Lão nhân này thanh thần quắc thước, tuy trên mặt đầy nếp nhăn, nhưng đường cong trên gương mặt rất kiên nghị, dường như đường cong là do đao gọt ra.
Lão nhân này cuốn rúc trong quầy, hình như đang ngủ, hắn ngủ rất yên tĩnh, giống như chuyện bên ngoài không quan hệ tới hắn.
Nhìn thấy quán rượu nhỏ như thế, Khổng Tước Minh Vương cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, trước kia tiến vào trong quán rượu này, nàng còn tưởng rằng bên trong có thiên địa khác, thì ra nàng sai rồi.
Lúc này, Lý Thất Dạ đứng trước quầy, nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nhàn nhã nói:
- Khách đến thăm người.
Nghe có âm thanh gõ bàn của Lý Thất Dạ, lão nhân đang ngủ cũng tỉnh lại, hắn chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt hắn rất mờ, thời điểm mở mắt ra quan sát Lý Thất Dạ, hắn dường như muốn nhìn kỹ Lý Thất Dạ, mà đôi mắt lúc nào cũng mở ra nhưng vẫn không thể nhìn kỹ Lý Thất Dạ, hắn lại dụi dụi mắt.
- Thế nào, trên mặt ta nở hoa sao?
Thấy lão nhân xoa xoa hai mắt, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhàn nhã vừa cười vừa nói:
- Chẳng lẽ là nói, ta lớn lên còn đẹp hơn cả mỹ nhân.
Lão nhân trầm mặc một lát, sau đó hắn hữu khí vô lực nói:
- Khách quan, ngươi cần chút gì nào?
- Ai, cho một bình rượu lâu năm, một phần đậu hồi hương.
Lý Thất Dạ phân phó một tiếng, sau đó tìm ghế ngồi xuống.
- Vâng!
Lão nhân hữu khí vô lực ứng một tiếng, sau đó hắn đi vào trong hậu đường, bên trong có động tĩnh vang lên.
Khổng Tước Minh Vương hoàn toàn không rõ, không biết Lý Thất Dạ tới nơi này làm gì, nàng hiếu kỳ dò xét quán rượu này vài lần.
- Tốt, đừng nhìn, ngồi xuống uống rượu đi.
Lý bảy nhận thức vỗ vỗ cái ghế bên người, nói với Khổng Tước Minh Vương một tiếng.
Khổng Tước Minh Vương không nói thêm cái gì, cũng ngồi cạnh Lý Thất Dạ.
Sau một lát, lão nhân lấy ra một bầu rượu, bưng một đĩa đậu hồi hương, đặt lên bàn, nói ra:
- Thỉnh dùng.
Sau đó hắn lại quay về quầy của mình, hắn gục ở chỗ đó, chồng cắm trên mặt bàn, nhìn qua Lý Thất Dạ cùng Khổng Tước Minh Vương, nói chính xác hơn là đang nhìn Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cũng không quan tâm lão nhân đang nhìn mình, hắn uống cạn chén rượu, sau đó lại nhìn Khổng Tước Minh Vương, nhàn nhạt nói:
- Rượu này rất khó có được, uống đi.
Nói xong, hắn giơ chén rượu lên uống cạn.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ như thế, Khổng Tước Minh Vương cho rằng rượu này vị rất ngon, nâng chén rượu lên uống cạn.
- Ách ——
Sau khi rượu vào cổ họng, Khổng Tước Minh Vương cứng đờ, thiếu chút nữa phun rượu trong miệng ra, đây chỉ sợ là rượu khó uống nhất đời của nàng, sợ rằng cũng là rượu thấp kém nhất trên đời này.
Khổng Tước Minh Vương cũng phải đánh giá một chút, rượu kém như vậ, chỉ sợ chỉ có phàm nhân thấp kém nhất trong nhân gian mới uống, bình rượu này chỉ sợ có giá trị không tới một đồng tiền, thấp kém tới mức không nói nên lời, còn kém hơn cả nước tiểu ngựa.
Vấn đề là, Lý Thất Dạ không cảm thấy nó khó uống, hắn chậm rãi uống cạn, bộ dáng thảnh thơi, giống như đây là rượu ngon nhất thế gian, dường như là rượu ngon tới mức uống vào sẽ thành tiên.
Khổng Tước Minh Vương cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, đành phải uống cạn ngụm rượu thấp kém này, nàng cảm thấy da đầu run lên, uống một ngụm rượu này xong, nàng không muốn uống tiếp, buông chén xuống.
Lý Thất Dạ như uống rất ngon, uống một hồi lâu mới nhìn Khổng Tước Minh Vương nói ra:
- Có cần ăn vài hạt đậu hồi hương không?
- Ách ——
Nhìn qua đậu hồi hương, Khổng Tước Minh Vương đã không có tâm tình muốn ăn, nàng lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Lý Thất Dạ cũng chỉ cười một tiếng, cũng không có miễn cưỡng Khổng Tước Minh Vương, hắn uống rất ngon, sau đó cầm một hạt đậu lên, chà xát vỏ đậu, ném vào trong miệng, hắn nhai rất thơm ngon.
Lý Thất Dạ uống một hớp rượu sẽ ăn một hạt đậu, chẳng khác gì ăn mỹ vị trong thiên hạ.
Cảnh này làm Khổng Tước Minh Vương im lặng, chẳng lẽ đây là quà vặt đặc sắc trong lời Lý Thất Dạ hay sao? Lúc này Khổng Tước Minh Vương không cách nào lý giải về Lý Thất Dạ, hoặc nói đệ nhất hung nhân rất khó hiểu.
Lý Thất Dạ uống một hớp rượu, cầm một hạt đậu lên, bỏ vỏ đậu sau đó nhai, nhai răng rắc vài tiếng, bộ dáng như thần tiền rãnh rỗi nhàn hạ.
Thời điểm Lý Thất Dạ uống rượu ăn đậu, lão nhân chưởng quầy vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, hắn không có nhìn Khổng Tước Minh Vương, chỉ nhìn qua Lý Thất Dạ, dường như trên người Lý Thất Dạ có thứ gì đó đặc biệt hấp dẫn hắn.
Mà Lý Thất Dạ uống rượu rất nhanh, ăn đậu và nhìn lão nhân.
Vào thời điểm này, bên ngoài có tạp âm hỗn loạn vang lên, sau đó cửa ra vào tối lại, có một đám người tiến vào quán rượu.
Đi vào hơn mười người, quán rượu vốn nhỏ cho nên rất chen chúc, càng có một cái bóng bao phủ Lý Thất Dạ cùng Khổng Tước Minh Vương.
Khổng Tước Minh Vương nhìn qua đám người xông vào quán rượu, nhìn quần áo của đám người này, nàng thầm giật mình, đây là người Dư gia.
- Tứ thúc, chính là tiểu tử này.
Lúc này, một thanh niên chỉ vào Lý Thất Dạ quát lên.
Thanh niên này chính là Dư Triển tại Minh Châu Giang Chử bị Lý Thất Dạ đánh một trận, so với lần trước, dũng khí Dư Triển đã mạnh hơn, ít nhất dám xuất hiện trước mặt Lý Thất Dạ, ít nhất không có sợ phá gan như trước đó.
Lý Thất Dạ đặt chén rượu xuống bàn, lạnh lùng nhìn Dư Triển. Dư Triển bị ánh mắt lạnh lùng của Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm thì lông mao toàn thân dựng đứng, hắn lùi bước trốn ra sau lưng nam tử trung niên.
Cũng không thể trách Dư Triển nhát gan, lần trước bị Lý Thất Dạ giẫm nát xương cốt, loại đau đớn kịch liệt này hắn đã trải qua, nếu như không phải Dư gia có thần dược, chỉ sợ hắn phải nằm trên giường một năm nửa năm.
Lúc này hơn mười cường giả Dư gia đi theo Dư Triển đến đấy, trong đó còn có một nam tử trung niên, nam tử trung niên này chính là tứ thúc của Dư Triển, dáng người khôi ngô, ánh mắt sáng ngời.
Nam tử trung niên này xếp thứ tư trong Dư gia, chỉ có gia chủ Dư gia có đạo hạnh cao hơn hắn, hắn làà một Đại Hiền rất cường đại.
Dư Triển bị đánh bay, đám đệ tử Dư gia làm sao nhịn xuống được, cho nên Lý Thất Dạ vừa tới thành Phong Văn, đã bị đệ tử Dư gia phát hiện, Dư Triển lập tức mời tứ thúc đi báo thù rửa hận.
- Ngươi chính là người đánh đệ tử Dư gia chúng ta.
Hai mắt tứ thúc như tia chớp, nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ lúc này chậm rãi xoay người lại, nhìn qua tứ thúc, lười biếng nói:
- Đúng thì thế nào.
"Phanh" một tiếng, tứ thúc vỗ bàn, chén đũa trên bàn bay lên cao, quát:
- Rất tốt, dám thừa nhận là tốt rồi, hôm nay xem ngươi làm sao chấm dứt?
- Chấm dứt? Tại sao phải chấm dứt?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhàn nhã nói.
- Ít sính miệng lưỡi lợi hại.
Tứ thúc quát lên:
- Người Dư gia chúng ta không sợ mạnh lấn yế, hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là quỳ xuống nhận sai với đệ tử Dư gia, hoặc là để đệ tử Dư gia chúng ta trả lại những gì ngươi đá làm, ta tự tay đánh nát tay chân ngươi.