- Xem ra hôm nay giữa ngươi và ta phải có người chết, không thì quyết không bỏ qua.
Bách Nhật Đạo Nhân đã hiểu giữa bọn họ chỉ có một người sống rời khỏi đây.
Có câu tục ngữ một núi khó chứa hai cọp, phải có một trong hai người chết, chẳng qua thời gian xảy ra sớm hơn.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Không, ngươi nói sai rồi, giữa ngươi và ta nhất định là ngươi chết.
Bách Nhật Đạo Nhân hít sâu nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, lạnh lùng nói:
- Ngươi nói hơi trọn vẹn, vừa rồi bần đạo chưa dốc hết sức, nội tình chưa ra hết.
Lý Thất Dạ không phật lòng, cười nói:
- Thì ta đang cho ngươi cơ hội đây, giờ ta cho ngươi cơ hội trút hết nội tình, để tránh chết không nhắm mắt.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy mặt Bách Nhật Đạo Nhân lạnh băng, lạnh lùng nhìn hắn.
Đinh!
Bách Nhật Đạo Nhân cầm trường mâu chỉ hướng Lý Thất Dạ, âm trầm nói:
- Hôm nay phải giết ngươi!
Bách Nhật Đạo Nhân thốt ra câu này lạnh băng vô tình, nói năng dõng dạc, leng keng mạnh mẽ. Đây là câu đại biểu quyết tâm cũng là cổ vũ can đảm cho lão.
Xét cho cùng sâu trong lòng Bách Nhật Đạo Nhân vẫn cực kỳ kiêng kỵ Lý Thất Dạ, nhưng bây giờ lão không có sự lựa chọn, không có đường lui. Chỉ đành chiến đến cùng với Lý Thất Dạ, không chết không ngừng, cho nên Bách Nhật Đạo Nhân tuyên bố như thế cũng là để cổ vũ bản thân.
Lý Thất Dạ nhìn trường mâu trong tay Bách Nhật Đạo Nhân, mỉm cười nói:
- Đây là nội tình mà ngươi nói sao?
Mọi người nhìn trường mâu trong tay Bách Nhật Đạo Nhân, mới rồi lão dựa vào cây trường mâu này đinh chết Mộc Kiếm Chân Đế trên mặt đất.
Khi Mộc Kiếm Chân Đế bị đóng đinh tại chỗ, mặc cho gã có lực lượng mạnh cỡ nào cũng bị giam cầm, không thể vùng thoát trường mâu đóng đinh.
Mọi người nhìn kỹ cây trường mâu, nó đen thui, không nhìn ra nó được đúc bằng tài liệu gì. Cây trường mâu hơi giống làm bằng thiết đen lại như nham thạch màu xám mài ra. Cây trường mâu cực kỳ lạ lùng, không thấy dấu vết rèn, từ mũi đênnsn thân mâu, chuôi mâu, nguyên cây hồn nhiên một thể, giống như cây trường mâu không phải được rèn ra, hoặc nên nói không phải do người làm.
Cây trường mâu tựa như bẩm sinh đã vậy, hồn nhiên một thể, thiên địa sinh ra trường mâu, chứa lực lượng thiên địa.
Mặc dù trông trường mâu không có uy lực lớn lao gì nhưng khi Bách Nhật Đạo Nhân cầm nó trong tay thì sắc bén không thể đỡ. Nó có thể đâm rách trời, thủng đất đai. Bị trường mâu đóng đinh thì chúng thần hay chứ đế đều sẽ bị đóng chết tại chỗ, không thể chống cự.
Có người nhìn kỹ cây trường mâu một lúc lâu, bỗng cảm thấy nó không còn là trường mâu mà là thế giới hắc ám, linh hồn của mình bị hút vào thế giới trường mâu. Trong thế giới hắc ám có trăm quỷ hoành hành, ma yểm sinh ra... Khủng bố vô cùng.
Một số Bất Hủ Chân Thần nhìn thúa manh mối hét lớn cảnh cáo người khác:
- Đừng nhìn nó quá lâu, cây trường mâu có ma lực!
Nghe cảnh cáo mọi người thu lại tầm mắt, không dám nhìn cây trường mâu lâu hơn.
Trường mâu trong tay, Bách Nhật Đạo Nhân bản năng siết chặt, tự tin hơn chút. Cây trường mâu này uy lực tuyệt luân, đã từng xuyên qua binh khí Thủy Tổ, có thể nói nó là binh khí vô địch nhất. Không thì Mộc Kiếm Chân Đế bị trường mâu đóng định không thể nào không cố gắng vùng vẫy, gã đã không bất lực mặc cho lão xâm lược thế này.
Bách Nhật Đạo Nhân cầm trường mâu, lạnh lùng nói:
- Mâu này diệt trời đồ đất, là chí bảo vô thượng trong Thục Địa, đồ chư thần chúng đế như đồ gà chó.
Vì có được cây trường mâu này Bách Nhật Đạo Nhân phải trả giá khá đắt, nhưng với lão mọi thứ đều đáng giá. Vì trường mâu của lão mạnh hơn binh khí Thủy Tổ bình thường nhiều, trường mâu từng đánh bại tổ khí.
Đối với người đời tổ khí đã là mạnh nhất, trường mâu từng đánh bại tổ khí. thì thử nghĩ xem trên đời được vài binh khí mạnh hơn trường mâu của lão?
Lý Thất Dạ nhìn trường mâu, cười nói:
- Đến từ Thục Địa sao, thú vị. Không biết ngươi hiểu bao nhiêu về cây trường mâu của mình.
Bị Lý Thất Dạ hỏi, ánh mắt Bách Nhật Đạo Nhân lạnh lùng nói:
- Bần đạo chỉ cần biết mâu này có thể phá tổ khí, sánh vai trọng khí là đủ rồi.
Mọi người kinh kêu:
- Có thể phá tổ khí, sánh vai trọng khí!?
Với nhiều đạo thống thì tổ khí đã là cực hạn, trọng khí càng chỉ gặp chứ không cầu được. Vì không có Thủy Tổ để lại trọng khí, dù để lại cũng không nhiều.
Cây trường mâu của Bách Nhật Đạo Nhân có thể phá tổ khí, sánh vai trọng khí, nghe tin này làm mọi người sợ đứng tim.
Lý Thất Dạ nhìn trường mâu trong tay Bách Nhật Đạo Nhân, cười rất tươi chậm rãi nói:
- Xem ra ngươi không biết mình cầm cái gì, nhưng thôi ta làm việc tốt, giới thiệu cho ngươi biết trường mâu xuất xứ từ đâu. Cực Địa Quỷ Mâu, cây mâu sinh ra ở Hắc Ám Quỷ Địa, sinh từ hắc ám, quỷ khí dựng dục. Mâu này cực hung, giết chóc vô tình, thật sự là hung khí.
Nghe Lý Thất Dạ nói, Bách Nhật Đạo Nhân bản năng thụt lùi một bước biến sắc mặt hỏi:
- Sao... sao ngươi biết?
Bách Nhật Đạo Nhân lấy trường mâu từ Thục Địa, trả giá rất đắt. không nhiều người biết lão có cây trường mâu như vậy. Chính Bách Nhật Đạo Nhân cũng không biết lai lịch trường mâu, nhưng lão biết nó là chí bạo ở Thục Địa, hoàn toàn nghịch thiên. Nên Bách Nhật Đạo Nhân luôn quý trọng trường mâu, ít khi để ai thấy nó.
Trước đó hai lần oanh giết với Lý Thất Dạ, dù bị hắn đánh nát bấy Bách Nhật Đạo Nhân cũng không lấy mâu ra, chỉ dùng khi đóng đinh Mộc Kiếm Chân Đế. Giờ quyết đấu với Lý Thất Dạ làm Bách Nhật Đạo Nhân buộc phải lấy cây trường mâu ra.
Như Bách Nhật Đạo Nhân đãn ói, đây mới là nội tình của lão, là đòn sát thủ thật sự chứ không phải Bách Nhật Trảm Luân Hồi.
Lý Thất Dạ cười tươi bình tĩnh nói:
- Ta sẽ lấy cây Cực Địa Quỷ Mâu này, quỷ mâu như vậy rơi vào tay của ngươi chỉ lãng phí.
Bách Nhật Đạo Nhân hừ lạnh một tiếng:
- Nằm mơ! Cây mâu đã bị bần đạo luyện hóa, hợp nhất với đại đạo vô thượng của bần đạo, ngươi muốn cướp đi chỉ là mơ mộng hão huyền!
Lý Thất Dạ cười cười, từ tốn nói:
- Rất nhanh ngươi sẽ biết. Thôi bắt đầu đi, để ta thử xem quỷ mâu sắc bén đến mức nào.
Bùm!
Người Lý Thất Dạ tỏa ánh sáng vàng, ánh sáng lấp lánh trông hắn như đúc bằng hoàng kim, giống vị Kim Cương vô thượng.
Lý Thất Dạ tỏa ánh sáng vàng chói lòa chí cao vô thượng, hắn như chúa tể cả thế giới, thiên địa Càn Khôn nằm trong tay hắn: