- Như ngươi đã nói, ta không vội giết ngươi, bây giờ ngươi hãy trốn đi. Ta muốn nhìn xem ngươi còn đòn sát thủ gì, nhưng đừng làm ta thất vọng. Nếu ngươi tiếp tục sử dụng thủ đoạn nhỏ thế này thật khiến người thất vọng.
Cố Tôn không ngạc nhiên khi Lý Thất Dạ tha cho, chắp tay cười nói:
- Đa tạ đại nhân, trên đời này ngươi hiểu ta nhất vẫn là đại nhân.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Được rồi, đừng nói nhiều lời buồn non nữa. Có đòn sát thủ gì cứ lây ra hết, ta biết ngươi còn giấu bài tẩy, một số hậu chiêu chưa dùng.
Cố Tôn cười nói:
- Ta sẽ hết sức, hy vọng đòn sát thủ của ta không khiến đại nhân thất vọng, không thì phụ lòng đại nhân xem trọng ta.
Nói xong Cố Tôn lắc người nháy mắt vượt qua lĩnh vực không gian rời đi.
Lý Thất Dạ cất bước:
- Nơi này không có việc gì.
Trước khi đi Lý Thất Dạ phất tay hướng cửu đại Hải Vương:
- Các ngươi có thể tiếp tục trần phong. A, quên nói cho các ngươi, lão đầu tử Tinh Kê Tiên Khoáng nhớ các ngươi, muốn tiếp tục ở lại đây hay trở lại thụ phạt tùy các ngươi tự quyết định.
Lý Thất Dạ nói xong biến mất, đuổi theo Cố Tôn.
Ngày xưa cửu đại Hải Vương lén trốn ra từ Tinh Kê Tiên Khoáng không phải Tinh Kê không biết, tồn tại cường đại như Tinh Kê còn lâu mấy vãn bối mới trốn ra được.
Tinh Kê biết cửu đại Hải Vương tốn ra nhưng cố ý thả bọn họ đi.
Vì vnã bối Tinh Kê Tiên Khoáng bọn họ vừa sinh ra đã không được phép bước vào Tiên Khoáng nửa bước. Huynh đệ cửu đại Hải Vương luôn muốn chạy ra xem thế giới bên ngoài nhưng trưởng bối không cho phép, bọn họ lén lút mấy lần mà không thành công.
Sau đó Tinh Kê không đành lòng, mở một con mắt nhắm một con mắt mặc cho chín người tốn ra tiên khoáng. Nếu không thì chín vãn bối đừng hòng bước ra tiên khoáng nửa bước.
Trấn Thiên Hải thành trốn thoát cửu đại Hải Vương chớp mắt vượt qua, nhưng không phát huy tốc độ đến cực hạn. Cố Tôn không vội chạy trốn vì lòng hiểu rõ Lý Thất Dạ không vội giết mình, trước khi Cố Tôn tung ra đòn sát thủ thì sẽ không chết.
Hiện tại hai người chơi trò mèo bắt chuột, tạm thời Cố Tôn là con chuột chạy trốn, Lý Thất Dạ là con mèo đuổi bắt.
Cố Tôn cho rằng mình vẫn còn cơ hội lật ngược bàn cờ, một khi nắm được thời cơ đúng liền phản công, khi đó Cố Tôn là con mòe.
Lý Thất Dạ không vội giết Cố Tôn bởi vì hắn đã đoán được đòn sát thủ đó. Dù bây giờ giết Cố Tôn cũng không kết thúc trò chơi này được, điều Lý Thất Dạ cần làm là bắt trọn ổ.
Khi Cố Tôn đang chạy trốn thì Tiểu Hải thôn xa xôi nổ cái bùm, Tiểu Hải thôn lắc lư như có con bò to trở mình. Trong khoảnh khắc này ngư dân Tiểu Hải thôn bị hù giật nảy mình, các lão tổ Tiểu Hải thôn lao ra.
- Grao!
Tiếng rồng ngâm vang vọng Bắc Uông Dương, khi đám lão tổ Tiểu Hải thôn lao ra chỉ thấy một bóng đen chớp mắt vọt lên trời, biến mất.
Các lão tổ Tiểu Hải thôn sửng sốt nhìn bóng đen như chân long biến mất trên bầu trời:
- Đó là...!
Trong khi Cố Tôn chạy trốn, còn chưa về Trấn Thiên Hải thành thì vang tiếng nổ, không gian bị đánh nát. Trong khoảnh khắc đó bầu trời giáng phù văn xuống, một hù trận nháy mắt tỏa định Cố Tôn.
Khi thấy phù trận này Cố Tôn hoàn toàn biến sắc mặt. Lý Thất Dạ chỉ cười, bước chân vào phù trận.
Bùm!
Phù trận đưa Cố Tôn và Lý Thất Dạ đi, nháy mắt dịch chuyển vào vũ trụ.
Sâu trong vũ trụ, một nơi ngôi sao vòng quanh, trời trăng thấp thoáng. Trong khoảnh khắc đó phù trận siêu cường đại mang Cố Tôn, Lý Thất Dạ đến cổ chiến đài.
- Grao!
Tiếng rồng ngâm không dứt bên tai, long văn nhảy múa trên cổ chiến đài như sắp hóa thành các con chân long. Trên cổ chiến đài tràn ngập hơi thở chân long như có một chân long con đang làm mưa làm gió trong đó.
Cố Tôn ngước đầu nhìn, một con chân long bàn cứ trên cổ chiến đài. Con chân long toàn thân đen thui, từng miếng vảy rồng như đúc bằng huyền thiết cực kỳ cứng rắn, năm móng vô cùng sắc bén lóe tia sáng lạnh, nó có thể xé rách mọi thứ trên đời.
Khi chân long mở đôi mắt ra như thể Cửu Giới bị chiêu sáng. Mắt chân long sâu thẳm, nhìn thấu bản chất, bất cứ cái gì cũng không thoát khỏi đôi mắt nó.
Ai nhìn đôi mắt này đều sẽ sợ hãi, như thể đôi mắt có thể đưa tất cả về hư vô. Trong đôi mắt này mọi thứ như gỗ khô rác rưởi.
Khi chân long bàn cứ trên cổ chiến đài, toàn chiến đài tràn ngập long tức thì Thần Hoàng mạnh mấy cũng thầm run rẩy.
Đó không phải ảo ảnh, không phải cái gì biến ảo, này là chân long, long tộc thật sự, chân long chảy huyết thống vô cùng thuần chính. Trên đời này hiếm có người thấy chân long thật, nếu ngày nào đó ai gặp chân long sẽ là đề tài câu chuyện cả đời.
Cố Tôn thấy chân long nhưng không ngạc nhiên chút nào, chỉ mỉm cười chào:
- Đã lâu không gặp, tỷ phu, đây là thân thể kiếp này của tỷ phu sao? Tiếc thật, ta không được thấy thân thể kiếp thứ ba của tỷ phu.
chân long vẫn nhìn Cố Tôn chằm chằm, không nói chuyện.
Khi Lý Thất Dạ thấy chân long thì buông tiếng thở dài, vẫy tay. Chân long gật đầu với Lý Thất Dạ, mắt vẫn luôn nhìn Cố Tôn chăm chú.
Cố Tôn mỉm cười nói:
- Tỷ phu có cần hận ta vậy không? Thân thể kiếp thứ ba đã chết, đây là thân thể kiếp thứ nhất của tỷ phu. Nếu ta không nhớ lầm thì kiếp thứ nhất tỷ phu cực kỳ yêu thương ta.
chân long không đáp, đôi mắt rực rỡ lộ ra tia sáng lạnh khiến người kính sợ.
- Tỷ phu, thân thể kiếp thứ nhất xuất hiện là vì muốn bắt ta trở về nữa sao?
Cố Tôn không hề sợ, vẫn cười nói như thường:
- Tỷ phu có cần làm vậy không?
- Tỷ phu đã hứa với tỷ của ta sẽ chăm sóc tốt cho ta.
Cố Tôn cười nói:
- Nhưng tỷ phu không chăm sóc tốt cho ta, làm ta chịu nhiều cực khổ. Đầu tiên tỷ phu nhét ta vào mắt biển, tước tạo hóa của ta, nhốt ta trong Thâm Uyên. Nói thật là theo tỷ phu ba đời, tiểu cữu tử ta đây chịu nhiều cực khổ.
chân long gầm lên:
- Grao!
Long tức có thể phá hủy hết thảy, long tức bá đạo mạnh mẽ như bão tố. Nhưng Cố Tôn chỉ đứng đó không nhúc nhích, mặt vẫn mang nụ cười.
- Tỷ phu, ĩn đừng giận.
Cố Tôn mỉm cười nói:
- Ta ở trong mắt tỷ phu đúng là bùn nhão, nhưng ta và tỷ phu theo đuổi thứ khác nhau. Tỷ phu theo đuổi là bá chiến thiên hạ, ta thì truy cầu trở thành Âm Nha đại nhân. Vậy nên tỷ phu, ta không phải bùn nhão trong mắt tỷ phu.
chân long không đáp, chỉ hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Tiếng hừ làm chư thiên mất sắc, chúng sinh run rẩy.
Cố Tôn vẫn không sợ, xòe tay nói:
- Tỷ phu luôn không coi lý tưởng của ta ra gì, ta là đồ khốn trong mắt tỷ phu. Nhưng tỷ phu, ta nên có truy cầu của mình, hoặc tỷ phu hy vọng ta trở thành Tiên Đế, hoặc trở thành người như tỷ phu...
- ... Nhưng mà tỷ phu, lý tưởng của ta càng vĩ đại, càng ghê gớm. Ta muốn trở thành tồn tại có thể bao phủ Cửu Giới, người phàm thể phàm tư đèu làm được thì tại sao một trong mười thiên tài vạn cổ ta đây không thể?