Đế Bá

Chương 2470: Đoạt bảo từ đường



Loong coong -- một tiếng, thời điểm tất cả phù văn tụ tập vào trong viên cầu, mệnh cung Lý Thất Dạ mở ra, một đạo pháp tắc bắn ra ngoài như mũi tên, chỉ nghe "Phốc" một tiếng, đạo pháp tắc này bắn thủng phù văn.

Chỉ nghe tiếng "'Rầm Ào Ào'" thật lớn, viên cầu bị bắn thủng, tất cả phủ văn rơi vãi ra ngoài như nước.

Nam tử trung niên ngây ngốc, hắn cũng không biết cần gì phải bắn thủng viên cầu chứ.

Thời điểm nam tử trung niên kinh ngạc, lập tức có từng tiếng nước vang lên, một dòng suối màu vàng đột nhiên trào ra từ mặt đất.

Nhìn thấy dòng nước màu vàng này, nam tử trung niên triệt để trợn mắt há hốc mồm, hắn nhìn kỹ mặt đất có cái gì hay không, hắn đang tìm khe hở trong đó.

Trên mặt đất từ đường trải nhiều đá xanh, nhưng mà lúc này mặt đất không có bất kỳ khe hở nào, cứ như vậy, kim tuyền từ dưới đất bắn ra ngoài, giống như nó lăng không xuất hiện tại nơi này.

Thời điểm này dòng nước mang theo một món đồ vật, đó là đồ vật chế tạo bằng cổ đồng, đồ vật này rất lạ, nó có hình dáng cán thương, nó giống như một phần của trường thương, có chuôi nắm, bộ dáng cũng rất quái dị.

Ít nhất nam tử trung niên chưa từng nhìn thấy đồ vật như thế này.

Nhìn thấy đồ vật này, Lý Thất Dạ tươi cười, thò tay cầm vật này vào trong tay."'Rầm Ào Ào'" một tiếng thật lớn, thời điểm đồ vật rơi vào trong tay Lý Thất Dạ, kim tuyền rơi xuống đất sau đó biến mất không còn lại cái gì, ngay cả bọt nước cũng không có, nó chẳng khác gì chưa từng xuất hiện bao giờ, chuyện này làm cho nam tử trung niên cảm thấy quá không thể tưởng tượng nổi.

Lúc này, Lý Thất Dạ lấy Minh Đế Lục Luân Đồng ra, cầm cán thương cấm vào cái rãnh sẵn có, nghe được tiếng "Răng rắc" vang lên, giống như đã bị khóa lại.

Lúc này, Lý Thất Dạ nắm Minh Đế Lục Luân Đồng, cánh tay chậm rãi giơ nó lên, vào thời điểm, Minh Đế Lục Luân Đồng trong tay Lý Thất Dạ mới thật sự là Minh Đế Lục Luân Đồng nguyên vẹn.

Thời điểm Lý Thất Dạ cầm Minh Đế Lục Luân Đồng, nó chẳng khác gì trường thương, một cây thương thật ngắn, đầu thương rất lớn, hoàn toàn không phù hợp với nhau.

Rắc, rắc, rắc...

Thời điểm này, Minh Đế Lục Luân Đồng trong tay Lý Thất Dạ vận chuyển các bánh răng, sau khi bánh răng vận động tới trình độ nhất định, sáu bánh răng lớn do các bánh răng nhỏ tạo thành cũng hoạt động, sáu bánh răng vận chuyển sinh ra âm tiết kỳ lạ, hình như có đồ vật gì đó đang vận chuyển, rất kỳ diệu.

- Thuật chế tạo thần kỳ, đây là thuật chế tạo của kỷ nguyên trước.

Lý Thất Dạ nắm Minh Đế Lục Luân Đồng, cảm khái nói một câu.

Minh Đế Lục Luân Đồng được chế tạo từ các vật liệu kinh thiên, quá trình chế tạo cực kỳ đáng sợ, đồng thời thuật chế tạo Minh Đế Lục Luân Đồng cũng không phải thuật chế tạo hiện có trên thế gian này.

Bởi vì thuật chế tạo này chỉ có ở kỷ nguyên trước đó, mà nó lại là thuật chế tạo cao cấp nhất kỷ nguyên trước.

Có thể nói, loại thuật chế tạo này cũng chỉ Lý Thất Dạ tinh thông, Lý Thất Dạ trải qua tích lũy không biết bao nhiêu năm tháng mới học được.

Mà Minh Đế Lục Luân Đồng chính là thành tựu cao nhất của hắn, ít nhất đối với Lý Thất Dạ chỗmà nói là như vậy.

Nghe tiếng bánh răng vang lên, nam tử trung niên ngạc nhiên, nói:

- Đây là bảo vật gì?

- Minh Đế Lục Luân Đồng, bảo vật tuyệt thế vô song.

Lý Thất Dạ tươi cười nồng đậm, bao nhiêu năm qua đi, Minh Đế Lục Luân Đồng rốt cục xuất thế.

Nam tử trung niên nằm mơ cũng không ngờ rằng trong từ đường của mình klaij có vật này, hơn nữa đồ vật này dường như đang chờ Lý Thất Dạ tới lấy.

- Vũ khí thần kỳ nhất thế gian, chưa từng có ai nhìn thấy.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng vuốt ve Minh Đế Lục Luân Đồng, cảm khái nói.

Lúc này Lý Thất Dạ cũng hứng thú mười phần, thật muốn thử uy lực "Minh Đế Lục Luân Đồng" một lần, đương nhiên, muốn thử uy lực "Minh Đế Lục Luân Đồng" một lần cũng phải có địch nhân đáng giá vận dụng nó mới được.

Dù sao Minh Đế Lục Luân Đồng chỉ có thể đánh ra sáu lần, sau sáu lần Minh Đế Lục Luân Đồng liền trở thành phế phẩm, cho nên không có gặp địch nhân đáng giá ra tay, Lý Thất Dạ sẽ không sử dụng Minh Đế Lục Luân Đồng, nó thật sự là quá trân quý.

- Hy vọng ngày nào đó ta rời đi, trong cửu giới có người đáng cho ta vận dụng nó một lần.

Lý Thất Dạ tươi cười nồng đậm, chậm rãi vuốt Minh Đế Lục Luân Đồng.

Lúc này Lý Thất Dạ thật sự muốn xem tràng cảnh Minh Đế Lục Luân Đồng đánh trúng địch nhân sẽ như thế nào.

Tuy nam tử trung niên không biết Lý Thất Dạ, nhưng mà khi thấy Lý Thất Dạ tươi cười thì hắn sởn hết gai ốc.

Cuối cùng, Lý Thất Dạ thu hồi Minh Đế Lục Luân Đồng trong tay, xoay người rời đi.

Nam tử trung niên phục hồi tinh thần lại, đóng kỹ đại môn, vội vàng địa đuổi theo Lý Thất Dạ, nhìn Lý Thất Dạ nói:

- Ngươi, ngươi là bằng hữu của thần nữ sao? Ta, ta nghe thần nữ đã từng nói qua ngươi.

- Đúng!

Lý Thất Dạ gật gật đầu, vừa cười vừa nói.

Nam tử trung niên lúc này chà xát tay, có chút xấu hổ, hắn lại không biết mở miệng như thế nào.

Lý Thất Dạ nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói:

- Yên tâm đi, tạm thời mà nói, đám lão nhân trong thôn các ngươi không chết đi, Tử Thúy Ngưng cũng không xảy ra đại sự gì, trước khi khống chế tuyệt đối, Cố Tôn sẽ lưu con đường lui cho mình, hắn không chỉ là một lão hồ ly, hắn còn là con hồ ly cẩn thận, sẽ lưu đường lui cho bản thân.

- Ta, ta là muốn đi Trấn Thiên Hải thành nhìn xem, muốn biết lão tổ bọn họ như thế nào, nhưng, nhưng ta lại phải bảo vệ thôn.

Nam tử trung niên đỏ mặt, hắn không biết nên làm cái gì mới tốt.

Lão tổ trong thôn đi lâu như vậy, cho dù hắn không hiểu chuyện cũng biết đã gặp chuyện không may, nhưng mà, hắn lại không thể rời khỏi thôn, chỉ có thể chờ trong thôn, nội tâm bây giờ rất sốt ruột.

- Ngươi đi cũng vô dụng.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:

- Người như Cố Tôn cũng không phải ai cũng có thể đối phó được. Yên tâm đi, nếu ta đã đến, vậy chuyện này sẽ do ta giải quyết.

Nghe được Lý Thất Dạ cam đoan, nam tử trung niên buông lỏng một hơi, tuy hắn không biết Lý Thất Dạ, nhưng nghe qua thần nữ đề cập qua Lý Thất Dạ, cho nên hắn có phần tin tưởng Lý Thất Dạ.

Sau khi thả lỏng toàn thân, nam tử trung niên tò mò nói ra:

- Cố Tôn cường đại như thế nào?

Nam tử trung niên đã từng nghe lão nhân trong thôn đề cập tới Cố Tôn không chỉ một lần, thời điểm mỗi lần nhắc tới Cố Tôn thì các lão tổ vô cùng cảnh giác với người này, cho nên hắn cũng có ấn tượng rất sâu.

- Đâu chỉ là cường đại.

Lý Thất Dạ tươi cười, nhìn ra xa, vừa cười vừa nói:

- Thiên phú của hắn rất cao, thậm chí có thể nói thiên phú còn hơn cả Hắc Long Vương, thiên phú của hắn ít người sánh bằng. Vào hôm nay, với thiên phú của hắn, rất ít người là đối thủ của hắn.

- Chuyện này không có khả năng ——

Lý Thất Dạ vừa nói ra lời này, nam tử trung niên không tin lời Lý Thất Dạ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.