– Về phần binh khí cấp Tiên Đế, với ta chúng chẳng khác gì rau cải trắng.
Lý Thất Dạ nói xong lời này, nữ tử trong vải vàng im lặng, nàng gặp được Lý Thất Dạ giống như gặp khắc tinh của mình, hắn giống như hồ ly không thể nắm bắt được.
– Đương nhiên, ngươi cũng không phải không có cơ hội.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Ta có thể giúp ngươi, thậm chí trong tương lai có thể giúp ngươi thoát ly vải vàng, chỉ cần thời cơ đến, ta sẽ giúp ngươi cải tạo thân thể. Nhưng mà ta muốn có điều kiện.
– Ngươi muốn điều kiện gì?
Qua một hồi lâu, nữ tử trong vải vàng chậm rãi hỏi, nàng cũng hiểu thiên hạ không có cơm trưa miễn phí, hiện tại quyền chủ động đang trong tay Lý Thất Dạ.
– Ta muốn rất đơn giản.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
– Đến lúc đó, ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi khốn cảnh, cho ngươi tái nhập hậu thế, mà ta cần ngươi hiệu trung với ta, thuần phục ta kiếp này.
– Đây là chuyện không thể nào!
Nữ tử trong vải vàng cự tuyệt Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Thế gian không có gì không có khả năng, trong cửu thiên thập địa, thần nữ tiên tử ta thấy nhiều, cho dù ngươi xuất thân cao quý, nhưng mà hôm nay ngươi chỉ là phượng hoàng gặp rủi ro mà thôi, thậm chí còn không phải phượng hoàng.
– Ngươi…
Nữ tử trong vải vàng bị Lý Thất Dạ chọc giận đến thổ huyết, đương nhiên nếu như nàng có thể thổ huyết!
– Ngươi có nguyện ý hay không, với ta không sao cả.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Cuối cùng vẫn xem ngươi thôi, đối với ta mà nói không có bao nhiêu tổn thất, nhiều nhất ta mất đi một người ra sức cho mình mà thôi. Ta có thể bồi dưỡng ra Tiên Đế, trong tay còn sợ thiếu nhân tài sao?
Nói đến đây, Lý Thất Dạ cười rất tươi, nói một câu:
– Mà ngươi thì khác, ngươi ở lại trong tấm vải khó mà xoay người, cho dù ta nhân từ cho vải vàng lưu lạc thế gian, cho dù có người nhặt được tấm vải vàng này, ngươi cảm thấy thế nhân có mấy người giống như ta, có thể cải tạo thân thể cho ngươi.
– Đương nhiên, ngươi có thời gian, nếu như ngươi có thể chịu đựng được tuế nguyệt dày vò, hoặc là ngươi có một ngày có khả năng xoay người. Hoặc là ngày này là trăm vạn năm sau, hoặc là hơn mười kỷ nguyên sau.
Lý Thất Dạ nói đến việc này thập phần khoan thai, thập phần thích ý.
Nữ tử bắt đầu trầm mặc, qua thật lâu nàng mới nói:
– Nếu trong tay ngươi có nhân tài đông đúc, vì sao cần ta thần phục?
– Bởi vì ta nhân từ!
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
– Đương nhiên, có thể để một nữ nhân không già không chết thần phục mình, hầu hạ ta, đây là chuyện rất thú vị.
– Ngươi…
Nữ tử trong vải vàng run rẩy, cho dù là nữ tử nào cũng không thích người khác nhắc đến tuổi của mình.
– Tùy ngươi.
Lý Thất Dạ không sao cả, nói ra:
– Cơ hội đang ở trước mặt ngươi, nếu như chính ngươi không có nắm chặt cơ hội này, như vậy chỉ sợ ngươi khó có được cơ hội như thế nữa.
Nữ tử trong vải vàng trầm mặc thật lâu, nàng cuối cùng chậm rãi nói ra:
– Tốt, ta đáp ứng ngươi! Nhưng ngươi cũng không nên quá phận!
Cuối cùng nàng vẫn lựa chọn thỏa hiệp.
Nàng xuất thân cực kỳ cao quý, thậm chí có thể nói cao quý không thể tưởng tượng nổi, nhưng đúng như Lý Thất Dạ đã nói, hiện tại nàng còn không bằng phượng hoàng gặp rủi ro.
Nếu như nàng cự tuyệt yêu cầu của Lý Thất Dạ, hoặc nàng vĩnh viễn bị nhốt trong vải vàng, vĩnh viễn không ra được. Cho dù nàng có thể đợi, chờ đợi vải vàng rơi vào trong tay người khác, nhưng mà những người khác chỉ sợ không có thực lực như Lý Thất Dạ, có thể giúp nàng quay về hậu thế, cải tạo thân thể.
Sau khi trải qua cân nhắc, nữ tử trong vải vàng vẫn thỏa hiệp, tuy thuần phục Lý Thất Dạ là chuyện không thể làm khác được, nhưng mà tương lai sẽ tràn ngập khả năng.
Cuối cùng nữ tử trong vải vàng và Lý Thất Dạ đạt thành hiệp nghị, hai người giao dịch với nhau.
– Hiện tại ngươi giúp ta một tay, thu hồi vật phẩm kia.
Sau khi hai bên đạt thành hiệp nghị, nữ tử trong vải vàng nói với Lý Thất Dạ.
– Yên tâm, ta là người nói được làm được, nếu ta và ngươi là người nhà, về sau ta sẽ bảo kê ngươi.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
– Ai là người nhà với ngươi!
Nữ tử trong vải vàng rất bất mãn với lời của Thất Dạ, mà Lý Thất Dạ chỉ cười rộ lên.
Lý Thất Dạ thương lượng với nữ tử trong vải vàng xong, liền quyết định lên đường.
Trước khi rời đi, Dư thái quân nói với Lý Thất Dạ:
– Phi Tiên Giáo có một đám đệ tử quay về Bắc Uông Dương lần nữa, Phi Tiên Giáo điều động không ít lão tổ lâm thế, chỉ sợ Long tổ cũng đến.
– Đến thì đến.
Lý Thất Dạ thập phần tùy ý, nói ra:
– Ta cũng muốn quan sát đám đệ tử kia, cũng muốn quan sát đám đế tử vừa thoát ra khỏi tiên lao cường đại đến thế nào.
Nói đến đây, hắn cười rất tươi.
– Có thể thoát ra khỏi tiên lao trong Phi Tiên Giáo nha.
Dư thái quân cũng rất giật mình, nói ra:
– Đồn đãi nói tiên lao Phi Tiên Giáo đi vào sẽ chết, Phi Tiên Giáo đi vào rất nhiều thiên tài, cuối cùng chỉ có Tàm Long Tiên Đế đi ra.
– Tiên lao đúng là đồ tốt, năm đó Phi Tiên Đế tốn hao vô số tâm huyết mới mang nó đến Phi Tiên Giáo, có thể sống sót ra ngoài, chắc chắn là thế hệ cường đại.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Dĩ nhiên đối với Lý Thất Dạ mà nói, đế tử Phi Tiên Giáo cho dù cường đại hơn nữa cũng chỉ là đồ ăn của hắn mà thôi, nghĩ tới đây, hắn cười càng tươi hơn.
– Nhưng mà, Cố Tôn biến mất rồi.
Dư thái quân trịnh trọng nói:
– Ta dùng thần thức quét qua Trấn Thiên Hải thành một lần, hắn có khả năng không còn ở trong Trấn Thiên Hải thành, hắn mất tích.
Dư thái quân rất cường đại, nhưng đối với Cố Tôn vẫn cẩn thận ba phần, Cố Tôn tuyệt đối không phải người dễ đối phó.
– Hắn đang thử dò xét.
Việc này không nằm ngoài dự kiến của Lý Thất Dạ, nói ra:
– Hắn chỉ đưa Phi Tiên Giáo ra làm bia đỡ đạn mà thôi, hắn nấp phía sau xem kịch vui.
– Nhưng với cách làm người của Cố Tôn, hắn tuyệt đối sẽ không dừng tay, hắn còn đích thân ra tay.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Với tính cách của hắn, hắn không tự tay giết ta, việc này tuyệt đối là tiếc nuối lớn nhất đời hắn, cho nên hắn tuyệt đối không bỏ qua việc tự tay giết ta đâu.
– Chỉ sợ hắn trốn đi âm thầm phá hư.
Dư thái quân nói ra.
– Yên tâm đi.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Nếu như hắn đang âm thầm phá hư, hắn sẽ bạo lộ bản thân mình, hắn là một người cẩn thận, sẽ không dễ dàng ra tay, nhiều nhất chỉ dẫn xà xuất động mà thôi.
– Cố Tôn, ta quá hiểu hắn.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn ra xa, vừa cười vừa nói:
– Ta rất hứng thú đòn sát thủ của hắn, hắn vì báo thù tốn hao không biết bao nhiêu tâm huyết, nếu như nói không có đòn sát thủ kinh thiên động địa, thật sự làm cho người ta thất vọng, một trong thập đại thiên tài tuyên cổ, không thể chỉ có như vậy mà thôi.