Đế Bá

Chương 3025: Đậu Hủ Hoa Lão Ma (2)



Nhưng mà rất nhanh, hai thùng đậu hủ hoa đã nhìn thấy đáy, sau khi Lão Ma múc môi đậu hủ hoa cuối cùng liền vỗ vỗ bao bố bên hông làm cho thanh âm tiền kêu leng keng vang lên rồi mỉm cười nói:

- Đậu hủ hoa đã hết, hẹn ngày mai sớm gặp lại.

Nói xong Lão Ma liền thu dọn đồ đạc lại.

- Ai, Lão Ma, một ngày lão chỉ làm có hai thùng, không biết có bao nhiêu người ý kiến nữa lão mới thay đổi đây, lão đây là xâu khẩu vị của mọi người. Ít nhất mỗi ngày lão cũng phải làm bốn thùng.

Những người không mua được đậu hủ hoa liền lên tiếng phàn nàn.

Nhưng Lão Ma nghe vậy chỉ mỉm cười mà thôi, cũng không trả lời những câu phàn nàn kia, sau khi thu dọn đồ đạc liền vác hai thùng không lên vai nói:

- Đi nhá.

Nhìn thấy Lão Ma đi xa, Lý Thất Dạ không khỏi cười cười cũng từ tốn đi bộ sau lưng Lão Ma.

Về phần những người không mua được đậu hủ hoa sau khi phàn nàn mấy câu cũng tản ra, bởi vì họ biết có nói gì cũng không được, Lão Ma bán đậu hủ hoa ở chỗ này bao nhiêu năm, mưa gió không thay đổi, hơn nữa lần nào cũng không nhiều không ít chỉ có hai thùng, nếu hôm nay ngươi không mua được thì để ngày mai vậy.

Lão Ma ở nơi bán đậu hủ hoa cũng chỉ cách một con đường mà thôi, Lão Ma ở trong một sân nhỉ, ngôi nhà cũng không lớn lắm, xung quanh căn nhà là một mảnh sân.

Ngôi nhà không biết đã có bao năm tuổi thọ rồi, sau khi Lão Ma về nhà liền buông thùng gỗ xuống duỗi lưng một chút rồi lại khiêng sọt đậu nành chậm rãi lựa chọn.

Theo như lời Lão Ma nói thì đậu hủ hoa muốn ngon hay không thì chất lượng đậu nành là rất quang trọng cho nên Đậu Hủ Hoa Lão Ma đều dùng loại đậu nành tốt nhất, hạt mẩy nhất, hơn nữa mỗi hạt đậu nành đều được đích thân Lão Ma lựa chọn.

Dưới ánh mặt trời, Lão Ma chăm chú lựa chọn đậu nành, quan sát tỉ mỉ cẩn thận, cho dù là một hạt đậu nành lép nhỏ nhất cũng không qua được mắt lão.

Lão Ma lựa chọn đậu nành dường như đã nhập tâm vào đó, thời khắc này lão như quên cả thế giới, trong mắt lão chỉ có từng hạt đậu nành mà thôi.

Lý Thất Dạ đi theo lão vào nhà rồi tựa lưng vào gốc cây hòa đứng nhìn Lão Ma lựa chọn đậu nành, Lý Thất Dạ cũng không đi quấy rầy Lão Ma, chỉ lẳng lặng đứng nhìn mà thôi.

Sau khi mặt trời ngả về tây, cuối cùng Lão Ma đã lựa chọn xong sọt đậu nành, lão hơi duỗi người híp hai mắt lại nhìn về phía Lý Thất Dạ, nói:

- Vị tiểu huynh đệ này, có chuyện gì không?

Lý Thất Dạ khẽ cười nhẹ, từ từ nói:

- Ta chỉ đến thăm ngươi một chút mà thôi, nhìn qua mảnh thiên địa, mảnh thế giới này một chút.

- Một lão nhân thân thể bị tàn phá thì có gì đẹp mắt đâu.

Lão Ma cười cười lắc đầu nói.

- Điều đó cũng khó nói.

Lý Thất Dạ cảm khái:

- Chỉ là xem ngươi có chú tâm đi làm không mà thôi, chỉ cần ngươi quyết tâm, bán đậu hủ hoa cũng tốt, dệt chiếu cũng thế hoặc là nướng gà... đều là đường nhỏ của đại đạo, điểm cuối của con đường đều là đại đạo.

- Việc ngươi làm không có gì là ảo diệu, thế nhưng ta nhìn thấy một khỏa đạo tâm không ngừng kiên trì, đạo lý như vậy liệu có bao nhiêu người có thể hiểu được đây.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, thần thái Lão Ma trở nên kinh ngạc, thậm chí có vài phần ngưng trọng, hắn ôm quyền hướng Lý Thất Dạ vái một cái nói:

- Không biết đạo hữu từ nơi nào đến?

- Là khách qua đường trong thế gian mà thôi, đến từ một địa phương xa xôi.

Lý Thất Dạ cười cười, tiến gần phía Lão Ma, nhẹ nhàng thổi một hơn về phía sọt đậu nành.

Chỉ nghe một tiếng 'bồng" vang lên, tất cả hạt đậu như đang nhảy múa, phiêu phù giữa không trung, trong nháy mắt tất cả hạt đậu tạo thành hình một con Ô Nha đang giương cánh bay lượn, vòng một vòng quanh đầu Lão Ma, cuối cùng lại một tiếng "bồng" vang lên, từng hạt đập rơi vãi xuống nền đất.

Chứng kiến hình ảnh con Ô Nha, thân thể Lão Ma chấn động, biến sắc, một lát sau mới khôi phục được tinh thần, hắn khom người thật sâu vái Lý Thất Dạ:

- Hóa ra là Thánh Sư giá lâm, không đón tiếp từ xa, thứ tội.

- Không cần phải khách khí như vậy.

Lý Thất Dạ cười cười nói:

- Tuy ta và ngươi khác biệt nhưng cuối cùng cũng đồng nguyên, 13 châu liệu có bao nhiêu người có thể được như người?

- Thánh Sư quá khen, mời Thánh Sư vào bên trong.

Lão Ma lộ ra dáng tươi cười, mời Lý Thất Dạ vào trong phòng.

Vào trong nhà, Lý Thất Dạ khẽ liếc mắt nhìn, trong phòng thập phần mộc mạc, trừ cái bàn ở giữa ra thì không còn đồ vật nào khác tuy nhiên trong nhà được quét sạch sẽ đến mức không còn hạt bụi nào.

- Nếu nói mục đích ta đến nơi này, thì như vậy, ở kiếp này sở trường của ngươi là làm đậu hủ hoa, ta cũng muốn ăn một bát đậu hủ hoa.

Sau khi ngồi xuống Lý Thất Dạ cũng không khách khí vừa cười vừa nói.

- Thánh Sư đến vừa đúng lúc, hiện tại ta còn một bát.

Lão Ma lộ ra bộ dáng vui vẻ, thản nhiên nói.

Một lát sau, Lão Ma đưa ra một bát đậu hủ hoa nóng hôi hổi đặt trước mặt Lý Thất Dạ. Lý Thất Dạ cũng không khách khí cầm lấy thìa thưởng thức từng miếng đậu hủ hoa, thần thái thập phần hưởng thụ, tựa như đang ăn tiên tương, thần dịch.

Không lâu sau, một bát đậu hủ hoa nóng hôi hổi đã thấy đáy, Lý Thất Dạ cảm thấy mỹ mãn, nói:

- Chỉ là món đồ ăn bình thường trong cuộc sống bình dân vậy mà qua tay ngươi lại biến thành mỹ thực thế gian, không biết cuối cùng là do dụng tâm vào công việc có thể hóa mục nát thành thần kỳ không?Đối diện với khích lệ của Lý Thất Dạ Lão Ma thập phần thản nhiên, cũng không khiêm tốn hay lộ phần tự mãn.

- Ngươi đã đi qua bao nhiêu nơi, qua bao nhiêu kiếp người trong thế giới, một châu rồi lại một châu, cứ thế đi qua, Kim Châu, Thanh Châu, Kiêu Hoành Châu... thế giới này vô cùng rộng lớn, một ngày nào đó ngươi có thể đi hết. Khi đến một địa phương mới lại là một tay nghề mới, mỗi nghề ngươi đều đạt được thủ nghệ kinh người, đây là một sự tình không thể tưởng tượng nổi, làm bánh nướng, dệt chiết, bán đậu hủ hoa... mỗi tay nghề vào tay ngươi đều trở nên đăng phong tạo cực.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ cảm khái thập phần.

- Thánh Sư chê cười, ta cũng chỉ là để trải qua tuế nguyệt dằng dặc mà thôi.

Lão Ma vừa cười vừa nói.

Lý Thất Dạ lập tức ngưng cười, nói:

- Chỉ là giết thời gian? Dù ngươi làm gì chỉ sợ cũng không thể nào dìm khỏa đạo tâm kia xuống, chỉ có những người thật tâm đi làm mới có thể đạt đến đăng phong tạo cực, mỗi một môn học vấn đều có thể đi đến đại đạo.

- Thế gian, có đi qua mới biết được tinh túy trong đó.

Lão Ma nói.

- Ta không thể mạnh mẽ như Thánh Sư, không thể ầm ầm dậy sóng cũng không có đại phách lực quét ngang muôn đời như Thánh Sư. Ta chỉ là một hòn đá bên đường trong dòng chảy thời gian trường hà này mà thôi, cũng chỉ có mỗi một khoảng thời gian lại thay đổi một hoạt động, đi nhận thức phong tình của thế gian này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.