Lời này khiến đám người
Khuất Đao Ly đưa mắt nhìn nhau, trước đó đối với bọn họ mà nói muốn ra
khỏi trung tâm vực cũng khó khăn, trung tâm vực rộng lớn khôn cùng, rộng ức ức vạn dặm, từ trung tâm vực đến Đông Bách Thành hoặc là đại dương
phía bắc mênh mông, đây là chuyện không dễ dàng, mở đạo môn cũng cần hao tốn vô số tinh bích.
- Truyền thuyết từ khi Hắc Long Vương cùng Đạp Không tiên đế đánh một
trận xong, xé rách thiên mệnh, giới đạo nứt vỡ, giới bích bị phong tỏa,
chín giới không tương thông với nhau nữa.
Khuất Đao Ly lúc này nhẹ giọng nói.
- Đúng nha, chín giới không tương thông nhau đã ba bốn vạn năm rồi.
Ngưu Phấn cũng thở dài một hơi, nói ra:
- Truyền thuyết năm đó Hắc Long Vương cùng Đạp Không tiên đế đánh một
trận chiến, quá bá đạo, mấy ngày thiên mệnh bị nứt vỡ. Chỉ hận không
sinh ra trong năm đó, không thể gặp đại chiến của Hắc Long Vương cùng
Đạp Không tiên đế.
- Hắc Long Vương lợi hại như vậy sao?
Với tư cách nữ đệ tử Hứa Bội cũng trợn to mắt lên, sợ hãi nói:
- Không phải nói tiên đế vô địch sao? Hắc Long Vương thật sự có thể đại chiến với Đạp Không tiên đế?
Nhắc tới "Hắc Long Vương", cho dù là đám người thế hệ trước như Ngưu Phấn cũng phải động dung, mấy lão đầu bọn họ nhìn nhau.
- Hắc Long Vương, có thể nói là tồn tại cấm kỵ.
Cuối cùng vẫn là Ngưu Phấn mở miệng, nói ra:
- Truyền thuyết hắn là người thế nhân biết nhiều nhất, hắn sống ba đời,
ba thế ngang trời, ba thế kinh thiên. Truyền thuyết hai tiên đế thành
đạo trước Đạp Không tiên đế cũng phải kính trọng Hắc Long Vương bảy
phần. Thậm chí có đồn đãi nói, Hắc Long Vương xuất hành, ngay cả tiên đế cũng không muốn gặp, nhượng bộ lui binh.
- Cái này, cái này, cường đại như vậy? Chẳng lẽ hắn cũng như tiên đế?
Nghe được Ngưu Phấn nói như vậy, Khuất Đao Ly bọn hắn cái này tuổi trẻ đồng lứa cũng không khỏi chịu động dung.
- Hắc Long Vương đã cường đại như vậy, vì cái gì hắn không chịu tải thiên mệnh, chưởng chấp càn khôn, trở thành tiên đế chứ?
Lạc Phong Hoa cũng tò mò hỏi.
Ngưu Phấn lắc đầu, nói ra:
- Chuyện này chỉ sợ không có ai biết, nghe nói chuyện này vẫn là câu hỏi, đệ tử Hắc Long Vương cũng chưa chắc biết rõ vì cái gì.
- Hắc Long Vương cùng Đạp Không tiên đế đánh một trận, là ai thắng?
Nam Hoài Nhân hưng phấn nói ra. Một là tam thế kinh thiên, một là vô
địch tiên đế, cả hai đánh một trận, xé rách thiên mệnh, đây là trận
chiến đáng sợ cỡ nào.
- Không biết.
Ngưu Phấn cười khổ một tiếng, nói ra:
- Nghe sợ đến bây giờ, không có ai biết kết quả trận đánh đó. Đánh xong
trận này, Hắc Long Vương biến mất, Đạp Không tiên đế cũng không xuất
hiện, đế uy vẫn nhạt nhòa! Thiên mệnh cũng mất.
Đám người Lạc Phong Hoa nghe xong lại thất thần, có thể đấu với tiên đế, đây là tồn tại khó lường, xé rách thiên mệnh, làm cho chín giới sau
thời đại đạo gian không tương thông, làm cho tu sĩ thiên hạ giày vò ba
vạn năm, đây là trận chiến đáng sợ cỡ nào?
Trong khi đám người Lạc Phong Hoa bàn về Hắc Long Vương, Lý Thất Dạ
không nói câu nào, hắn ngồi đó ngẩn người, lâm vào trong trầm mặc.
Với tư cách kiếm thị tùy tùng, Lý Sương Nhan phát hiện Lý Thất Dạ khác
thường, thời điểm mọi người lâm vào trầm mặc, Lý Sương Nhan lúc này mới
nhẹ nhàng hỏi:
- Không có việc gì, truyền thuyết đặc sắc tuyệt luân, làm cho người ta hướng tới.
Nói đến đây, trong lòng của hắn cũng không khỏi nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, hắn đương nhiên biết rõ Tiểu Hắc tử tại sao phải ra tay trọng sinh thần tống tiểu bạch hồ!
- Tuyệt thế quyết đấu, đáng tiếc không sinh ra ở thời đại đó, không thể thấy đại chiến kinh thiên này.
Khuất Đao Ly cũng cảm khái.
Về phần đám người Lạc Phong Hoa càng thất thần, thật lâu không nói.
Cũng không biết quá bao lâu, Cổ chưởng quầy rốt cục trở về, hắn đi vào đã bái Lý Thất Dạ, trịnh trọng nói:
- Tiên sinh vô song, trải qua các trưởng lão trong gia tộc xem xét, đây
tuyệt đối là chữ thật. Cổ gia chư lão đã đồng ý yêu cầu của tiên sinh,
tiên sinh giao ’ tiên dân cửu ngữ’ cho chúng ta, chúng ta dùng ba trang
giấy trao đổi.
- Cổ gia buôn bán đúng là thống khoái.
Lý Thất Dạ gật gật đầu, nói ra:
- Ta hiện tại cho các ngươi ’ tiên dân cửu ngữ ’, nếu như có chỗ nào không rõ, tùy thời có thể tới Tẩy Nhan Cổ Phái tìm ta!
Sau khi nói xong Lý Thất Dạ vung bút viết ra, đám người Lý Sương Nhan
cũng biết nặng nhẹ, đều đứng ở một bên, không dám đứng ngoài quan sát.
Lý Thất Dạ viết xong "tiên dân cửu ngữ", lập tức niêm phong đưa cho Cổ
chưởng quầy, lúc này Cổ chưởng quầy đã chuẩn bị tốt ba trang giấy cho Lý Thất Dạ, dùng hộp báu cất kỹ, cung kính đưa cho Lý Thất Dạ.
- Hy vọng lần sau còn có cơ hội hợp tác với tiên sinh.
- Sẽ, buôn bán tương lai sẽ có rất nhiều thời điểm phải giao dịch với Cổ gia các ngươi.
Nói xong Lý Thất Dạ cũng không ở lâu, mang theo đám người Lý Sương Nhan rời đi.
Lúc rời đi, Lạc Phong Hoa nhìn qua Du Long Tác không ngừng bay qua đỉnh
đầu vài lần, hắn thật sự ưa thích đạo ngoại kỳ bảo này, đáng tiếc, dùng
thực lực của hắn mua không nổi.
Lúc này Cổ chưởng quầy thò tay một trảo, bắt lấy Du Long Tác, đưa cho Lạc Phong Hoa đang lưu luyến, nói ra:
- Nếu tiểu hữu ưa thích, vậy tặng tiểu hữu.
Lạc Phong Hoa lúc này không dám tin vào lỗ tai của mình, lập tức chấn
động, nhịn không được văn vê dụi mắt nhìn qua Du Long Tác trước mặt.
- Còn không mau đa tạ Cổ chưởng quầy hùng hồn!
Lý Thất Dạ gật gật đầu, mỉm cười nói.
Lạc Phong Hoa phục hồi tinh thần lại, cất kỹ Du Long Tác sau đó hưng
phấn cảm kích Cổ chưởng quầy, sau đó nhìn Lý Thất Dạ khom người nói ra:
- Đa tạ đại sư huynh.
Lạc Phong Hoa là đệ tử trẻ tuổi có tư chất, hắn cũng là người thông
minh, biết rõ Cổ chưởng quầy tặng đồ vật trân quý như vậy cho hắn, đó là bởi vì tỏ tình cảm với đại sư huynh, nếu không dùng thân phận của hắn,
căn bản là không quan tâm tới một tiểu tu sĩ như mình.
Nhìn thấy cảnh này, làm cho Nam Hoài Nhân cũng chảy nước miếng, mày dạn mặt dày, nhịn không được khẽ cười một tiếng, nói ra:
- Cổ tiền bối, hắc, không thể bên nặng bên nhẹ a...
Nam Hoài Nhân vẫn chưa nói xong, Lý Thất Dạ đã tát vào ót của hắn, cười mắng:
- Tiểu tử chớ có lòng tham, hôm nay Cổ chưởng quầy đã xuất huyết nhiều, ngươi da mặt dầy như thế, lần sau không mang theo ngươi đi.
Nam Hoài Nhân gượng cười vài tiếng, không dám lại mở miệng đòi hỏi, Lý Thất Dạ nói chuyện, hắn không dám khiêu khích.
- Chúng ta đi tới biệt viện đi, sư tôn đã phân phó môn hạ đệ tử.
Rời khỏi Cổ Ý Trai, Lý Sương Nhan nhìn sắc trời không còn sớm, nhìn Lý Thất Dạ nói ra.
- Cũng phải, trước tìm nơi ở lại.
Lý Thất Dạ gật gật đầu, mang theo Lý Sương Nhan đi biệt viện của Tẩy Nhan Cổ Phái.
Tuy Cửu Thánh Yêu Môn không cách nào so sánh với đế thống tiên môn,
nhưng mà nó thành lập từ thời đại Minh Nhân tiên đế, vẫn sừng sững tới
bây giờ, căn cơ sâu đậm, của cải cũng thật dầy, trong tấc đất tấc vàng
như Thiên Cổ Thành, Cửu Thánh Yêu Môn vẫn có sản nghiệp.