- Tiểu nhi, ngươi những năm này xem như có cố gắng, nhưng ngươi thiếu tầm nhìn xa, lại cưng chiều con cháu, quản giáo không nghiêm, biến bọn chúng thành một đám hoàn khố.
Dư phủ chấp hành sách lược của Dư tổ, lão tổ như Dư Tông Thắng sẽ không hỏi thế sự.
Dư tổ bị lão tổ tông khiển trách, cúi đầu thỉnh tội, nói ra:
- Huyền tôn vô năng, chậm trễ con cháu Dư gia, thỉnh lão tổ tông giáng tội.
- Về sau phạt ngươi tự mình chấp giáo!
Dư thái quân lạnh lùng nói:
- Từ hôm nay trở đi, Dư gia phong bế sơn môn, tất cả đệ tử dùng quân luật quản thúc, huấn luyện tàn khốc, người không đạt tới cảnh giới sẽ không ra ngoài nửa bước, để tránh mất mặt xấu hổ!
Dư thái quân làm thế là bất đắc dĩ, đối với đệ tử Dư gia mà nói, Dư gia không thiếu tài nguyên, bọn họ thiếu đạo tâm, đệ tử Dư gia sống quá an nhàn, đối với bọn họ mà nói, bất kỳ vật gì cũng có được quá dễ dàng, bọn họ sinh hoạt quá tốt nên sinh ra lười biếng.
- Huyền tôn lĩnh mệnh.
Dư tổ tiến lên trước, khấu đầu quỳ lạy.
Dư thái quân nhìn qua Dư Triển, lạnh lùng nói:
- Ngươi tuy còn trẻ vô tri, nhưng lại học nghệ không tinh, chỉ biết dựa vào tổ ấm diễu võ giương oia, phạt bổng lộc ba mươi năm, khổ huấn trong Trầm cốc một trăm năm, dùng mài phù hoa trên người.
Sắc mặt Dư Triển lập tức trắng bệch, trừng phạt như vậy với công tử ca như hắn quá không dễ chịu, nhưng mà, hắn cũng không dám không theo, phục bái xuống đất, nói ra:
- Đệ tử nguyện phạt.
.- Đại nhân, trong đệ tử Dư gia, ngươi chọn lựa một người nhé?
Cuối cùng nhất, Dư thái quân nhìn qua Lý Thất Dạ, nói ra.
Đã nói ra lời này, Dư thái quân cũng dùng mặt mo cầu tình Lý Thất Dạ, dù sao Lý Thất Dạ chướng mắt đệ tử Dư gia, lúc này Dư thái quân đánh bạc mặt mo, chính là hy vọng Lý Thất Dạ có thể ra tay giúp Dư gia.
Dư thái quân hiểu rõ, nàng không dám trông cậy vào Lý Thất Dạ có thể bồi dưỡng đệ tử, nếu chỉ điểm một đệ tử Dư gia, sẽ cho Dư gia một đường hy vọng.
Dư thái quân biết rõ, có thể được Lý Thất Dạ bồi dưỡng, cho dù là người kém cỏi cũng sẽ trổ hết tài năng.
Đây cũng là nguyên nhân Dư thái quân đánh bạc mặt mo thỉnh cầu Lý Thất Dạ, dù sao với Dư gia mà nói, đây là cơ duyên khó tìm.
Nghe Dư thái quân thỉnh cầu, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một hơi, đổi lại người khác, Lý Thất Dạ đương nhiên chẳng muốn quản, nhưng mà lão tướng cầu tình, hắn cũng phải cho cảm tình.
Lý Thất Dạ đành phải là nhìn đệ tử Dư gia trong nơi này, cuối cùng, hắn nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt nhìn lên người Dư Ngọc Liên, chỉ vào nàng nói:
- Là nàng đi!
Bị Lý Thất Dạ chọn trúng, Dư Ngọc Liên đang quỳ cũng ngạc nhiên, nàng cũng không ngờ chính mình bị chọn trúng, dù sao trước đó nàng bất kính với Lý Thất Dạ, lúc này ngây ngốc tại chỗ.
- Ngươi lên đây đi.
Dư thái quân thấy Lý Thất Dạ đồng ý, sắc mặt vui vẻ, nhìn Dư Ngọc Liên vẫy tay.
Dư Ngọc Liên ngây ngốc, nhưng vẫn đi tới, quỳ lạy sau đó nói ra:
- Ngọc Liên bái kiến lão tổ tông.
- Đây là khảo nghiệm với ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?
Dư thái quân chậm rãi nói ra:
- Ngươi phải có quyết tâm, đạo tâm bất ổn thì ngươi không sống được, trọng yếu là ngươi phải có ý chí này.
Dư thái quân nhìn chằm chằm vào Dư Ngọc Liên, từ từ nói:
- Đại đạo không bình thản, ngươi gặp phải rất nhiều khó khăn, sẽ có rất nhiều quyết định, cho dù thống khổ vẫn phải đi tiếp, chỉ cần ngươi có thể kiên định đạo tâm, tương lai sẽ nghênh đón huy hoàng.
- Ta, ta, ta...
Dư Ngọc Liên do dự, có chút chờ mong, nhưng, lại lùi bước.
Dư tổ nhìn thấy tình huống này, cũng sốt ruột thay Dư Ngọc Liên, đây là cơ hội vạn năm khó tìm, hắn là Đại Thần Hoàng cũng không chiếm được, mà Dư Ngọc Liên có cơ duyên tốt trời ban.
Lúc này nhìn thấy Dư Ngọc Liên do dự, Dư tổ cũng bối rối, không biết nàng vì sao mà do dự.
- Hài tử, ngươi có gì không bỏ xuống được?
Dư thái quân là hoành kích Tiên Đế chuyện gì nàng chưa thấy qua, nàng chậm rãi nói ra.
- Ta...
Dư Ngọc Liên há miệng muốn nói, nhưng lại nói không nên lời.
- Bởi vì Phi Tiên Giáo Long Ngạo Thiên sao?
Dư tổ hiểu rõ, đành phải chỉ điểm.
- Ta không biết.
Dư Ngọc Liên đỏ mặt, cúi đầu xuống.
Dư tổ đương nhiên hiểu, bởi vì trước đó Dư gia càng tán thành chuyện này, nhưng mà tình huống bây giờ quá khác biệt, hắn ngược lại càng hy vọng Dư Ngọc Liên lưu lại, dù sao Dư Ngọc Liên đạt được bồi dưỡng, đây là cơ duyên trọng yếu của Dư gia.
- Tiểu tử Phi Tiên Giáo không thích hợp với ngươi, cho dù ngươi muốn gả đi, đối với ngươi mà nói cũng không có kết quả tốt.
Dư thái quân giội nước lã với con cháu của mình.
- Lão tổ tông...
Dư Ngọc Liên kêu một tiếng, nhưng lại không biết nên nói như thế nào mới tốt.
Thời điểm Dư Ngọc Liên há miệng muốn nói, Dư tổ nói:
- Bẩm lão tổ tông, truyền nhân Phi Tiên Giáo chính là tiên thể đại thành, là một trong những người mạnh nhất có thể trở thành Tiên Đế, tụ tập thần thông ngũ đế, đương thời khó có được.
Nói đến đây, hắn vụng trộm nhìn Lý Thất Dạ, không dám nhiều lời nữa.
- Cái gì có khả năng trở thành Tiên Đế nhất, hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.
Dư thái quân lạnh lùng nói:
- Cho dù Phi Tiên Giáo Phi Tiên Thể đại thành cũng công dã tràng.
Vãn bối không biết, Dư thái quân biết rõ ràng, đương nhiên Tiên Đế đã được định đoạt từ trước, cái gì truyền nhân Phi Tiên Giáo, cái gì tiên thể đại thành, cái gì đương thời khó có, chỉ là phù hoa mà thôi.
Dư Ngọc Liên chỉ cúi đầu, nàng ưa thích Long Ngạo Thiên người trong gia tộc đều biết, nhưng không có ai vạch trần mà thôi, hiện tại lấy ra nói, nàng là nữ hài tử phải xấu hổ.
Dư thái quân nhìn qua Dư Ngọc Liên, chậm rãi nói ra:
- Cảm tình của vãn bối, lão thân bản không can thiệp. Nhưng mà ngươi ưa thích hắn là lưỡng tình tương duyệt, hay là do ngươi một bên tình nguyện?
Dư thái quân nói ra câu này, thân thể Dư Ngọc Liên run rẩy, nàng ưa thích Long Ngạo Thiên, Long Ngạo Thiên đương nhiên không biết, chỉ là nàng thầm mến mà thôi.
Dư Ngọc Liên biến hóa làm sao qua mắt Dư thái quân.
- Như thế xem ra là một bên tình nguyện.
Sắc mặt Dư Ngọc Liên trắng bệch, nàng không dám nói lời nào, chăm chú cúi đầu.
- Việc này lão thân sẽ suy nghĩ cho ngươi.
Dư thái quân chậm rãi nói ra:
- Nếu hắn là truyền nhân Phi Tiên Giáo, tu tập thần thông ngũ đế, lại là tiên thể đại thành. Cửu thiên thập địa có bao nhiêu thiên kim công cháu nhớ mong. Mặc dù nói con cháu Dư gia cũng không phải tự coi nhẹ mình, nhưng cũng nên tự hiểu mình, luận thiên phú, luận mỹ mạo, ngươi có thể tranh giành với rất nhiều công chúa trong cửu giới sao? Ngươi có thế làm truyền nhân Phi Tiên Giáo ưu ái ngươi sao?
Nghe Dư thái quân nói như vậy, Dư Ngọc Liên cúi thấp đầu xuống, trong nội tâm nàng cũng rõ ràng, tuy điều kiện của nàng không tệ, nhưng mà trong cửu thiên thập địa, người có điều kiện tốt hơn quá nhiều, Long Ngạo Thiên không vừa ý nàng, cũng vì thế nàng không có thổ lộ nội tâm với Long Ngạo Thiên.