Đế Bá

Chương 4005: Đại Đạo Dễ Gì



Lý Thất Dạ cười khẽ, gật gù, giương mắt nhìn bầu trời xanh biếc, chậm rãi nói:

- Một mình lên Tiên Thống giới có khó không?

Cửu Ngưng Chân Đế đẹp như hoa nở hoa tàn tĩnh lặng, khiến người thích, khiến người nhìn quyến luyến:

- Đại đạo từ từ, không có hai chữ dễ dàng.

Lý Thất Dạ vỗ tay cười nói:

- Nói hay lắm, đại đạo không có hai chữ dễ dàng. Nếu muốn hai chữ dễ dàng thì khổ tu đại đạo làm gì, làm vương hầu tiêu dao là được.

Cửu Ngưng Chân Đế nhìn Lý Thất Dạ như muốn xuyên thấu đôi mắt hắn:

Đối với người đời đại đạo không có chữ dễ dàng, nhưng với ngươi thì đại đạo dài dặc đầy khó khăn.

Lý Thất Dạ uy hiếp thiên hạ, sinh linh trong cửu thiên thập địa run rẩy trước thần uy vô thượng của hắn. Cõi đời có mấy người dám nhìn thẳng Lý Thất Dạ? Nhưng giờ phút này Cửu Ngưng Chân Đế nhìn thẳng vào Lý Thất Dạ như muốn tiến vào lòng hắn.

Lý Thất Dạ không đáp, hắn nhìn bầu trời xanh, thật lâu sau cười nói:

- Vạn cổ đều khó khăn, có ngại gì. Không trải qua muôn vàn khó khăn làm sao ung dung đi được.

Cửu Ngưng Chân Đế thì thầm khen:

- Vô địch đều như vậy.

Dáng vẻ xinh đẹp của Cửu Ngưng Chân Đế khiến người đời điên đảo thần hồn, nàng khen rằng:

- Vô địch không chỉ về đại đạo còn có đạo tâm. Cõi đời mấy ai cả đời không thua, thua người không đáng sợ, nhưng tâm không thua thì có ngày sẽ bất bại.

Được Cửu Ngưng Chân Đế khen Lý Thất Dạ chỉ cười cười, không đáp lại, đăm đăm nhìn trời xanh.

Qua một lúc lâu, năm tháng yên tĩnh tốt đẹp, Cửu Ngưng Chân Đế và Lý Thất Dạ ngồi sóng vai thoải mái bên nhau. Hai người như bằng hữu cũ quen biết vạn cổ.

- Không biết huynh cầu cái gì?

Lý Thất Dạ cười hỏi lại:

- Nàng cảm thấy ta cầu cái gì?

Cửu Ngưng Chân Đế lắc đầu chậm rãi nói:

- Không biết, ta gặp rất nhiều kẻ vô địch trên đời, có người cầu trường sinh, có người cầu vô địch, có người lên đỉnh, cũng có người cầu khoái ý...

Cửu Ngưng Chân Đế tạm dừng, nhẹ lắc đầu:

- Còn đạo huynh thì ta không biết. Ta thấy đạo huynh cầu không phải trường sinh, vô địch, cũng không phải đỉnh cao. Bởi vì đạo huynh đã vô địch, đã đứng trên đỉnh rồi, tất cả không phải điều đạo huynh cầu. Nhưng trong lòng đạo huynh có thứ mong muốn, chẳng qua ta là phàm phu tục tử không thể suy đoán được đạo huynh cầu gì.

- Ha ha ha!

Lý Thất Dạ cười phá lên, phất nhẹ mái tóc trên vai Cửu Ngưng Chân Đế:

- Nếu nàng mà là phàm phu tục tử thì người đời dung tục không chịu nổi, không thể đập vào mắt.

Được khen, Cửu Ngưng Chân Đế cười cười. Nàng như tiện, xuất trần độc thế, thật sự là đẹp tuyệt trần, vẻ đẹp chỉ trên trời mới có.

Một lúc lâu sau Cửu Ngưng Chân Đế hơi nghiêng dầu, một nụ cười nét mi xinh đẹp vô song, khiến người tim đập nhanh.

Cửu Ngưng Chân Đế nhẹ giọng nói:

- Ta biết đạo huynh không phải người trên thế gian. Vạn cổ phồn hoa, thiên cổ sóng gió ở trong mắt đạo huynh chỉ là mây khói. Đạo huynh đi qua thế gian, để lại truyền thuyết, đạo huynh đi xa, vượt qua vô số lĩnh vực nhưng chưa từng ở lại đâu.

Cửu Ngưng Chân Đế đầy cảm khái nói:

- Yến tước có chí lớn, có lẽ không phải đạo huynh không dừng chân mà vì cõi đời không đáng đạo huynh dừng lại. Đạo huynh đi xa, phương xa đó chắc có thứ muốn theo đuổi, thứ đó hấp dẫn đạo huynh hơn tất cả.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

- Đi xa không có nghĩa là không lưu luyến, dừng chân không có nghĩa là luyến lưu cái gì. Đi xa có lẽ vì bảo vệ, ở lại có thể chỉ vì không có năng lực đi xa được nữa.

Cửu Ngưng Chân Đế chiêm nghiệm kỹ câu nói:

- Đi xa có lẽ vì bảo vệ.

Một câu sâu sắc khiến người ngẫm nghĩ.

Một lúc lâu sau Cửu Ngưng Chân Đế nhìn Lý Thất Dạ, đôi mắt nàng sâu thăm thẳm như nhìn thấu lòng người.

Cửu Ngưng Chân Đế khẽ hỏi:

- Đạo huynh bảo vệ cái gì? Người mình yêu? Hay người yêu mình? Hoặc đạo huynh bảo vệ thế giới này? Ba ngàn thế giới, vạn cổ chìm nổi, trong sông dài thời gian ai đang trông giữ? Là ai gánh vác trách nhiệm nặng nề này?

Ánh mắt Cửu Ngưng Chân Đế nhìn Lý Thất Dạ như xuyên thấu mắt hắn.

Cửu Ngưng Chân Đế chậm rãi nói:

- Người đời không biết trong dòng sông thời gian sẽ có người trông giữ, thiên địa hung hiểm hơn xa họ tưởng tượng. Thật ra tông môn tồn vong, cá nhân hưng suy rất quan trọng với người đời. Nhưng trong dòng sông thời gian các sự việc chỉ là hạt bụi bé nhỏ không đáng kể. Chỉ cần thế giới này tuyên cổ bất diệt thì mọi thứ sẽ vĩnh hằng.

Cửu Ngưng Chân Đế nghiêm túc nói:

- Nên thế giới này này có ai đang trông giữ trong dòng sông thời gian.

Cửu Ngưng Chân Đế muốn tìm manh mối từ trong mắt Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ cười, lắc đầu nói:

- Nha đầu, ngươi suy nghĩ nhiều, ta không phải này người trông giữ thế giới này, cũng không là chúa cứu thế. Đối với ta cõi đời này chưa từng có chúa cứu thế, hoặc vốn không hề tồn tại.

Cửu Ngưng Chân Đế ưu nhã xinh đẹp lắc đầu nói:

- Hoặc đúng hoặc không, đó là vì đạo huynh không thừa nhận mình là chúa cứu thế. Nhưng với người đời đạo huynh là chúa cứu thế. Như đạo huynh chém Bách Nhật Đạo Nhân là cứu Đế Thống giới, tránh cho nhiều đạo thống bị nuốt. Nên trong lòng người đời thì đạo huynh là chúa cứu thế.

Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:

- Đó là người đời nghĩ vậy, dù ta không chém Bách Nhật Đạo Nhân thì nàng cũng sẽ làm, ta chém Bách Nhật Đạo Nhân chẳng qua tiện tay.

Cửu Ngưng Chân Đế cười cười, khi nàng cười tủm tỉm khuynh quốc khuynh thành, đẹp tựa tiên nga, khiến tim người đập nhanh, điên đảo thần hồn.

Một lúc sau Lý Thất Dạ cười hỏi:

- Nàng có từng thấy Tam Tiên?

Nghe Lý Thất Dạ hỏi, biểu tình Cửu Ngưng Chân Đế nghiêm túc đoan trang, giây lát sau lắc đầu nói:

- Chưa thấy Tam Tiên bao giờ.

Cửu Ngưng Chân Đế tạm dừng rồi nói tiếp:

- Tiên Thống giới rộng lớn, Đế Thống giới không thể so sánh, ta chưa thăm dò hết. Trên Tiên Thống giới có nơi xa xôi hơn, một số lĩnh vực chỉ có đột phá Thủy Tổ mới đến gần được, không thì chỉ hiểu sơ.

Lý Thất Dạ bật cười:

- Thủy Tổ à, thực lực như nàng có tiềm chất đó, chỉ thiếu thời cơ chín muồi. Sẽ có ngày bay vọt lên trời, tích lũy từng kiếp lại hay, cho nàng bay lên cao hơn.

Cửu Ngưng Chân Đế gật đầu nói:

- Nhờ lời may mắn của đạo huynh, có lẽ khi bước chân vào lĩnh vực Thủy Tổ thì nghe, hiểu biết rộng rãi hơn. Hy vọng sẽ hiểu thấu những gì chưa biết.

Lý Thất Dạ cười chen vào:

- Ví dụ như Tam Tiên.

Cửu Ngưng Chân Đế cười khổ, nàng cười khẽ đã đẹp động lòng người.

Cửu Ngưng Chân Đế lắc đầu nói:

- Tam Tiên là truyền thuyết vô cùng xa xưa, có tồn tại thật sự hay không khiến người khó khẳng định. E rằng trên cõi đời không ai từng thấy Tam Tiên, dù có người gặp cũng hiếm hoi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.