Đế Bá

Chương 2506: Dư ngọc liên 1



Mặc dù là như thế, đệ tử Trấn Thiên Hải thành chỉ vào một người trong ba đạo thân ảnh kia, kiêu ngạo nói:

- Đây là Diệp lão tổ của chúng ta!

- Diệp Cửu Châu --

Có người kinh hô lên, nhưng mà sau đó lại lập tức ngậm miệng lại, cảm thấy rất bất kính.

Thân ảnh lưu lại này chính là lão tổ vô địch của Trấn Thiên Hải thành, Diệp Cửu Châu!

Tại Bắc Uông Dương, Diệp Cửu Châu uy danh to lớn, có thể nói là quyền thế trùng thiên, rất nhiều người nhắc tới tên của hắn còn kiêng kỵ ba phần.

- Ngọa Long Tử đáng tiếc, nếu như hắn có thể sống đến bây giờ, thành tựu hôm nay của hắn cực kỳ kinh thiên, sẽ không thua kém Định Viễn Hầu và Diệp lão tổ.

Một quái vật biển có huyết thống tu sĩ cảm khái nói một câu.

- Ngọa Long Nhai ở kiếp này rất khó lường, một môn hai thiên tài nha, Ngọa Long Tử cùng Ngọa Long Tuyền huynh muội hai người có thể nói kinh tuyệt tuyệt thế, có người lén cho rằng thiên phú của Ngọa Long Tử cao hơn Ngọa Long Tuyền, đáng tiếc, trời đố kị anh tài, Ngọa Long Tử chết trong thọ suy.

Có một vị tu sĩ thở dài nói một câu.

Nhắc tới Ngọa Long Tử, những người từng quen biết đều thở dài, cho dù là người không biết cũng thở dài tiếc hận.

Vào năm đó, Ngọa Long Tử có uy danh cực lớn tại Bắc Uông Dương, từng nổi danh cùng thời với Trấn Thiên thần nữ, đáng tiếc, hắn không sống qua thọ suy, một vị tuyệt thế thiên tài đã vẫn lạc như vậy.

Lúc này, không ít người tiếc hận cho Ngọa Long Tử, có thể lưu thân ảnh ở bậc thang thứ mười chỉ có ba người mà thôi, Định Viễn Hầu, Diệp Cửu Châu, Ngọa Long Tử!

Trong ba người này, Ngọa Long Tử trẻ tuổi nhất, đồng thời Định Viễn Hầu, Diệp Cửu Châu hiện tại chính là Thần Hoàng vô địch, quyền thế kinh thiên, mà Ngọa Long Tử đã vẫn lạc lúc còn trẻ tuổi.

Đã từng có người nói qua, nếu như Ngọa Long Tử còn sống, thành tựu tương lai của hắn không kém gì Định Viễn Hầu cùng Diệp Cửu Châu.

Lúc này rất nhiều ánh mắt đưa mắt nhìn qua bậc thang mười một, trên bậc thang này chỉ có một thân ảnh điều này có ý nghĩa từng có người leo qua nơi này, một người duy nhất có thể lưu lại thân nhr tại đây.

- Dư công chúa đến.

Thời điểm rất nhiều ánh mắt quan sát bậc thang, không biết ai thấp giọng nói ra.

Tất cả mọi người nhao nhao thu hồi ánh mắt, vội vàng nhìn ra phía sau, nhìn thấy một thiếu nữ trẻ tuổi, thiếu nữ này mặc xiêm y màu trắng, dung mạo thanh tú như hoa sen nở rộ, cô gái này cực kỳ xinh đẹp, diễm lệ động lòng người, đôi mắt mọng nước mê người đầy quyến rũ.

- Dư tiểu thư!

Không ít người thấy nữ tử đi đến thì tiến lên chào hỏi nàng, sắc mặt thập phần thân thiện, không ít người mở miệng nịnh nọt, đương nhiên cũng có không ít người trẻ tuổi mến mộ nàng.

Dư Ngọc Liên, thiên kim Dư gia, nàng có thanh danh vang dội trong thế hệ trẻ Bắc Uông Dương, đã được không ít người trẻ tuổi theo đuổi.

- Hôm nay tiểu muội đến đây nếm thử, không ngờ gặp được nhiều bằng hữu cùng thế hệ đến đây cổ vũ, tiểu muội hiện tại cảm tạ.

Dư Ngọc Liên có bảy phần rụt rè, chậm rãi nói ra.

- Khiêm tốn, công chúa quá khiêm tốn rồi, chúng ta chứng kiến thời khắc này là vinh hạnh của mình.

Một tu sĩ thanh niên vội vàng nói:

- Bệ hạ của chúng ta từng nói công chúa là thiên nữ đương thời, sánh vai với Trấn Thiên thần nữ, Trung Thiên Long Hoàng, chính là một trong ba đại mỹ nữ trong Bắc Uông Dương.

Tên thanh niên này xuất thân từ Mộc Trác Yêu thành, là sư điệt Kim Long Thiên Tử, tự xưng là Khổng Tước hoàng tử. Hắn nịnh nọt Dư Ngọc Liên cũng không phải là vì chính mình, chính là vì Kim Long Thiên Tử bệ hạ của hắn..

Bởi vì Mộc Trác Yêu thành Kim Long Thiên Tử đã từng có ý liên hôn với Dư gia, muốn cưới Dư Ngọc Liên. Nhưng chuyện này bởi vì việc Dư thái quân xuất quan cho nên đã đặt xuống.

Cho nên, Khổng Tước hoàng tử nhân cơ hội này nói lời hữu ích cho sư thúc trước mặt Dư Ngọc Liên.

- Đâu có. Kim Long Thiên Tử quá khen.

Dư Ngọc Liên mỉm cười nói ra, bộ dáng của nàng vô cùng hưởng thụ.

Mọi người đều biết, Ngọa Long Tuyền và Tử Thúy Ngưng chính là đệ nhất trẻ tuổi cường đại tại Bắc Uông Dương, hơn nữa hai người bọn họ mỹ mạo tuyệt thế, so với Ngọa Long Tuyền và Tử Thúy Ngưng, Dư Ngọc Liên còn kém, hơn nữa chênh lệch không nhỏ.

Nhưng mà rất nhiều người cố ý tâng bốc Dư Ngọc Liên, nịnh bợ Dư gia, cho nên đặt Dư Ngọc Liên song song với Ngọa Long Tuyền, Tử Thúy Ngưng. Đối với những lời nịnh nọt này, Dư Ngọc Liên cũng hết sức vui vẻ, trong nội tâm đặc biệt hưởng thụ.

Trong tình cảnh chúng tinh ủng nguyệt, Dư Ngọc Liên đi tới trước thập nhị âm giai, lúc này ánh mắt Dư Ngọc Liên nhìn qua thân ảnh nam tử ở bậc thang thứ mười một.

Nam tử này vẻ mặt hưng phấn, bễ nghễ thiên hạ, thần tuấn vô song, có tư thái tuyệt thế, giống như quân vương cái thế, tư thái long hổ, không biết có bao nhiêu thiếu nữ khuynh đảo khi gặp.

- Thần thái Long huynh vô song, tuyên cổ hiếm người địch nổi. Tiên Đế đương thời không phải Long huynh không ai có thể hơn.

Nhìn qua thân ảnh ấy, ánh mắt Dư Ngọc Liên mang theo dị sắc, hoàn toàn không che lấp thần thái ngưỡng mộ và hướng về.

Dư Ngọc Liên vừa nói như vậy, tất cả tu sĩ trẻ tuổi đều đưa mắt nhìn qua thân ảnh ở bậc thang thứ mười một. Cũng chỉ có một mình hắn bế nghễ ở bậc thang thứ mười một.

Nhìn thấy thanh niên này, nhìn thần tư của hắn, thần thái tất cả mọi người ngưng trọng, không quản tu sĩ trẻ tuổi ái mộ Dư Ngọc Liên cũng phải thở dài một hơi, ảm đạm thất sắc, trong nội tâm của bọn họ hoàn toàn thất lạc, cũng không thể không thừa nhận đây là nhân vật tuyệt thế vô song.

- Long Đế Tử đúng là đương thời vô song, hắn và ta bệ hạ của ta thời điểm kết bái với nhau, bệ hạ ta từng nói, đương thời, không phải hắn là Tiên Đế thì không ai khác.

Khổng Tước hoàng tử là một con gà rừng thành tinh lúc này mở miệng cảm thán.

- Đúng, đương thời không ai có thể tranh giành thiên mệnh với Long huynh! Tiên Đế thời đại này không phải Long huynh không có ai khác!

Hai mắt Dư Ngọc Liên bắn ra dị sắc liên tục, nhìn qua thân ảnh này, đôi mắt của nàng nhộn nhạo, hận không thể yêu thương nhung nhớ, nói ra:

- Long huynh đã là tiên thể đại thành, trên đời không ai địch nổi.

Nói đến đây, nàng cũng tươi cười say mê.

- Đúng nha, đúng nha, Long Đế Tử ra tay, ngay cả Cửu Giới Thần Hoàng cũng bị trảm, còn có ai là địch với hắn chứ?

Mặc kệ tu sĩ trẻ tuổi nơi đây có phải thiên tài hay không, lúc nói đến thanh niên kia đều chịu phục.

- Long Ngạo Thiên!

Có tu sĩ ái mô Dư Ngọc Liên, trong nội tâm thập phần không có tư vị, nhẹ nhàng nói ra cái tên này, cho dù trong lòng không vui vẻ gì, nhưng mà hắn giận lại không dám nói, chỉ có thể phát tiết bất mãn bằng tên người ta mà thôi.

Long Ngạo Thiên, nghe cái tên này, không ít người chấn động tâm thần, cái tên này tràn ngập ma tính, cái tên này có uy lực vô địch, tại Bắc Uông Dương rất nhiều người nghe được cái tnee Long Ngạo Thiên đều phải chấn động tâm thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.