Nhìn thấy Mộc thiếu chủ vừa treo giải thưởng thì Khai Thiên đạo thống, Kiếm Trủng cùng Bàn Long đạo thống đều đồng ý đi đầu hưởng ứng, hiệu lực cho Mộc thiếu chủ, khiến cho không ít người hoảng hốt, ngay cả lão tổ đạo thống cũng hoảng sợ. Quá hiển nhiên, địa vị của Mộc thiếu chủ ở Vạn Thống Giới đã trở nên hết sức kinh người.
- Nữ võ thần, chư vị lão tổ của đạo thống ta cũng có ở đây.
Lúc này Ma Đao thái tử lộ ra sát ý, nói rằng.
Về việc chư vị lão tổ của Khai Thiên đạo thống tới, thậm chí cả việc Đồ Đao Chân Thần cũng tới, Vũ Băng Ngưng chỉ lạnh lùng nói:
- Nữ võ thần, vì một tên ma đầu mà ngươi muốn đối đầu với thiên hạ, có đáng không?
- Chuyện của ta, không cần người ngoài xía vào.
Vũ Băng Ngưng trả lời rất lạnh lùng.
- Hừ, nữ võ thần, chớ phạm sai lầm.
Lúc này Bàn Long công tử nói chậm:
- Lý Thất Dạ tuy mạnh, thế nhưng dám đối địch với Mộc thiếu chủ thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt...
- Chó săn ta thấy nhiều rồi.
Vũ Băng Ngưng cắt lời Bàn Long công tử, lạnh lùng nói:
- Ngày trước ta nguyện theo liên quân viễn chinh thì đã không còn quan tâm tới chuyện sống chết nữa, lẽ nào ta lại sợ Mộc Thiếu Thần hay sao? Mộc gia mạnh cách mấy thì cũng chỉ là Mộc gia mà thôi, ở Vạn Thống Giới không thiếu thủy tổ xem thường Mộc gia.
Vũ Băng Ngưng vừa nói như vậy làm cho mọi người chấn động, nhất là những người kiêng kỵ thần uy của Mộc gia khi nghe lời nói này thì xúc động trong lòng.
Mọi người kiêng kỵ Mộc thiếu chủ không phải bởi vì bản thân hắn, mà là bởi vì Mộc gia quá mạnh. Thế nhưng nghĩ cẩn thận thì tổ tiên của bọn họ có rất nhiều người mạnh mẽ, thủy tổ của bọn họ cũng từng xem thường mọi đạo thống trong thiên hạ.
Thậm chí có một vài thủy tổ chưa chắc đã yếu hơn thủy tổ của Mộc gia, tỉ như Kiếm Thánh, hắn chưa chắc đã yếu hơn thủy tổ Mộc gia.
Chỉ là đám con cháu bọn họ không hăng hái, khuất phục dưới dâm uy của Mộc gia.
Bàn Long công tử bị lời nói này của Vũ Băng Ngưng làm đỏ mặt, nhất thời không nói ra lời. Bọn họ là tam công tử, là đao kiếm song tuyệt, thế nhưng khi đem so với Mộc thiếu chủ thì thái độ có mấy phần nhún nhường.
Không phải bởi vì bọn họ mặc cảm tự ti, cũng không phải bọn họ trời sinh kém cỏi, hoặc bọn họ không đủ mạnh. Mà là bọn họ không có can đảm coi thường quyền uy như Vũ Băng Ngưng mà thôi.
- Hắn đang tìm hiểu cái gì?
Khi tất cả mọi người cãi vã với nhau thì Cô Độc Kiếm Thần chỉ nhìn Lý Thất Dạ.
Cô Độc Kiếm Thần là một tên kiếm si, sau khi hắn nhìn kỹ Lý Thất Dạ thì không thèm nhìn những người khác nữa, cũng không quan tâm xung quanh đang xảy ra chuyện gì.
Cô Độc Kiếm Thần là một vị Chân Thần cửu trọng thiên, vô cùng lợi hại. Khi hắn quan sát cẩn thận thì phát hiện manh mối. Lúc này, hắn biết Lý Thất Dạ đang nhập định tìm hiểu thứ gì đó.
Câu nói của Cô Độc Kiếm Thần đánh vỡ tất cả ồn ào, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Lý Thất Dạ, lúc này mọi người mới thấy Lý Thất Dạ thực sự có điểm khác thường.
Tất cả mọi người nhìn tới, chỉ thấy Lý Thất Dạ ngồi ngay ngắn tại chỗ, giống như tượng đá.
- Là nhập định ngộ đạo sao.
Sau khi được Cô Độc Kiếm Thần nhắc nhở, rồi sau đó nhìn thần thái của Lý Thất Dạ, tất cả mọi người hiểu ra.
Trước đó mọi người còn tưởng rằng Lý Thất Dạ khinh thường quần hùng, không muốn nói chuyện với mọi người. Dù sao trước đây hắn cũng như vậy, ngay cả khi đối mặt với Truy Phong Thần Ẩu thì hắn cũng nhắm mắt dưỡng thần, giống như đang ngủ.
Thế nhưng bây giờ sau khi bi Cô Độc Kiếm Thần vạch trần thì mọi người mới hiểu ra, lần này khác với những lần trước, Lý Thất Dạ không phải đang nhắm mắt dưỡng thần, mà là nhập định ngộ đạo.
Bị Cô Độc Kiếm Thần vạch trần, Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc lập tức biến sắc. Vũ Băng Ngưng cố gắng khống chế tâm trạng của mình, không để người khác nhìn ra manh mối. Thế nhưng Lăng Tịch Mặc chưa từng trải sóng gió, nàng hoàn toàn biến sắc, sắc mặt trắng bệch.
Mọi người nhìn sắc mặt của Lăng Tịch Mặc thì đã xác định lần này khác với những lần trước, Lý Thất Dạ thật sự đang nhập định ngộ đạo.
Vũ Băng Ngưng vẫn lạnh mặt, không trả lời Cô Độc Kiếm Thần.
Cô Độc Kiếm Thần cũng không quan tâm, hắn lập tức nhìn vách đá. Hắn là một vị Chân Thần cửu trọng thiên, có nhãn lực hơn người, có thực lực cùng tuệ căn hơn người. Hắn cẩn thận quan sát vách đá, nói rằng:
- Vách đá này có gì đó rất là lạ.
Cô Độc Kiếm Thần nói vậy làm cho mọi người chú ý. Trước đó chưa có ai chú ý tới vách đá này, mọi người đều cảm thấy vách đá này không hề đặc biệt, chỉ là một vách đá bình thường tới mức không thể nào bình thường hơn mà thôi.
Bây giờ nghe Cô Độc Kiếm Thần nói vậy, mọi người vội vàng nhìn vách đá này, thậm chí có người còn mở thiên nhãn, thế nhưng cũng không thể nhìn ra điều gì đặc biệt.
Lúc này, Cô Độc Kiếm Thần mở thiên nhãn, thiên nhãn của hắn giống như một viên bảo thạch to lớn, tỏa ra ánh sáng trong suốt.
Khi ánh sáng từ thiên nhãn của Cô Độc Kiếm Thần rơi lên vách đá thì vách đá này tỏa ra ánh sáng lộng lẫy, thế nhưng còn lâu mới bằng cảnh tượng gợn sóng khi Lý Thất Dạ điểm ngón tay. Có thể nói, so với Lý Thất Dạ thì còn kém xa lắm.
Nhìn thấy Cô Độc Kiếm Thần mở thiên nhãn, Bát Tí Thiên Vương cùng Đồ Đao Chân Thần cũng cảm thấy hứng thú, vội vàng mở thiên nhãn, cẩn thận quan sát vách đá này.
Có thể nói, trong đám lão tổ ở đây thì Cô Độc Kiếm Thần có thực lực mạnh nhất. Quan trọng hơn là, Cô Độc Kiếm Thần chấp nhất đại đạo hơn bất kỳ vị lão tổ nào đang có mặt ở đây, vì vậy về mặt nhạy bén với đại đạo, bất kể là Vạn Tí Thiên Vương hay là Đồ Đao Chân Thần, bọn họ đều mặc cảm không bằng.
- Đúng là có gì đó là lạ.
Khi mở thiên nhãn quan sát vách đá này thì Vạn Tí Thiên Vương cùng Đồ Đao Chân Thần đều nhìn ra manh mối.
- Đây là một khối đạo cốt ---
Quan sát hồi lâu, Cô Độc Kiếm Thần thất thanh.
Nếu như Lý Thất Dạ không có nhập định tìm hiểu ở chỗ này thì Cô Độc Kiếm Thần cũng sẽ không chú ý tới vách đá này, thậm chí tất cả mọi người đều không chú ý tới vách đá này, bởi vì vách đá này không có điểm nào đáng để mọi người chú ý cả.
Bởi vì Lý Thất Dạ tìm hiểu ở chỗ này nên Cô Độc Kiếm Thần mới chú ý tới chỗ độc đáo của vách đá này, sau một hồi cân nhắc cẩn thận thì hắn có thể khẳng định thứ này chắc chắn là một khối đạo cốt.