh tiểu thư về nhà.
Thời điểm thiếu phụ do dự, Văn Nhân Kiên Thạch phân phó:
- Nhớ kỹ, không thể gây tổn thương với tiểu thư!
Lúc này, hơn mười cường giả sau lưng Văn Nhân Kiên Thạch chậm rãi đứng ra, cường giả cầm đầu ôm quyền nói:
- Tiểu thư, mời trở về đi, có điểm đắc tội, xin hãy tha lỗi.
Chỉ trong nháy mắt, hơn mười vị cường giả vây quanh thiếu phụ hai người, lúc này mẫu tử các nàng có chạy đằng trời, muốn rời khỏi nơi nà là chuyện không có khả năng.
- Không được tổn thương mụ mụ ta ——
Thời điểm hơn mười cường giả vây quanh mẫu tử các nàng, tiểu nữ hài trốn sau lưng thiếu phụ hét lớn.
- Yên tâm, chúng ta sẽ không đả thương mẫu thân của ngươi, nhưng, ngươi và mẫu thân phải theo ta quay về.
Văn Nhân Kiên Thạch nhìn qua tiểu nữ hài, chậm rãi nói ra.
- Ngươi là người xấu, các ngươi đều là người xấu!
Nghe câu nói này, tiểu nữ hài nhìn Văn Nhân Kiên Thạch hét lớn.
Vân Nhân Kiên Thạch ngây người, sau đó cười cười, cũng không có so đo với nàng.
Lúc này hơn mười cường giả chậm rãi đi về phía mẫu tử các nàng, thiếu phụ lập tức giữ chặt tiểu nữ hài, giấu nàng ra sau lưng của mình, tiến thoái lưỡng nan.
- Ba ba, nhanh cứu mụ mụ!
Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, tiểu nữ hải nhìn qua chung quanh, sau đó ánh mắt của nàng có linh quang lóe lên, nhìn Lý Thất Dạ hét một câu.
- Ách ——
Thời điểm Lý Thất Dạ nghe tiểu nữ hài nói thế, hắn đang uống rượu cũng dừng lại, suýt nữa phun rượu ngon trong miệng ra ngoài.
Lý Thất Dạ chậm rãi quay đầu qua, nhìn tiểu nữ hài. Về phần thiếu phụ, trong khoảng thời gian ngắn đã ngây ngốc không biết nói gì.
Vào lúc này có một đôi mắt nhìn qua, hơn mười cường giả đang vây quanh hai mẫu tử cũng quan sát Lý Thất Dạ, thần thái thập phần bất thiện!
Trong khoảng thời gian ngắn, đôi mắt kia nhìn thẳng Lý Thất Dạ, giống như nhìn thấy con mồi.
Lúc này hơn mười cường giả cũng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, thậm chí có tư thái vây công Lý Thất Dạ.
- Hắn không liên quan tới việc này, hoàn toàn không có quan hệ với hắn ——
Thiếu phụ thấy hơn mười cường giả có xu thế động thủ với Lý Thất Dạ thì biến sắc, nhanh chóng phân trần.
Thiếu phụ vốn có ý muốn giải vây cho Lý Thất Dạ, nhưng mà càng bôi càng đen, lần này Lý Thất Dạ có nhảy xuống biển cũng không rửa sạch.
Trong khoảng thời gian ngắn, hơn mười cường giả nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ với ánh mắt càng hung ác, hiện tại càng có xu thế cường công Lý Thất Dạ.
- Đại ca, đây là một hồi hiểu lầm, chuyện này không liên quan tới hắn, hắn chỉ là người ngoài mà thôi.
Sắc mặt thiếu phụ đại biến, vội vàng giải thích với Văn Nhân Kiên Thạch.
Văn Nhân Kiên Thạch vốn kinh ngạc cũng cười khổ một tiếng, cuối cùng hắn nhìn qua Lý Thất Dạ, vừa cười vừa nói: