Bất giác, Liễu Sơ Tình đã bắt đầu giữ gìn Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ trong mắt nàng là hoàn mỹ, bất kể chuyện gì thì nàng cũng nguyện tin tưởng Lý Thất Dạ.
Thân là tồn tại chí cao vô thượng, Liễu Sơ Tình làm sao có thể chống cự được mị lực của Lý Thất Dạ chứ.
- Ta vốn là phàm nhân, không lên tiên lầu các...
Sáng sớm, Cửu Liên Sơn cất cao giọng hát của ông lão đánh củi, tiếng ca hùng hậu đã trở thành tiết tấu của Cửu Liên Sơn.
- Ngày nào lão gia gia cũng hô hấp sát khí, thật là mạnh.
Trên Hồng Hoang Sơn, Lý Thất Dạ đứng nhìn Hồng Hoang Thiên Lao, Liễu Sơ Tình bồi tiếp ở bên cạnh, nghe được tiếng ca của ông lão, không khỏi kính phục.
Hàng ngày đều có thể nhìn thấy ông lão tới đây luyện khí, đốn cây, gánh củi. Đây đã trở thành một phần của Cửu Liên Sơn, vì vậy Liễu Sơ Tình cũng dần quen tiết tấu này.
- Hắn mạnh nhưng không mạnh ở bản thân.
Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, lắc đầu, nói rằng:
- Thứ hắn mạnh chính là đạo tâm, đạo tâm của hắn mạnh hơn tuyệt đại đa số người ở Đế Thống Giới.
- Đạo tâm không sợ?
Liễu Sơ Tình nói rằng.
Bất giác, nàng có hơi thất thần. Dù sao thì nàng cũng không phải là người can đảm, có lúc nàng rất ao ước những người có can đảm làm chuyện mình muốn.
- Đừng ước ao người khác.
Khi Liễu Sơ Tình thất thần, Lý Thất Dạ cười nhạt, nói chậm:
- Ngươi lợi hại hơn những người khác nhiều lắm. Có can đảm không có nghĩa là có đạo tâm không sợ, đây là hai việc khác nhau.
- Là thật chứ?
Liễu Sơ Tình hoàn hồn, nhìn Lý Thất Dạ, e dè nói rằng.
Lý Thất Dạ mỉm cười, vén nhẹ tóc đen trên trán nàng, nói rằng:
- Nha đầu ngốc, ngươi không phải là không can đảm, cũng không phải không có một quả tim không biết sợ. Ngươi cho rằng ngươi không có can đảm, là bởi vì ngươi thẹn thùng. Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cái mà ngươi thiếu hụt chính là rèn luyện.
- Thật không?
Liễu Sơ Tình hơi vui mừng, sau đó không khỏi thẹn thùng, nhỏ giọng hỏi rằng.
- Yên tâm, ta sẽ không gạt ngươi.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
- Nếu như ngươi không có can đảm, không có quả tim không sợ thì bây giờ ngươi sẽ không đứng ở chỗ này. Ngay đó người ước định hôn ước không chỉ có một mình ngươi. Nhưng công chúa của năm truyền thừa lớn, lúc này chỉ có ngươi là đứng ở trước mặt ta mà thôi.
- Không phải chỉ vì ngươi ngốc nghếch đáng yêu.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
- Mà bởi vì ngươi đối mặt nó mà không phải trốn tránh nó, cũng không phủ nhận nó. Cọc hôn ước này, ngươi có thể trốn tránh, cũng có thể phủ nhận, thậm chí có thể ngoài nghe trong trái. Rất nhiều lúc, thừa nhận một chuyện không thể tin nổi, đối mặt với một chuyện mà ngươi không muốn đối mặt, cần có can đảm rất lớn.
- Ngươi có thể đối mặt nó, đồng ý tiếp thu nó, thậm chí muốn thay đổi nó.
Lý Thất Dạ nói tới đây thì nhìn Liễu Sơ Tình một cái, nói rằng:
- Đương nhiên cũng bởi vì ngươi khờ, nhưng cũng bởi vì ngươi có can đảm, có một quả tim không sợ.
- Chán ghét, ta... ta... ta mới không khờ.
Liễu Sơ Tình bị nói mắc cỡ, giậm nhẹ chân, bảy phần e thẹn, ba phần làm nũng, xinh đẹp tuyệt luân.
Lý Thất Dạ mỉm cười, đưa mắt nhìn xa xôi.
- Thế nhưng, có vài thứ là có thể mài giũa, có vài thứ là có thể đánh bóng.
Qua hồi lâu, Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, cười nói.
- Đánh bóng như thế nào?
Liễu Sơ Tình ngẩn ngơ, hỏi.
- Không ai trời sinh có đạo tâm kiên định cả. Nếu như trời sinh có đạo tâm kiên định bất động, như vậy thì chính là tâm địa sắt đá, là chuyện không thể nào có. Đạo tâm kiên định, là trên con đường này từng do dự, từng khiếp đảm, cũng từng dao động... thế nhưng cuối cùng vẫn kiên trì y cũ. Đạo tâm kiên định là một quá trình, không phải trừ trên trời rớt xuống.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ nhìn Liễu Sơ Tình, mỉm cười:
- Cũng giống như can đảm. Khi ngươi khiếp đảm, khi ngươi lùi bước, thì trái tim của ngươi sẽ tiếp can đảm cho ngươi, giúp ngươi dũng cảm đối mặt, giúp ngươi tiếp tục đi tới.
- Đúng ha.
Liễu Sơ Tình nghe rất nhập thần. Khi nàng tới thực hiện hôn ước, khi đối mặt với Lý Thất Dạ, nàng nhiều lần muốn chạy trốn, nhiều lần muốn lùi bước, cũng nhiều lần khiếp sợ. Thế nhưng vào lúc mấu chốt thì nàng tự cổ vũ chính mình, giúp nàng có thể bước tiếp.
- Vậy vậy ngươi cần phải mài giũa một phen.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nhìn Liễu Sơ Tình, nói rằng:
- Chỗ ta có một môn khẩu quyết có ích với ngươi. Tuy rằng nó không thể giúp ngươi vô địch thiên hạ, cũng không thể giúp ngươi tu hành như gió, thế nhưng có thể giúp ngươi có can đảm, giúp ngươi có quyết đoán tiến tới.
- Thật sự có công pháp như thế sao?
Nghe vậy, Liễu Sơ Tình không khỏi ngạc nhiên.
- Tại sao lại không có?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Phàm nhân tu phật là vì cái gì, là vì phật pháp, hay là vì thành phật? Phật pháp vô biên, nó có thể giúp ngươi thông suốt rất nhiều đại thần thông, còn thành phật thì khiến ngươi vạn pháp bất động, phật tâm bất diệt. Ngươi cảm thấy phật pháp vô biên mạnh, hay phật tâm bất diệt mạnh?
- Điều này...
Liễu Sơ Tình nhất thời không thể trả lời.
- Vậy thì nói tu đạo vậy. Tu đạo, cuối cùng là vì thần thông vô địch, hay là vì đạo tâm bất diệt.
Lý Thất Dạ nói.
Liễu Sơ Tình không khỏi sững sờ, bởi vì lời nói của Lý Thất Dạ đã mở ra cho nàng một cánh cửa mà trước đó chưa bao giờ tồn tại, giúp nàng nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới.
- Trở thành một vị Chân Đế vô địch cũng không khó, thế nhưng muốn trở thành một vị Chân Đế đạo tâm bất diệt thì rất là khó khăn. Một kỷ nguyên chưa chắc đã có thể xuất hiện một tồn tại đạo tâm bất diệt.
Lý Thất Dạ nói chậm:
- Khi đạo tâm của ngươi bất diệt thì vạn pháp trên thế gian sẽ không thể lay chuyển được ngươi, ngay cả thiên địa sụp đổ thì ngươi vẫn trường tồn tuyên cổ. Như vậy nghĩ thử xem, đạo pháp mạnh, hay là đạo tâm mạnh? Đạo pháp không thể nào giúp ngươi tuyên cổ bất diệt, thế nhưng đạo tâm lại có thể khiến ngươi tuyên cổ bất diệt!
Khi Lý Thất Dạ dùng góc độ hoàn toàn mới để giải thích, Liễu Sơ Tình nghe xong thì sững sờ. Lúc này, như có một thế giới mới xuất hiện trước mắt nàng. Hơn nữa, trước giờ chưa ai nói cho nàng biết về thế giới này, chưa ai giải thích cho nàng biết về thế giới này.
Đổi lại là người khác nghe Lý Thất Dạ nói như vậy thì sẽ khịt mũi coi thường, thậm chí có người sẽ cho rằng đây là yêu ngôn hoặc chúng, căn bản không có giá trị.