Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, mọi người phục rồi. Bất luận lời nói bá đạo như thế nào, nhưng một khi nói ra từ miệng của hắn thì lại nhẹ tênh, rất hời hợt. Mọi người chỉ có thể nói một tiếng phục mà thôi.
- Tốt ---
Cô Độc Kiếm Thần không nói lời thừa, hai tay cầm kiếm, ánh mắt lóng lánh. Vào lúc này, đôi mắt của hắn giống như hóa thành hai vầng mặt trời, phun trào ra một loại ánh sáng có thể đốt cháy tất cả mọi thứ trên thế gian, khiến người khác phải run rẩy.
Lúc này, Cô Độc Kiếm Thần giống như thay đổi thành một con người khác, cao lớn nguy nga, tựa như đỉnh thế giới, vượt trên vạn giới, nặng không thể cân, thế gian không gì có thể lay chuyển.
"Vù ---"
Cự kiếm trong tay Cô Độc Kiếm Thần ra chiêu. Khi kiếm của hắn vung lên, mọi người cảm thấy toàn bộ không gian đều bị cự kiếm kéo đi.
Như thể khi cự kiếm vung lên thì khuấy động toàn bộ thế giới, nhấc lên không gian. Như thể thanh kiếm này quá nặng, dù chỉ vẫy nhẹ một cái thì cũng đã có thể nhấc lên toàn bộ thế giới.
Cự kiếm của Cô Độc Kiếm Thần tuy ra chiêu thế nhưng lại không có chiêu thức cụ thể, chỉ chậm rãi đâm tới, đơn giản chất phác. Chiêu thức này bình thường tới mức không thể bình thường hơn, khiến mọi người không ai dám tin chiêu thức như vậy lại được đánh ra bởi Chân Thần cửu trọng thiên.
Chiêu thức này, không có bất cứ ảo diệu gì, rất là tùy ý. Bất kể kẽ hở hay là quỹ đạo kiếm, không có thứ gì đáng giá để nghiên cứu. Chiêu thức này, tinh khiết như nước lã vậy.
- Ta xuất kiếm đây.
Lúc này, Cô Độc Kiếm Thần nghiêm mặt, nói chậm. Tiết tấu nói chuyện của hắn không nhanh không chậm, thế nhưng từng câu từng chữ lại nặng ngàn tỉ kí.
"Vù" Cô Độc Kiếm Thần đâm kiếm thẳng tới Lý Thất Dạ. Nói chính xác hơn, Cô Độc Kiếm Thần vung kiếm đè xuống một cách chậm rãi. Giống như nhấc kiếm lên, sau đó hai tay nắm chuôi kiếm, lưỡi kiếm từ từ đè xuống, chứ không phải chém xuống.
Hơn nữa khoảng cách giữa Cô Độc Kiếm Thần cùng Lý Thất Dạ rất xa nhau. Cô Độc Kiếm Thần đè kiếm xuống như vậy, cự kiếm của hắn vốn không thể chạm tới Lý Thất Dạ.
Chiêu kiếm này, mọi người nhìn thấy chẳng khác gì con nít đang đùa giỡn. Chỉ là hai tay cầm kiếm, chậm rãi đè xuống. Đây chỉ là vung tay mà thôi, không giống xuất kiếm.
Cô Độc Kiếm Thần cả đời si mê kiếm, mọi người còn tưởng rằng Cô Độc Kiếm Thần sẽ ra tay nhanh như chớp, sẽ cực kỳ kinh diễm, chiêu kiếm ảo diệu vô song, kiếm đạo bàng bạc vô tận.
Thế nhưng chiêu kiếm đầu tiên của Cô Độc Kiếm Thần chỉ đơn giản là nhấc kiếm lên, sau đó đè kiếm xuống. Cách xuất kiếm như vậy, con nít ba tuổi cũng biết. Chiêu kiếm này quá đơn giản, đơn giản tới mức ai ai cũng biết.
Thế nhưng khi mọi người thất vọng thì chỉ nghe thấy tiếng vỡ vụn "răng rắc" vang lên.
Khi Cô Độc Kiếm Thần chậm rãi đè kiếm xuống thì không gian bắt đầu vỡ vụn, cứ như không gian là tinh thể trong suốt vậy. Khi cự kiếm của Cô Độc Kiếm Thần đè xuống thì cự kiếm cắt ra một vết nứt, chậm rãi cắt đứt không gian.
Loại sức mạnh này quá khủng bố... không phải, loại trọng lượng này quá khủng bố. Chỉ trong nháy mắt, trọng lượng của toàn bộ thế giới đều tập trung vào chiêu kiếm này của Cô Độc Kiếm Thần.
Đó chưa phải là điểm khủng bố nhất, khủng bố nhất là cho dù trọng lượng của toàn bộ thế giới đều tập trung vào chiêu kiếm này của Cô Độc Kiếm Thần, thế nhưng không gian không bị trọng lượng khủng bố này ép sụp ngay tức khắc.
Đến khi cự kiếm của Cô Độc Kiếm Thần chậm rãi ép xuống thì chỉ cắt ra một vết cắt không gian. Cũng có nghĩa cho dù đây có là trọng lượng không gì sánh bằng thì Cô Độc Kiếm Thần vẫn có thể điều khiển nó, tập trung hết tất cả sức mạnh vào chiêu kiếm này, không để trọng lượng khuếch tán. Rất hiển nhiên, chiêu kiếm này của Cô Độc Kiếm Thần đã tới trình độ tùy tâm sở dục, có thể khống chế toàn bộ sức mạnh của chiêu kiếm của mình.
Có một số người dù nâng nổi trọng kiếm năm mươi kí, thế nhưng sức mạnh đánh ra lại không như ý muốn. Còn Cô Độc Kiếm Thần thì là người nâng nổi trọng kiếm một trăm kí, hơn nữa khi cầm trọng kiếm trong tay thì trọng kiếm giống như cánh tay, không hề có gánh nặng, hắn hoàn toàn có thể khống chế thanh trọng kiếm này.
Khủng bố nhất là, tuy chiêu kiếm của Cô Độc Kiếm Thần chỉ đè chậm, thậm chí có thể nói loại tốc độ này không nhanh hơn kiến là mấy. Thế nhưng, cho dù chiêu kiếm này có chậm cách mấy thì ngươi cũng không thể trốn thoát. Không phải cứ ngươi thấy chiêu kiếm này chậm thì là có thể xoay người bỏ trốn được.
Bởi vì Cô Độc Kiếm Thần không phải cắt đứt hoặc đập nát không gian, mà người hắn nhắm tới là Lý Thất Dạ. Một kiếm đè xuống, Lý Thất Dạ ngay dưới lưỡi kiếm, mặc cho cự kiếm cách Lý Thất Dạ rất xa, căn bản không thể với tới Lý Thất Dạ.
Trên thực tế, chuyện này không có liên quan tới khoảng cách. Cho dù Lý Thất Dạ có xa mấy thì khi thanh kiếm này đè xuống thì nó vẫn cứ xuất hiện ngay trước Lý Thất Dạ, ngay trán Lý Thất Dạ. Mặc kệ có trốn đi đâu thì kết quả cũng như vậy, chiêu kiếm này sẽ chém xuống trán ngươi.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người nảy sinh ảo giác. Cảm thấy người đối mặt với chiêu kiếm này không phải là Lý Thất Dạ, mà là chính mình. Chiêu kiếm của Cô Độc Kiếm Thần đang treo ở trên đầu của mình.
Nháy mắt, những người vừa rồi còn thất vọng chiêu kiếm này của Cô Độc Kiếm Thần đều hoảng hồn. Có vài người không đủ định lực, quỳ xuống nền đất.
Nhất thời, vô số người chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Lúc này mọi người mới biết vì sao Cô Độc Kiếm Thần lại khủng bố, mới biết vì sao cùng là Chân Thần cửu trọng thiên thế nhưng Cô Độc Kiếm Thần lại có thể đánh bại những Chân Thần cửu trọng thiên khác, ngay cả Chân Thần vừa mới bước vào bất hủ thì Cô Độc Kiếm Thần vẫn khinh thường.
Một đời si mê kiếm. Khi Cô Độc Kiếm Thần xuất kiếm, mọi người biết, Cô Độc Kiếm Thần chính là vương giả, là kiếm đạo vương giả.
- Kiếm tốt!
Lý Thất Dạ mỉm cười, chớp mắt, Lý Thất Dạ cũng xuất kiếm.
Lý Thất Dạ xuất kiếm cũng hết sức đơn giản. Nhấc cánh tay, nâng bàn tay, giơ kiếm, tất cả động tác đều liên mạch, không thừa thải. Kiếm vừa nâng lên, hình ảnh nháy mắt ngắt quãng.
Không ai có thể nhìn ra Kiếm Đồng trong tay Lý Thất Dạ nặng bao nhiêu, chỉ có thể nói nó rất nặng. Thế nhưng trực giác lại mách bảo mọi người rằng Kiếm Đồng nặng tới trình độ không thể nào đo nổi, có lẽ kiếm này còn nặng hơn cả Vạn Giới.