Lão chưởng quầy lập tức truyền lệnh cho Lý Thất Dạ:
- Thuộc hạ làm ngay.
Cuối cùng Lý Thất Dạ từ biệt lão chưởng quầy và các lão, bốn nam nhân nâng kiệu đưa hắn về. Bọn họ từ đầu đến cuối như hồn ma, không kinh động người khác.
Ngay đêm Lý Thất Dạ gặp lão chưởng quầy, bên ngoài cương thổ Tề Lâm Đế gia, khu vực hắc ám kia, sâu bên trong bỗng có tiếng bóc. Một vệt sáng xẹt qua hắc ám sâu thẳm, ánh sáng như pháo hoa trong bóng đêm chợt lóe rồi mất.
Ánh sáng lóe qua khiến một số cường giả tu sĩ chú ý, chỉ có vài đại nhân vật đặc biệt chú ý ánh sáng vụt sang đó.
Vì mảnh đất hắc ám này tên gọi Cuồng Thần hung địa, nghe đồn đất hung này từng có Cổ Thần chết, nghe đồn đất hung này từng có chiến tranh giữa Tiên Đế và Cổ Thần, từ nay mảnh đất này rơi vào hắc ám. Thiên địa rộng lớn này thành đất hoang, thiên địa này không còn sự sống, không có vật sống, không thứ gì có sinh mệnh chịu ở lại chốn này.
Từng thời đại đến nay mảnh đất hắc ám toàn là bóng tối, nhưng đêm nay một luồng sáng xẹt qua kinh động vài người.
Có tu sĩ tận mắt thấy cảnh đó rất là tò mò:
- Cuồng Thần hung địa, bên trong không có gì mà sao ánh sáng lóe lên?
Có lão nhân hưng phấn nói:
- Không chừng có tiên vật xuất thế, nghe đồn đất Cuồng Thần chôn một vị Cổ Thần, là Cổ Thần! Tồn tại cường đại biết bao, được gọi là đại thần sánh ngang đỉnh Tiên Đế!
Cuồng Thần hung địa đột nhiên sinh ra dị tượng hấp dãn rất nhiều người chú ý, đặc biệt là rất nhiều cường giả tu sĩ trong biên cảnh Tề Lâm Đế gia chú ý, vì Cuồng Thần hung địa giáp giới địa bàn Tề Lâm Đế gia.
Chính vì vậy nên nhiều cường giả tu sĩ khi bước chân vào Cuồng Thần hung địa đều muốn thăm dò chốn này, nhìn xem có thật sự có báu vật xuất thế không.
Ngày thứ hai khi Cuồng Thần hung địa xảy ra dị tợg, Lý Thất Dạ dẫn đám Trầm Hiểu San thông qua truyền tống môn đến Cuồng Thần hung địa. Tuy Cuồng Thần hung địa và cương thổ Tề Lâm Đế gia giáp giới nhưng từ thành Tề Lâm đến Cuồng Thần hung địa vô cùng xa xôi, phải thông qua truyền tống đạo đài, nếu không khó mà đến nơi.
Khi đứng bên ngoài Cuồng Thần hung địa, từ xa nhìn nó khiến rất nhiều người rợn tóc gáy.
Đưa mắt nhìn đằng trước là hắc ám, tĩnh lặng, chỗ này chỉ một mảnh tối tăm không chút ánh sáng.
Đứng bên ngoài Cuồng Thần hung địa nhìn Cuồng Thần hung địa xa xôi khiến người cảm giác đằng trước là cuối thế giới, tận cùng dương gian. Nếu như vượt qua vượt qua nơi này sẽ đi vào thế giới hắc ám, bước vào âm phủ.
Vì cảm giác đó khiến người rợn tóc gáy, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Người nhát gan không dám tiến lên một bước.
Hạ Trần cảm giác thế giới hắc ám phía trước như mãnh thú hồng hoang to khổng lồ há mồm máu, người nào đi vào đều bị nó nuốt mất, có đi không có về.
Nhìn mảnh đất hắc ám trước mắt, Thiết Thụ Ông theo tới biểu tình nghiêm túc nói:
- Cuồng Thần hung địa, truyền thuyết nơi này là chốn bị nguyền rủa, bất cứ người nào đi vào đều sẽ bị nguyền rủa.
Thiết Thụ Ông có nghe nói về Cuồng Thần hung địa nhưng chưa từng đến, vì gã cho rằng đạo hạnh cỡ như mình đi Cuồng Thần hung địa là tìm chết.
Nhìn khu vực hắc ám, Lý Thất Dạ cười cười:
- Cuồng Thần hung địa.
Lý Thất Dạ cất bước tiến lên trước,
Thấy Lý Thất Dạ đi hướng khu vực hắc ám, đám người Trầm Hiểu San ngây ra, tỉnh táo lại lập tức đi theo. Lý Thất Dạ dám vào thì bọn họ còn sợ gì? Huống chi Lý Thất Dạ sẽ không hại bọn họ.
- Chẳng phải nói Cuồng Thần hung địa bị nguyền rủa sao? Chúng ta đi vào có khi nào bị nguyền rủa không?
- Làm gì có chuyện nguyền rủa.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
- Nơi này đúng là đất chết, hung địa. Trong đây để lại không phải nguyền rủa mà là thế sát phạt, oán khí không cam lòng. Nếu đã đến vậy thì mang các ngươi tăng kiến thức, nhưng đi vòng ngoài xem sẽ không bị gì, nếu muốn đi sâu hơn sẽ phải chịu sát phạt cấp đế, oán khí Cổ Thần.
Lý Thất Dạ vừa noi vừa đi tiếp không dừng lại.
Dù Lý Thất Dạ đã bảo đảm Hạ Trần vẫn rùng mình, thấy hắn đi vào thì gã vội đuổi theo.
Chính thức bước chân vào Cuồng Thần hung địa, nhóm Thiết Thụ Ông bị rung động. Trước mắt đâu chỉ là hắc ám, nó là thế giới bị hủy diệt.
Đất đai vỡ nát, vạn pháp hủy diệt. Đứng trên mảnh đất hắc ám này, khi ngươi ngước nhìn trời thì cảnh tượng vô cùng rung động sẽ ngay trước mắt ngươi.
Nhìn bầu trời trước mắt, một mảnh hắc ám. Sao trên trời tan vỡ, dù có các ngôi sao lớn treo cao cũng đã chết héo, không chút ánh sáng. Trời trắng thành ngôi sao chết héo, vô số ngân hà mất đi lực lượng và ánh sáng, như thể tất cả bị cái gì nuốt hết.
Dường như từng có cái gì đứng đây cắn nuốt thiên địa, điên cuồng nuốt mất trời sao này. Vì có thể cắn nuốt nên kéo xuống các ngôi sao trong vũ trụ, các dải ngân hà từ trời sao xa xôi bị kéo đến bầu trời.
Không chỉ trời sao trên đầu bi nuốt, đất đai dưới chântan vỡ, vô số khe nứt hình thành các hiệp cốc sâu như đáy vực.
Một vài nơi là nguyên mảnh đất to vỡ ra, lơ lửng trong không trung.
Vũ trụ hay mặt đất nơi này đều tĩnh lặng, không chỉ vì nuốt mất tất cả ánh sáng, tại đây bị nuốt hết lực lượng, nuốt mọi sinh mệnh.
Có thể nói nơi này đã trở thành đất hoang, trừ đất khét sao héo ra chẳng còn lại gì. Chỗ này không có lực lượng, không có sinh mệnh, không có ánh sáng, chỉ còn lại vô cùng vô tận tĩnh mịch và hắc ám!
Nhìn cảnh tượng trước mắt, đám Trầm Hiểu San vô cùng rung động hút ngụm khí lạnh:
- Nơi này xảy ra chuyện gì?
Bọn họ không biết chuyện gì xảy ra ở đây nhưng nhìn mọi thứ trước mắt thì hiểu không phải do thiên tai gây ra mà là con người phá.
Nghĩ xem, cắn trời nuốt đất, nuốt luôn trời sao ngân hà xa xăm, kéo các ngôi sao iêu to xuống sát đầu, lực lượng khủng bố biết bao.
Bị cảnh tượng trước mắt rung động, hồi lâu sau Thiết Thụ Ông lấy lại tinh thần, thì thào:
- Truyền thuyết nơi này đã từng xảy ra đại chiến tuyệt thế, có Tiên Đế và Cổ Thần quyết sinh tử đây!
- Làm gì có Tiên Đế và Cổ Thần quyết sinh tử.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
- Chính xác hơn là Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế bắn chết Thượng Thần.
Trầm Hiểu San rung động lặp lại:
- Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế bắn chết Thượng Thần?
- Trước kia Cuồng Thần cách Cổ Thần một khoảng, chỉ có thể gọi là đỉnh Thượng Thần.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
- Bởi vậy Cuồng Thần mới bị Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế bắn chết.
Thiết Thụ Ông khẽ nói:
- Nghe nói Cuồng Thần trước kia đã có mười hai đồ đằng.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu:
- Nếu Cuồng Thần có mười hai đồ đằng thì không cần cắn trời nuốt đất tại đây.
Trong Đệ Thập Giới, khi tu sĩ đến cảnh giới Đạo Thiên thì chỉ có một con đường để đi, hoặc giành Thiên Mệnh hoặc lên đỉnh.