Đế Bá

Chương 2550: Phi Tiên Giáo nội đấu 1



- Việc này...

Lâm Thiên Đế há miệng muốn giải thích điều gì đó, cuối cùng hắn thở dài, nói:

- Không dám dấu diếm Lý huynh, Tàm Long nhất mạch đã suy sụp, không còn như xưa.

- Vậy sao? Năm đó Tàm Long Nhất mạch có A Tu La tồn tại, là tồn tại bễ nghễ cửu thiên thập địa.

Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:

- Nói như vậy, A Tu La đã không tại thế!

- Vâng.

Lâm Thiên Đế nói ra:

- Nghe trưởng bối nói, sau phong ba năm đó, A Tu La cổ tổ thọ nguyên suy kiệt, dầu hết đèn tắt, cuối cùng buông tay rời khỏi nhân thế.

- Vậy sao?

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

- Là hậu nhân Nhân Hiền Tiên Đế đoạt quyền, A Tu La có thể sống sót từ thời đại Tàm Long Tiên Đế đến bây giờ, đó là vì có nhiều tài nguyên chồng chất tạo thành, không có tiên dược thần tinh kéo dài tính mạng, hắn sao sống lâu như thế? Năm đó Phi Tiên Giáo các ngươi bị trấn áp, A Tu La mất đi quyền chủ động, bị mất quyền lực quyền hành đúng không, không có nắm quyền, làm sao có tài nguyên kéo dài tính mạng?

Lâm Thiên Đế há miệng muốn nói, lại thở dài im lặng.

Phi Tiên Giáo là đệ nhất truyền thừa cường đại nhất thế gian, mặc dù nói thời điểm đối ngoại sẽ cộng đồng đối kháng địch nhân, Phi Tiên Giáo sẽ đoàn kết nhất trí, nhưng trong môn phái nào cũng có mâu thuẫn nội bộ của mình, cho dù là tồn tại cường đại như Phi Tiên Giáo cũng không thể thoát tục, thậm chí có thể nói, tranh giành quyền lực trong Phi Tiên Giáo vượt xa tưởng tượng của người ngoài, đấu tranh trong đó vô cùng tàn khốc.

Trên thực tế, cẩn thận suy nghĩ cũng không ngoài ý muốn, cự phách như Phi Tiên Giáo, một khi nắm quyền sẽ có tài nguyên to lớn, có được lực lượng cường đại nhất thế gian.

Đối mặt hấp dẫn như vậy, cho dù là ai cũng động tâm, bất luận là ai cũng muốn nắm quyền, đây cũng là nguyên các mạch của Phi Tiên Giáo không thể cầm quyền hành vĩnh viễn, mỗi nhất mạch chắc chắn sẽ có lên lên xuống xuống, chắc chắn sẽ có thời điểm hưng thịnh, cũng có thời điểm suy sụp.

Giống như Lâm Thiên Đế sinh ra trong Tàm Long Tiên Đế nhất mạch, năm đó Tàm Long Tiên Đế nhất mạch có thể nói như mặt trời ban trưa, đặc biệt là có A Tu La cổ tổ cường đại là lão tổ vô địch chèo chống, khi đó Tàm Long Tiên Đế nhất mạch nắm quyền hành tuyệt đối, cho nên Tàm Long Tiên Đế nhất mạch nắm phương hướng của Phi Tiên Giáo một thời đại.

Năm đó Tàm Long Tiên Đế nhất mạch như mặt trời ban trưa, cũng là vì Tàm Long Tiên Đế nhất mạch đại lực ủng hộ Nhân Hiền Tiên Đế xuất thế.

Năm đó Nhân Hiền Tiên Đế lúc còn trẻ, Tàm Long Tiên Đế nhất mạch A Tu La cổ tổ lực bài chúng nghị, ra sức giúp đỡ Nhân Hiền Tiên Đế xuất thế, vấn đỉnh thiên mệnh, về sau Nhân Hiền Tiên Đế thật sự chịu tải thiên mệnh, trở thành Tiên Đế vô địch, cũng chính bởi vì như thế, A Tu La cổ tổ càng được Phi Tiên Giáo tôn trọng, địa vị cao khó người chạm đến, điều này cũng giúp hắn được hưởng nhiều tài nguyên, cũng giúp hắn tục mệnh kéo dài duyên thọ.

Đáng tiếc, thời trẻ qua mau, cuối cùng Tàm Long Tiên Đế nhất mạch suy sụp, A Tu La cổ tổ cường đại hơn nữa cũng không thể xoay chuyển trời đất, cuối cùng vẫn bị đoạt quyền hành, gia tốc Long Tiên Đế nhất mạch suy sụp, từ nay về sau chưa gượng dậy nổi, rốt cuộc rời xa quyền hành Phi Tiên Giáo.

Nghe Lâm Thiên Đế nói cảnh ngộ, Lý Thất Dạ chỉ cười cười không ý kiến nhiều, nói:

- Thời đại A Tu La đã qua, hoàn toàn không có gì ngoài ý muốn, tuy có Nhân Hiền Tiên Đế giữ gìn, nhưng không có nghĩa hậu nhân của hắn sẽ giữ lời hứa.

Lâm Thiên Đế chỉ thở dài mà thôi, đấu tranh quyền lực tông môn không có đúng sai, hắn là vãn bối cũng không có quyền phê phán.

- Hôm nay ngươi đến đây cũng không phải tìm ta tâm sự đấy chứ?

Lý Thất Dạ nhìn Lâm Thiên Đế, vừa cười vừa nói.

Lâm Thiên Đế thở dài một hơi, nói ra:

- Lần này ta đến đây, là vì nói tình huống Phi Tiên Giáo với Lý huynh mà thôi, hiện tại là thời đại Nhân Hiền Tiên Đế nhất mạch cầm quyền.

- Ta biết rõ ý của ngươi.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

- Chuyện này cũng không đại biểu toàn bộ ý chí của Phi Tiên Giáo đúng không.

- Đúng vậy.

Lâm Thiên Đế vội vàng nói:

- Kính xin Lý huynh thay Phi Tiên Giáo chúng ta truyền lời, Phi Tiên Giáo của ta không có ý xúc phạm tồn tại kia.

Nghe Lâm Thiên Đế nói thế, Lý Thất Dạ cười rộ lên. Năm đó Lý Thất Dạ vận dụng Minh Nhân Khải Giáp, lão đầu tử Phi Tiên Giáo đã đoán ra một ít thứ gì đó, nhưng mà lão đầu tử Phi Tiên Giáo không ngờ là hắn tự mình xuât thế, còn tưởng rằng sau lưng Lý Thất Dạ chính là âm nha.

Lão đầu tử Phi Tiên Giáo nghĩ như thế cũng không có gì kỳ quái, bởi vì trăm ngàn năm qua âm nha là người bồi dưỡng Tiên Đế, hắn chưa từng tự mình xuất thế qua.

Lão đầu tử Phi Tiên Giáo cho rằng Lý Thất Dạ là đồ đệ của âm nha, là người phát ngôn của âm nha, cho nên bọn họ mới phái Lâm Thiên Đế đến bàn việc này.

- Vậy sao?

Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:

- Đây là ý của Tàm Long Tiên Đế nhất mạch, hay là ngươi thay mặt truyền lời cho Thôn Nhật, Phách Diệt nhất mạch?

- Lão tổ Thôn Nhật và Phách Diệt đều có ý này, nhưng thọ nguyên của bọn họ đã khô, không thể tự mình đi ra.

Lâm Thiên Đế nói ra.

Lý Thất Dạ cười rộ lên, lắc đầu nói ra:

- Lão đầu tử các ngươi đã biết rõ mình đối mặt với tồn tại như thế nào, bọn họ cũng nên biết phải đi ra tranh thủ cơ hội, bằng không trời sẽ sập xuống.

- Các lão tổ cũng hiểu.

Lâm Thiên Đế nói:

- Chư vị lão tổ đã tranh thủ cơ hội, hiện tại đang cố gắng thuyết phục các lão tổ khác, nhưng mọi người lại là đi trên con đường thẳng với nhau.

- Vậy sao?

Lý Thất Dạ cười cười, nói:

- Đáng tiếc ta không nhìn thấy hy vọng, Phi Tiên Giáo các ngươi vẫn xuất thế, khí thế bức người, sắc bén không thể đỡ, xem ra các ngươi không có hấp thu bao nhiêu giáo huấn.

Lâm Thiên Đế thở dài một hơi, nói ra:

- Lý huynh có điểm không biết, bây giờ Phi Tiên Giáo Nhân Hiền Tiên Đế nhất mạch cường đại chưa từng có! Cho dù ba mạch chúng ta liên thủ với nhau, cũng không nhất định có thể áp chế được Nhân Hiền Tiên Đế nhất mạch. Đặc biệt là phái thanh niên của Nhân Hiền Tiên Đế nhất mạch càng có tâm vấn đỉnh thiên mệnh, cho nên các vị lão tổ không thể thuyết phục bọn họ trong thời gian ngắn.

- Chỉ là một đám ngu xuẩn tự cho rằng mình là con cưng của trời mà thôi.

Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:

- Bao nhiêu thời đại qua đi, chúng còn tự cho rằng huyết thống của mình là caon nhất trong các chủng tộc.

Lý Thất Dạ vừa nói như thế, Lâm Thiên Đế chỉ cười gượng mà thôi, hắn là một vãn bối không dám phê bình các lão tổ trong tông môn.

- Nói như vậy, các ngươi nhất định phải có một Tiên Đế ở thời đại này đúng không?

Lý Thất Dạ nhìn Lâm Thiên Đế một lát, lãnh đạm hỏi.

- Chuyện này...

Lâm Thiên Đế cười khan một tiếng, do dự một lát, nói ra:

- Ít nhất lão tổ ba mạch không có ý vẫn đỉnh thiên mệnh, nhưng đại sư huynh xuất thế vấn đỉnh thiên mệnh là do Nhân Hiền Tiên Đế nhất mạch quyết định, hơn nữa còn do Long tổ tự mình hộ đạo cho đại sư huynh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.