Đế Bá

Chương 2711: Quy Phàm Quyết 2



Mặc dù nói "Quy Phàm Quyết" được truyền lưu rộng rãi ở mười ba châu, nhưng trong mười ba châu không ai biết "Quy Phàm Quyết" là do ai sáng chế, vào thời đại xa xôi, đột nhiên "Quy Phàm Quyết" đột nhiên xuất hiện, không có ai biết là ai tạo ra nó, không có ai biết nó truyền lưu từ đâu.

Mà người đời sau suy đoán, có người cho rằng là Kiêu Hoành Tiên Đế sáng chế, cũng có người cho rằng là Nhân tộc tiên hiền sáng chế.

Trên thực tế "Quy Phàm Quyết" chính là âm nha sáng chế, âm nha sau khi đi thập giới đã từng cân nhắc qua phương pháp tu luyện của thập giới, nhưng mà năm đó sáng chế "Quy Phàm Quyết" không chỉ đơn giản cho tu sĩ Nhân tộc tu luyện, hắn còn đem "Quy Phàm Quyết" dẫn vào cấp độ sâu hơn, trong đó càng liên quan tới thuật công phạt sau này.

Nhưng về sau "Quy Phàm Quyết" truyền đi càng lâu càng nhiều dị bản, đến cuối cùng tu luyện "Quy Phàm Quyết" đến trạng thái lô hỏa thuần thanh có thể dẫn phạt thiên chi thuật vào người rải rác không có mấy.

Lý Thất Dạ lúc này đã trở về, hắn tu luyện công pháp nhập môn "Quy Phàm Quyết ", hắn không hề đi tu luyện công pháp cửu giới, bởi vì công pháp cửu giới quá yếu ở đây.

Mặc dù nói trí nhớ có quan hệ với "Quy Phàm Quyết" đã bị xóa, nhưng mà năm đó hắn ở hố trời này sáng tạo ra "Quy Phàm Quyết", cho nên Lý Thất Dạ quay về nơi mình từng sống, lại một lần nữa tinh tế quan sát lạc ấn ở đây, " Quy Phàm Quyết" bị xóa đi lại xuất hiện trong đầu.

Lý Thất Dạ quay về nơi đây là có mục đích, mặc dù nói mười ba châu có rất nhiều "Quy Phàm Quyết" truyền lưu, thậm chí có thể nói bí tịch "Quy Phàm Quyết" biến thành thứ mua được ở vỉa hè.

Nhưng Lý Thất Dạ cần thiết "Quy Phàm Quyết" là "Quy Phàm Quyết" thuần chánh nhất, không phải những loại "Quy Nguyên Quyết" bị người ta sửa chữa, cho nên hắn mưới quay về nơi đây.

Huống chi phía sau "Quy Phàm Quyết" còn dẫn tới phạt thiên chi thuật, ảo diệu trong đó rất nhiều, còn bởi vì hố trời có chiến tranh không muốn người ta biết, sau lưng nó có liên quan tới chinh chiến viễn cổ.

Thời điểm Lý Thất Dạ tìm hiểu "Quy Phàm Quyết", tu sĩ ở hố trời lườm hắn, nếu như không phải đa số tu sĩ tự trọng thân phận khinh thường ra tay với một phàm nhân, bằng không đã sớm có tu sĩ đá văng tên phàm nhân như ăn mỳ Lý Thất Dạ ra ngoài.

Khi Lý Thất Dạ nằm trong hố trời, hắn nằm trên lạc ấn, khi thì ngồi nhìn thật lâu.

Rất nhiều thiên tài tới đây ngộ đạo nhưng không có thu hoạch, mà Lý Thất Dạ một phàm nhân muốn ngộ đạo ở đây, các tu sĩ khác cảm thấy đây là chuyện viễn vông.

Đương nhiên cũng có người lưu ý đến Lý Thất Dạ, lưu ý Lý Thất Dạ là một lão giả, lão giả này gầy và có chòm râu dê.

Sau lưng lão giả có hai người trẻ tuổi, một nam một nữ, nam tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, nữ xinh đẹp động lòng người, lả lướt nhiều vẽ, là mỹ nhân như ngọc.

Một nam một nữ này là đồ đệ của lão giả, bọn họ vẫn đi theo sau lưng quan sát Lý Thất Dạ.

Lão giả hết sức hứng thú với Lý Thất Dạ, có thể nói mười mấy ngày qua Lý Thất Dạ đi tới chỗ nào hắn đều đi theo, hắn cũng quan sát các lạc ấn mà Lý Thất Dạ suy nghĩ.

Lão giả có hứng thú không nhỏ về Lý Thất Dạ, hai đồ đệ phía sau không cho là đúng, nói:

- Sư phụ, phàm nhân này có cái gì mà sư phụ xem trọng như thế?

- Thế gian kỳ nhân nhiều, khắp nơi là tàng long ngọa hổ, Thiết Thụ Môn chúng ta chỉ là tiểu môn tiểu phái mà thôi, khó có tuệ nhãn nhận ra chân thần, cho nên chuyện thế gian phải lưu tâm, chăm chú quan sát, nói không chừng có thu hoạch ngoài ý muốn.

Lão giả này nói ra.

- Sư phụ giáo huấn có đạo lý, tu sĩ có lẽ nên cẩn thận Nhưng nam tử trước mặt chỉ là phàm nhân Nhân tộc mà thôi, hắn mấy ngày qua ngộ đạo trong hố trời, nhưng chỉ là suy nghĩ hảo huyền mà thôi, ngau cả thiên tài thần, ma, thiên tam tộc cũng không có thu hoạch, bằng hắn chỉ là một phàm nhân, tất cả chỉ là chuyện hoan đường viễn vông.

Nữ đệ tử xinh đẹp động lòng người cho rằng không đáng lưu ý Lý Thất Dạ.

Bọn họ đi theo sư phụ ra ngoài lịch lãm một phen, nhưng bây giờ lại lãng phí thời gian trên người một tên phàm nhân, điều này thật sự không đáng.

Cũng không trách đệ tử lão giả này có cái nhìn như thế, Lý Thất Dạ bây giờ không còn đạo hạnh, đạo cơ bị hủy, tay trói gà không chặt, hắn làm cái gì cũng bị phán định là phàm nhân mà thôi.

- Không thể nói như vậy.

Lão giả lắc đầu, nói ra:

- Chính bởi vì nói chuyện hoan đường viễn vông, mới có bách tộc Tiên Vương chúng ta. Nhân tộc chúng ta cũng không phải ngay từ đầu biết tu luyện, đó là mộng tưởng của tiền nhân, có ý nghĩ truy cầu hão huyền, mới có Nhân tộc phồn vinh hôm nay, mới có Nhân tộc vạn giáo bây giờ, mới có vô số công pháp Nhân tộc, có đôi khi có suy nghĩ hảo uyền lại là tiên phong khó lường đấy.

Tuy sư phụ nói như thế, nhưng mà trong lòng hai người bọn họ cho rằng không đúng, trong mắt bọn họ xem ra Lý Thất Dạ chỉ là tên ăn mày, làm gì có thể khai sáng công pháp.

Hơn mười ngày qua quan sát Lý Thất Dạ, đương nhiên lão giả nhìn vào mắt Lý Thất Dạ, nhưng mà Lý Thất Dạ chẳng muốn đi quan tâm tới hắn, xem như bọn họ không tồn tại.

Rốt cục hơn mười ngày qua, Lý Thất Dạ ngồi bên hồ nước, lão giả vào thời điểm này dẫn hai đồ đệ của mình tiến lên.

- Lão hủ Thiết Thụ Ông, là chưởng môn Thiết Thụ Môn, lúc này vô tình gặp được đạo hữu, xem như có duyên gặp gỡ, không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?

Lão giả ôm quyền nói với Lý Thất Dạ.

Lão giả thái độ có thể nói là thập phần khó được, hắn gọi Thiết Thụ Ông, là chưởng môn Thiết Thụ Môn, với tư cách một tu sĩ, hắn lại dùng lễ chiêu hiền đãi sĩ với một phàm nhân như Lý Thất Dạ, đây là chuyện cực kỳ hiếm thấy.

Không nói Thiết Thụ Ông là chưởng môn một phái, cho dù là tu sĩ bình thường cũng lười quan tâm tới phàm nhân như Lý Thất Dạ, huống chi hiện tại Lý Thất Dạ bẩn thỉu giống như ăn mày.

Lý Thất Dạ chán đến chết nhìn qua hồ nước, không có đi quan tâm tới Thiết Thụ Ông.

Lý Thất Dạ có thái độ ngạo mạn như vậy làm hai đồ đệ Thiết Thụ Ông không hài lòng, nam đệ tử quát:

- Này, ngươi bị điếc sao? Không nghe thấy sư phụ ta gọi ngươi sao?

Hai tên đệ tử này không vui, tuy Thiết Thụ Môn là tiểu môn tiểu phái, nhưng bọn họ tốt xấu gì cũng là cường giả, huống chi là môn chủ một môn phái, mà Lý Thất Dạ chỉ là phàm nhân như ăn mày mà thôi, một phàm nhân được sư phụ bọn họ quan tâm đã là vinh quang vô thượng rồi.

- Trần nhi, không được vô lễ!

Thấy đồ đệ mình hét lớn, Thiết Thụ Ông quát, sau đó ôm quyền với Lý Thất Dạ, nói ra:

- Lão hủ quản giáo không nghiêm, xin đạo hữu thứ lỗi.

Lý Thất Dạ không có đi để ý tới Thiết Thụ Ông, vẫn nhìn qua hồ nước ngẩng người. Hai đệ tử kia bất mãn với thái độ của Lý Thất Dạ, nếu như không phải sư phụ ở đây. Bọn họ sẽ ra tay giáo huấn phàm nhân này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.