Nữ nhân trước mắt tên Diệp Diệu Tuyết, là quận chúa của Túng Thiên giáo, nổi tiếng lừng lẫy. Trong Thiên Thần học viện biết bao nhiêu học sinh vui vẻ ôm chân Diệp Diệu Tuyết.
Túng Thiên giáo là môn phái truyền thừa nổi tiếng như cồn trong Kiêu Hoành Châu, một môn năm Tiên Vương. Có thể nói trừ Cổ Phủ, Kỳ Trúc Sơn ra không môn phái nào mạnh hơn Túng Thiên giáo trong Kiêu Hoành Châu.
Diệp Diệu Tuyết được Túng Thiên thiếu chủ truyền nhân của Túng Thiên giáo yêu thương, được các lão tổ cưng chiều.
Nên Diệp Xảo Hương từng làm tỳ nữ của nàng mới kiêu căng bá đạo như vậy, vì có Diệp Diệu Tuyết làm chỗ dựa.
Lần này Diệp Xảo Hương bị Lý Thất Dạ tát tai liền chạy đi khóc lóc với Diệp Diệu Tuyết. Diệp Xảo Hương không còn hầu hạ cho Diệp Diệu Tuyết nữa nhưng vẫn là tỳ nữ của nàng, mọi người trong Thiên Thần học viện đều biết. Tục ngữ có câu: đánh chó phải nhìn mặt chủ nhân. Lý Thất Dạ tát Diệp Xảo Hương trước mắt bao người tương đương với đánh mặt Diệp Diệu Tuyết, nên nàng mới tìm hắn tính sổ.
Lý Thất Dạ bật cười:
- Cúi đầu nhận sai?
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Nói đúng hơn là các ngươi bây giờ cúi đầu nhận sai với ta còn kịp. Chỉ cần các ngươi cúi đầu sám hối thì ta người lớn rộng lượng không so đo với các ngươi, nếu không thì khó nói.
Lý Thất Dạ thốt lời không chỉ làm Diệp Diệu Tuyết, Lục Kiếm Thiểu Hoàng biến sắc mặt, học sinh Thánh Viện, Bách Đường đi theo bọn họ kéo đến cũng biểu tình cực kỳ khó xem. Trừng Lý Thất Dạ.
Có học sinh xúi Diệp Diệu Tuyết:
- Quận chúa, tiểu bối này quá cuồng, nên dạy cho hắn bài học.
Địa vị của Diệp Diệu Tuyết vốn rất cao, Túng Thiên thiếu chủ sư huynh của nàng là học sinh Đế Phủ, sư huynh muội bị người người trong Thiên Thần học viện e ngại, ai cũng phải nể mặt ba phần, nhiều học sinh muốn ôm chân bọn họ.
Trong
Thiên Thần học viện có mấy người dám quang minh chính đại đối địch với sư huynh muội Diệp Diệu Tuyết? Bây giờ Lý Thất Dạ một mình mà kiêu ngạo đối đầu với Diệp Diệu Tuyết, nhiều người mong nàng giết hắn, bọn họ sẽ giúp một tay, qua đó nịnh bợ nàng.
Điều duy nhất khiến các học sinh e dè là giết một học sinh trong Thiên Thần học viện là chuyện cực kỳ nặng, bọn họ chỉ muốn dạy Lý Thất Dạ bài học trước mắt bao người, lập uy đã, về sau tìm cơ hội dụ hắn vào góc tối giết chết, khi đó không ai biết.
Ánh mắt Diệp Diệu Tuyết sắc bén lộ ra sát khí đáng sợ:
- Thứ không biết sôgsn chết, hôm nay dù không giết ngươi cũng phải đánh gãy tay chân ngươi!
- Vị bạn học này khiến ta khó xử quá.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng chậm rãi nói:
- Cách làm của ngươi gợi lên sóng gió, phá hoại quan hệ tốt đẹp giữa Bách Đường chúng ta và Thánh Viện, đẩy hàng vạn bạn học Bách Đường vào thế không tốt. Nếu cần thiết thì ta không thể ngồi xem, dù sao Bách Đường chúng ta có quy định của mình.
Lý Thất Dạ không nể mặt gã làm sát ý trong lòng Lục Kiếm Thiểu Hoàng dâng cao, gã vốn gai mắt hắn, giờ hắn không biết tiến lùi thì gã giết gà dọa khỉ luôn. Cho học sinh Bách Đường biết địa vị của gã trong Bách Đường không cho phép ai khiêu kchíh.
Với lời Lục Kiếm Thiểu Hoàng nói, Lý Thất Dạ cười nhàn nhã:
- Vậy sao? Ta thật muốn xem quy tắc của Bách Đường là thế nào.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng biến sắc mặt nói:
- Ngươi...!
Mẳt Lục Kiếm Thiểu Hoàng bắn ra sát khí đáng sợ, Lý Thất Dạ nhiều lần khiêu khích gã, đây là đang chống đối địa vị lãnh tụ của gã trong Bách Đường.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng giận dữ bật cười:
- Tốt, tốt, tốt, Bách Đường chúng ta thật là nhân tài lớp lớp, thế hệ sau mạnh hơn trước!
Biểu tình của Lục Kiếm Thiểu Hoàng cực kỳ lúng túng, như nuốt phải ruồi, nuốt xuống không được, mà nhả ra cũng không thể.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng cười gượng:
- Khụ!
Lục Kiếm Thiểu Hoàng lúng túng nói:
- Cái đó, vị... Vị Lý công tử này, Lý công tử, không, Lý lão sư thì ra là lão sư Thư Phòng, hiểu lầm, có chút hiểu lầm.
Từ lúc Lý Thất Dạ và Diệu Thiền đi chung là Lục Kiếm Thiểu Hoàng đã muốn tìm hiểu lai lịch của tên học sinh Bách Đường này, nên gã phái người đi hỏi thăm. Không ngờ nghe xong mới biết Lý Thất Dạ không phải học sinh mà là lão sư Thư Phòng.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng thốt lời, các học sinh gục mặt xuống. Học sinh khác sợ hãi liên tục thụt lùi, học sinh đi theo Lục Kiếm Thiểu Hoàng và Diệp Diệu Tuyết quay mặt đi như sợ bị Lý Thất Dạ nhớ kỹ.
Các học sinh sợ hãi tim đập chân run, muốn xoay người chạy trốn. Nhưng Lý Thất Dạ chưa mở miệng, mọi người không dám chạy, dù sao đây là lão sư của Thiên Thần thư viện.
Nên biết lão sư Thiên Thần thư viện toàn là tồn tại không tầm thường. Lão sư kém cỏi nhất cũng có thực lực mạnh mẽ, không thì làm sao trở thành lão sư của Thiên Thần thư viện được?
Trong Thiên Thần thư viện, trong học sinh ngươi có thể gây sóng gió. Chẳng sao, dù gì là ân oán giữa học sinh, các học sinh ma sát. Thiên Thần học viện mặc nhận loại ma sát này, vì có cạnh tranh, ma sát mới có tiến bộ. Học sinh nào cũng phải trải qua mưa giớ, trui rèn.