Đế Bá

Chương 2499: Tam cảnh đỉnh phong



Trên thực tế cũng không phải như vậy, đạt tới tầng thứ này, mọi người hiểu được, chênh lệch một chút là kém nhau cả vạn dặm.

Cũng chính bởi vì như thế, tồn tại đỉnh phong thật sự lại phân chia thành hoành kích, kháng hành, tề khu ba cảnh giới.

- Thế nào là kháng hành? (kháng hành = chống lại)

Khổng Tước Minh Vương hỏi.

Hoành kích Tiên Đế là chủ đề nàng nghe nói nhiều nhất, hơn nữa rất nhiều người bàn về hoành kích Tiên Đế đều sinh ra cảm xúc kính nể, trên thực tế, đối với tu sĩ khắp thiên hạ đều là như vậy, có thể tiếp xúc với tồn tại hoành kích Tiên Đế đều là tồn tại khó lường, rất vinh hạnh.

Về phần chống lại Tiên Đế, Khổng Tước Minh Vương rất ít nghe qua, chỉ ngẫu nhiên nghe người ta nhắc tới mà thôi, với tồn tại có thể chống lại Tiên Đế là khái niệm thế nào, Khổng Tước Minh Vương thập phần mơ hồ.

- Chống lại Tiên Đế rất đơn giản, thời điểm Tiên Đế vận dụng lực lượng thiên mệnh, dưới thiên mệnh của Tiên Đế vẫn thủ được hơn ngàn chiêu có thể xem như chống lại. Đương nhiên, còn có một tiêu chuẩn, đó là dưới chân đế đồ của Tiên Đế, ngươi trúng chiêu mà không chết, mặc kệ ngươi dựa vào thực lực hay bảo vật vật, chỉ cần có thể sống sót đều có thể gọi là chống lại Tiên Đế.

Lý Thất Dạ nói.

Nghe những lời này, nội tâm Khổng Tước Minh Vương chấn động mạnh, Tiên Đế ra tay đã là vô địch, như vậy thời điểm sử dụng lực lượng thiên mệnh, Tiên Đế mạnh bao nhiêu?

Khổng Tước Minh Vương không cách nào biết lực lượng thiên mệnh mạnh bao nhiêu, nhưng mà có thể tưởng tượng, dưới lực lượng thiên mệnh vẫn có thể ngăn cản hơn ngàn chiêu của Tiên Đế, đây mới là tồn tại đáng sợ.

- Dựa vào bảo vật ngăn cản chân đế đồ cũng được tính sao?

Sau khi khôi phục tâm thần, Khổng Tước Minh Vương nói ra.

Chân đế đồ, đây là Tiên Đế dùng lực lượng thiên mệnh đánh ra một kích chung cực của Tiên Đế bảo khí, một kích này có uy lực tuyệt luân

- Thế gian làm gì có chuyện dễ dàng như thế, ngươi cho rằng dựa vào bảo vật cũng không cần thực lực nha?

Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói ra:

- Ngươi cho rằng lực lượng thiên mệnh là trò đùa sao? Dưới lực lượng chân đế đồ, ngươi không đủ cường đại, bảo vật gì cũng không dùng được, cho dù bảo vật của ngươi không bị hủy diệt trước một kích này, vẫn còn bảo trì nguyên vẹn, nhưng mà trúng một kích này, chỉ cần lực lượng chấn động cũng có thể lập tức đánh ngươi thành huyết vụ, có thể thừa nhận lực lượng chấn động như thế, đó là tồn tại đỉnh phong của thế gian.

- Là ta kiến thức nông cạn.

Nghe được Lý Thất Dạ giải thích những điểm nghi hoặc, Khổng Tước Minh Vương cảm thấy mình quá xem thường lực lượng thiên mệnh.

- Chuyện này cũng không có gì lạ, bởi vì ngươi chưa từng gặp qua thiên mệnh, hoặc là nói ngươi chưa từng nhìn thấy thiên mệnh, cũng không biết nó cường đại ra sao, nhưng mà thời điểm nó bộc phát chân chính, ngươi mới biết lực lượng thiên mệnh chân chính nó mạnh mẽ như thế nào.

Lý Thất Dạ tươi cười, nói ra:

- Nó là thứ tụ tập lực lượng của cả một thời đại, nó là tinh túy của thời đại tập trung vào nhau.

Nghe Lý Thất Dạ nói về bản chất của thiên mệnh, rốt cuộc Khổng Tước Minh Vương cũng hiểu rõ cấp bậc kháng hành Tiên Đế là như thế nào.

- Dư tiền bối năm đó chống lại bao nhiêu chiêu trong tay Thiên Lý Tiên Đế?

Trong lòng Khổng Tước Minh Vương vẫn có hiếu kỳ, lại hỏi tiếp.

- Chính Phong nha, cả đời hắn tranh giành thiên mệnh với Thiên Lý Tiên Đế, bọn họ tranh giành thật lâu, về sau hắn thua trong tay Thiên Lý Tiên Đế.

Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:

- Sau khi Thiên Lý Tiên Đế chịu tải thiên mệnh, trước khi Thiên Lý Tiên Đế rời đi, Chính Phong muốn một trận chiến cuối cùng trong đời.

-... Một trận chiến này, cuối cùng hắn vẫn thất bại, vì trận chiến này hắn đã lựa chọn đại đạo khác.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ cảm khái, nói ra:

- Hắn đã sáng tạo ra vô thượng đại đạo, đáng tiếc, hắn cuối cùng vẫn quay về con đường xưa.

Nói đến đây, trong lòng Lý Thất Dạ thở dài thường thượt, năm đó Dư Chính Phong chính là tồn tại đỉnh phong, đáng tiếc, cuối cùng hắn vẫn đi bi quan chán đời đại đạo của Mộc Trác Tiên Đế, hắn buông tha vô thượng đại đạo của bản thân mình.

Trong thời đại đó, Dư Chính Phong vốn có thể đi tiếp, không giống hiện tại quy ẩn trong quán rượu nhỏ, đáng tiếc, chính hắn lại muốn tiếp tục như vậy.

Khổng Tước Minh Vương lẳng lặng lắng nghe những chuyện cũ, tuy nàng cũng không biết năm đó phát sinh chuyện gì, nhưng mà nàng có thể ẩn ẩn đoán được, năm đó xảy ra một ít chuyện không muốn người ta biết.

Lý Thất Dạ trầm mặc một lát, hắn phục hồi tinh thần lại, cuối cùng cười khổ một tiếng, nói ra:

- Chính Phong năm đó đánh một trận với Thiên Lý Tiên Đế, Thiên Lý Tiên Đế cũng bày trận đón địch, bởi vì Chính Phong là đối thủ cường đại nhất trong đời nàng. Đại chiến bắt đầu, Thiên Lý Tiên Đế liền trực tiếp vận dụng lực lượng thiên mệnh, bọn họ đánh trận này có thể nói hủy thiên diệt địa, hơn hai nghìn chiêu, Chính Phong thất bại.

- Hơn hai nghìn chiêu!

Khổng Tước Minh Vương cả kinh kêu một tiếng, lời này làm cho nàng rung động tới mức không thể diễn tả bằng lời.

Dư thái quân có thể ngăn cản hơn ngàn chiêu trong tay Ngâm Thiên Tiên Đế đã là tồn tại thập phần khủng bố, nhưng mà Dư Chính Phong dưới thiên mệnh vẫn ngăn cản được hơn hai ngàn chiêu, đây là tồn tại quá kinh khủng, thực lực như thế chỉ có thể dùng hai chữ "Vô địch" để hình dung.

- Chuyện này không cần nghĩ nữa.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:

- Hắn đã đi vào một con đường khác, ngươi không thấy bộ dáng của hắn hiện tại sao? Là quỷ bị trời ghét, ngay cả trời xanh cũng không muốn nhìn hắn một cái, cho nên, hắn còn sống cũng chỉ có thể chờ chết.

- Đã có thu hoạch thì cần phải trả giá, có đôi khi, chờ chết còn thống khổ hơn tử vong nhiều.

Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói.

- Chờ chết sao?

Khổng Tước Minh Vương đưa mắt nhìn qua quán nhỏ.

- Ngươi không rõ ý nghĩa của chờ chết.

Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:

- Ta sẽ ví dụ cho ngươi nghe, ngươi là một người bình thường, khi gặp món ăn có mùi rất thơm, ngươi bắt đầu ăn thì vị như nhai sáp, đó là do tâm ngươi bẩn, mà một cây gỗ khô, không có yêu, không có hận, yêu một người, ngươi yêu không được đáp lại, không có cảm giác, hận một người, hận không được, ngươi không có oán khí. Ngươi giống như cây khô, như một tảng đá, ngươi vẫn sống. Ngươi hiểu ý nghĩa của chờ chết không?

Nghe Lý Thất Dạ giải thích, Khổng Tước Minh Vương ngây ngốc, nàng vô cùng ngạc nhiên, một người sống trên thế gian, không có yêu, không có hận, không có cảm giác nào, đây không phải thánh nhân, mà là tử thi sống.

- Cho nên, chờ chết là chuyện rất thống khổ.

Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:

- Hắn hy vọng Thiên Lý Tiên Đế có thể giết hắn, đối với hắn mà nói, chết trong tay Thiên Lý Tiên Đế là chết có ý nghĩa, cho nên hắn thỉnh Thiên Lý Tiên Đế đánh chân đế đồ, hắn ngạnh kháng một chiêu này, hắn cho rằng thời gian lộng lẫy nhất của đời mình là vào lúc đó, một chiêu này sẽ là vinh quang cả đời hắn, hắn muốn chết trong thời khắc tôn nghiêm nhất, hắn muốn chết cao quý dưới chiêu như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.