Ở Vạn Thống Giới, ai mà dám dẫm lệnh kỳ của Mộc gia dưới chân, ai mà dám dẫm lên quyền uy của Mộc gia? Đúng là chán sống, là đại tội diệt tộc.
Lúc này, nét mặt của Phiền Quý Hưng cực kỳ khó coi. Đây là lần thứ nhất hắn gặp phải tình huống như vậy. Hắn ném lệnh kỳ, đừng nói Vạn Thống Giới, ngay cả Đế Thống Giới cũng không ai dám xằng bậy. Dù sao thứ này cũng đại biểu cho quyền uy của Mộc gia.
Bây giờ Lý Thất Dạ lại không thèm quan tâm, tùy ý dẫm lên lệnh kỳ của Mộc gia, dẫm lên quyền uy của Mộc gia.
Lúc này, Lý Thất Dạ đi chậm về phía Phiền Quý Hưng, tốc độ vẫn không nhanh không chậm.
- Ngươi... ngươi muốn làm gì?
Nháy mắt, Phiền Quý hưng cảm thấy sợ hãi. Lúc này hắn biết mình đá vào thiết bản, đã chọc vào một người khó xơi. Thế gian này thật sự có người không sợ Mộc gia, thật sự có người không coi Mộc gia vào mắt.
- Ngươi nói thử xem?
Lý Thất Dạ cười nhạt:
- Ngươi đã nói muốn tiêu diệt cửu tộc của ta, nên ta phải tiễn ngươi về trời trước.
- Ngươi phải chịu trách nhiệm cho hành động tùy hứng của mình. Tới khi đó, không chỉ mình ngươi gặp tai ương mà tông môn của ngươi, đạo thống của ngươi cũng sẽ gặp tai ương ngập đầu.
- Vậy thì sao?
Lý Thất Dạ vô cùng tùy ý, nói rằng:
- Ta sẽ tiêu diệt Mộc gia các ngươi trước!
- Ngươi ---
Phiền Quý Hưng lập tức tắt tiếng. Đổi lại là người khác thì người đó sẽ suy tính tới hậu quả khi đối đầu với Mộc gia, thế nhưng Lý Thất Dạ là một tên điên, căn bản không thèm quan tâm tới hậu quả sau này.
Đối với người điên như vậy, tất cả lời đe dọa đều không có tác dụng, quyền uy của Mộc gia cũng không có bất cứ tác dụng gì.
- Ngươi nói, dưới chiêu kiếm của ta, ngươi có thể trốn bao xa?
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng vuốt ngón tay.
- Làm thật sao?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ muốn ra tay với Phiền Quý Hưng, rất nhiều người sợ tê tái da đầu. Nhất thời mọi người hai mặt nhìn nhau.
- Người điên như vậy, lẽ nào tông môn của hắn không ra ngăn cản sao?
Có người tê tái da đầu, nói rằng:
- Nếu như đối đầu với Mộc gia, sợ rằng sẽ khiến cho trời long đất lở.
- Quá điên cuồng rồi, không ngờ lại làm thật, dám giết lão bộc của Mộc gia.
Lão tổ đạo thống tê tái da đầu, nếu như thật sự giết chết lão bộc của Mộc gia thì sẽ khiến trời long đất lở, sẽ chọc thủng trời.
Cũng như Phiền Quý Hưng đã nói, nói không chừng sẽ mang tới tai ương ngập đầu cho tông môn.
"Vù ---" Nháy mắt, Phiền Quý Hưng muốn chạy trốn, không gian chấn động, thân hình của hắn chớp lóe, trốn về phía chân trời.
Lúc này Phiền Quý Hưng cũng sợ hãi, bởi vì hắn gặp phải một tên điên, người này không quan tâm gì cả, tên điên này thật đáng sợ.
Phiền Quý Hưng đột nhiên bỏ chạy làm tất cả mọi người không kịp phản ứng, mọi người không ngờ rằng Phiền Quý Hưng lại chạy trốn. Dù sao ở mức độ nào đó thì hắn cũng đại diện cho Mộc gia, rất nhiều người cho rằng Phiền Quý Hưng sẽ chống cự tới cuối cùng, không ngờ tình hình không ổn là hắn chạy nhanh hơn ai hết, hơn nữa không hề nói năng câu gì.
"Ầm ---" Ngay khi Phiền Quý Hưng muốn chạy trốn thì bất ngờ bị một người cắt đường trốn. Trong chớp mắt, không gian như bị đóng kín, một luồng sức mạnh bàng bạc đánh tới.
Phiền Quý Hưng kinh ngạc, lập tức lui về phía sau, tránh thoát luồng sức mạnh này.
- Phiền lão, tại sao lại đi vội như vậy?
Lúc này, một giọng nói giòn giã dễ nghe vang lên, có một người xuất hiện ngăn cản đường trốn của Phiền Quý Hưng.
Người ngăn cản Phiền Quý Hưng là một cô gái, anh tư hiên ngang, xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, tuyệt thế vô song.
- Nữ võ thần ---
Nhìn thấy cô gái ngăn cản đường trốn của Phiền Quý Hưng, không ít người nhận ra nàng.
Người bất ngờ xuất hiện chính là Chu Tương nữ võ thần Vũ Băng Ngưng, là thiên tài nổi tiếng Vạn Thống Giới, cũng là nữ thần trong mộng của vô số thanh niên.
- Nữ hiền chất ---
Nhìn thấy Vũ Băng Ngưng ngăn cản đường trốn, Phiền Quý Hưng giật mình.
- Phiền lão đã tới, sao lại vội vàng rời đi.
Ánh mắt của Vũ Băng Ngưng xinh đẹp như sao tuyết. Nàng nói thật chậm, âm thanh lanh lảnh như kim loại.
Trong nhất thời, không ít người nhìn nhau, thậm chí có người còn nhỏ giọng nói chuyện với nhau, nhất là nhân vật tầm cỡ lão tổ đại giáo thì càng cảm thấy giật mình.
- Chẳng phải Chu Tương võ đình rất thân cận với Mộc thiếu chủ hay sao?
Có nguyên lão thế gia giật mình.
Không ít đại nhân vật ở Vạn Thống Giới đều biết từ sau khi Mộc thiếu chủ tới Vạn Thống Giới thì người đi gần với Mộc thiếu chủ nhất chính là Chu Tương võ đình, thậm chí Mộc thiếu chủ còn ở lại Chu Tương võ đình rất lâu.
Tuy rằng Mộc gia không ở Vạn Thống Giới, thế nhưng với quan hệ giữa Mộc thiếu chủ cùng Chu Tương võ đình thì Chu Tương võ đình gần như trở thành chỗ dựa của Mộc thiếu chủ.
Thậm chí ở Vạn Thống Giới từng lan truyền tin đồn Mộc gia sẽ thông gia với Chu Tương võ đình. Còn Chu Tương võ đình vừa không phủ nhận tin đồn này, thế nhưng cũng không thể khẳng định nó. Thế nhưng, rất nhiều người cho rằng chuyện này không có chín phần thật thì cũng có tám phần là thật.
- Không phải đồn rằng Chu Tương võ đình thông gia với Mộc gia sao?
Có người nói nhỏ.
Nếu như Chu Tương võ đình thông gia với Mộc gia thì ai cũng biết Mộc thiếu chủ chắc chắn sẽ cưới Vũ Băng Ngưng làm vợ. Ở Vạn Thống Giới có rất nhiều người ăn ngủ không ngon vì Vũ Băng Ngưng, rất nhiều người không muốn chuyện này xảy ra. Thế nhưng sự thật để mọi người biết, một khi Chu Tương võ đình thông gia với Mộc gia thì Mộc chiếu chủ sẽ cưới Vũ Băng Ngưng.
Thế nhưng, bây giờ thái độ của Vũ Băng Ngưng có hơi vi diệu. Nếu như hai nhà là thông gia, theo lý thì Vũ Băng Ngưng phải đứng về phía Phiền lão mới đúng.
- Yên lặng xem biến.
Ngay cả đại nhân vật thế hệ trước cũng không hiểu, nhẹ nhàng lắc đầu, nói rằng.
- Nữ hiền chất, ngươi có ý gì?
Bị Vũ Băng Ngưng ngăn cản đường đi, Phiền Quý Hưng không khỏi biến sắc, cảm thấy không ổn.
- Không gì cả.
Vũ Băng Ngưng nói chậm:
- Ta chỉ muốn thấy Phiền lão uy phong lẫm liệt, giương cao thần uy của Mộc gia, không biết Mộc lão có thể chém Lý công tử không.
Vũ Băng Ngưng vừa nói như vậy, mọi người nhìn nhau, càng khó hiểu thái độ của Vũ Băng Ngưng.
Phiền Quý Hưng biến sắc, lui về sau một bước, hắn biết Vũ Băng Ngưng sẽ không đứng về phe của mình.
- Thực ra người ta muốn giết thì dù có hắn muốn chạy trốn thì cũng không chạy trốn được.
Lúc này, Lý Thất Dạ lười biếng đi tới. Hắn dường như không hề thấy sốt ruột, căn bản không hề sợ Phiền Quý Hưng chạy trốn.