Lời nói của Tần Kiếm Dao rất chu toàn, trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Lý Thất Dạ.
- Nói như vậy là ngươi không có ý định thực hiện hôn ước này?
Lý Thất Dạ bật cười, thái độ rất càn quấy.
Những nam tử khác, bất kể là thiên chi kiêu tử hay là nhân kiệt một phương thì ở trước mặt Tần Kiếm Dao đều có biểu hiện cao quý tao nhã, thể hiện ra mặt ưu tú nhất của mình.
Thế nhưng Lý Thất Dạ lại không quan tâm, vẫn cứ bừa bãi càn quấy.
- Hôn nhân là do lão tổ định đoạt, Kiếm Dao không dám tự tiện chủ trương. Việc này, bệ hạ có thể hỏi các vị lão tổ.
Tần Kiếm Dao ăn nói tự nhiên.
Lời nói này của nàng không có chỗ chê. Nàng vừa không thừa nhận hôn ước này, nhưng cũng không phủ nhận hôn ước này. Nàng không giống như Phi Hoa Thánh Nữ hừng hực tới đây từ hôn, mà tiến lùi có chừng mực, có thể nói là hoàn mỹ.
Đem so Tần Kiếm Dao với Phi Hoa Thánh Nữ thì có thể lập tức phân ra cao thấp.
- Ta còn định chừa một vị trí cho ngươi.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười, nói rằng:
- Xem ra bản thân ngươi không biết quý trọng rồi. Lần sau khi ngươi quyết định muốn gả tới thì xem nào... ta vẫn sẽ giữ một vị trí cho ngươi, cứ ở bên cạnh Sơ Tình làm nha hoàn. Như thế coi như ta đã khai ân rồi.
- Vậy thì Kiếm Dao cảm tạ bệ hạ ban ân.
Tần Kiếm Dao là long phượng trong loài người, là tiên tử trong lòng vô số người. Bây giờ Lý Thất Dạ lại nói muốn ban nàng làm nha hoàn của Liễu Sơ Tình, chuyện này khiến nàng cảm thấy không thoải mái, trong lòng có chút không vui, thế nhưng lại không hề giận, cũng không hề nổi trận lôi đình.
- Ngươi thực sự phải nên cảm kích ta ban ân.
Lý Thất Dạ bình thản cười nói:
- Nếu như ta diệt Tĩnh Liên quan các ngươi rồi thì sợ rằng ngươi muốn làm nha hoàn thì cũng không đủ tư cách. Tới khi đó, nhiều nhất chỉ là nha đầu ấm giường mà thôi.
- Bệ hạ nói đùa.
Tần Kiếm Dao lập tức không vui. Lời này của Lý Thất Dạ quá cay nghiệt. Vì vậy ruy rằng nàng vẫn tỏ vẻ khách khí, thế nhưng giọng nói đã lạnh không ít.
- Được rồi, cút đi!
Lý Thất Dạ không muốn quan tâm tới nàng nữa, xua tay nói rằng:
- Tĩnh Liên quan các ngươi hư tình giả ý, ta chân thành ghi nhớ. Nếu như ta phát binh tiêu diệt Tĩnh Liên quan thì ta sẽ cân nhắc tha chết cho đám già Tĩnh Liên quan, ít nhất bọn họ cũng biết cách làm người.
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Tần Kiếm Dao càng cảm thấy không vui. Thế nhưng nàng không phát tác, nàng chỉ cung kính khom người, nói rằng:
- Kiếm Dao xin cáo lui.
- Các ngươi vẫn chưa chọn được ứng cử viên hoàng đế đúng không.
Khi Tần Kiếm Dao lui ra ngoài thì Lý Thất Dạ nói một câu hời hợt.
- Kiếm Dao chỉ là đệ tử bình thường, không dám hỏi tới đại sự thiên hạ.
Tần Kiếm Dao khoan thai nói chậm.
- Vậy thì hãy nhớ kỹ câu nói này của ta, Cửu Bí đạo thống do ta quyết định, Tĩnh Liên quan chỉ là một đám kiến hôi mà thôi, thức thời thì hãy quỳ xuống trước mặt ta thỉnh tội.
Lý Thất Dạ dặn dò:
- Bằng không thì diệt môn phá tông, Tĩnh Liên quan các ngươi có một phần.
Tần Kiếm Dao không nói gì cả, ung dung rời đi. Đương nhiên trong lòng nàng rất không ưa, thế nhưng nàng không biểu hiện mà thôi.
Sau khi nhìn thấy Tần Kiếm Dao rời đi thì Liễu Sơ Tình nói nhỏ:
- Bệ hạ, ngươi làm như vậy có phải đã hơi quá mức rồi hay không? Nàng tới đây thăm hỏi cũng coi như là có ý tốt.
- Có ý tốt?
Lý Thất Dạ xoa xoa mái tóc mềm mại của nàng, yêu thương nói rằng:
- Nha đầu ngốc, ngươi quá thiện lương rồi. Bọn họ làm gì có ý tốt chứ, cũng càng không có lòng nhân từ. Đối với bọn họ, chỉ có giá trị hay không giá trị mà thôi.
- Thật không?
Liễu Sơ Tình nửa tin nửa ngờ, nàng là một người có tâm địa thuần khiết.
- Lỡ như nhé, lỡ như Tĩnh Liên quan thật sự muốn nâng đỡ một tên hoàng đế, mà tân hoàng như ta đây sẽ ngăn cản bọn họ cướp đoạt hoàng quyền của Cửu Bí đạo thống, như vậy ngươi cho rằng Tĩnh Liên quan sẽ làm như thế nào?
Lý Thất Dạ cười nhạt.
- Giết...
Liễu Sơ Tình tuy tâm địa thuần khiết, thế nhưng không có nghĩa là nàng ngu xuẩn. Lý Thất Dạ nói như thế, nàng lập tức hiểu rõ.
- Cho dù hoàng đế ta đây không ngăn cản tân hoàng đăng cơ, thế nhưng đừng quên rằng ta mới chính là hoàng đế hợp pháp, là hoàng đế hợp pháp duy nhất của Cửu Bí đạo thống.
Lý Thất Dạ cười nhạt:
- Nếu như có người lên làm hoàng đế, ngươi cảm thấy Tĩnh Liên quan sẽ yên tâm tên hoàng đế ta đây sao? Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ thả ra đi lại bên ngoài sao? Cho dù Tĩnh Liên quan không giết ta thì sợ rằng cũng sẽ giam lỏng ta.
Lý Thất Dạ nói vậy khiến cho Liễu Sơ Tình trầm mặc. Đạo lý này, nàng vừa nghĩ là hiểu. Trăm nghìn vạn năm nay, Tĩnh Liên quan luôn có quan hệ chặt chẽ với hoàng quyền, đã từng có không ít nữ đệ tử Tĩnh Liên quan trở thành hoàng hậu.
Trăm nghìn vạn năm nay, tuy rằng Tĩnh Liên quan rất ít khi trực tiếp nắm giữ hoàng quyền, thế nhưng bọn họ đã nâng đỡ không ít hoàng đế.
Thái Thanh Hoàng băng hà, tân hoàng đánh mất giang sơn, thế cuộc độc tôn thiên hạ bị đánh vỡ. Thời cơ tốt như vậy, Tĩnh Liên quan chắc chắn đang suy xét nên nâng đỡ ai là hoàng đế. Chỉ là ứng cử viên hoàng dâm vô độ, ngu ngốc vô năng như Lý Thất Dạ không thể nào lọt vào pháp nhãn của Tĩnh Liên quan được.
Nếu như Tĩnh Liên quan thật sự thành công nâng đỡ tân hoàng, nhưng hoàng đế hợp pháp duy nhất là Lý Thất Dạ vẫn còn sống sót, Tĩnh Liên quan chắc chắn sẽ không yên tâm.
Cuối cùng, Liễu Sơ Tình thở dài. Nàng luôn ở trong Lâm Hải các, rất ít khi đi ra bên ngoài, cho nên nàng rất không thích chuyện tranh giành quyền thế ở thế gian.
- Hôn ước là khế ước giấy trắng mực đen, một là liều chết không ký, thế nhưng đã ký rồi thì phải thực hiện.
Lý Thất Dạ hời hợt nói rằng:
- Một truyền thừa cũng vậy, một tu sĩ cũng vậy, nói được là làm được. Nhưng bây giờ, trong mắt Tĩnh Liên quan hôn ước chỉ là một tấm giấy vô dụng mà thôi.
- Chính bởi vì vậy nên ta cần gì phải tươi cười với Tĩnh Liên quan chứ?
Lý Thất Dạ cười nhạt:
- Như ta vừa nói, cho nàng vị trí tỳ nữ đã là hoàng ân cuồn cuộn rồi.
- Thế nhưng nàng là Tần tiên tử, làm sao có thể làm nha hoàn của ta được chứ.
Thấy Lý Thất Dạ không giống như đang nói đùa, Liễu Sơ Tình sợ hết hồn.
- Chỉ là nữ đệ tử của một truyền thừa mà thôi, tiên tử hay không tiên tử gì chứ.