Lý Thất Dạ và Trường Sinh Tiêu Thị có quan hệ rất thân thiết, ân oán giữa hai người qua từng thời đại, quấn quýt nhiều đời. Có thể nói gốc gác của Lý Thất Dạ đến từ Tiên Ma động.
Trường Sinh Tiêu Thị trước kia sáng lập Tiên Ma đạo thống, để lại nhiều thủ đoạn, thần thông trong này.
Khi Lý Thất Dạ rơi xuống liền bị lực lượng cường đại của Tiên Ma đạo thống kéo đến.
Với Lý Thất Dạ thì rớt vào Tiên Ma đạo thống xem như về nhà.
Lý Thất Dạ rớt vào rừng sâu, tất cả thần thức chui vào đạo tâm lo hết sức trấn áp luyện hóa tồn tại khủng bố. Vì thế cơ thể Lý Thất Dạ như bị hôn mê, tiến vào trạng thái không có ý thức, trông hắn như người thực vật.
Cơ thể Lý Thất Dạ muốn tỉnh lại rất dễ dàng, miễn hắn rút ra một chút thần thức từ đạo tâm là thân thể tỉnh dậy ngay, không khác gì bình thường.
Nhưng bây giờ việc Lý Thất Dạ cần làm nhất là luyện hóa tồn tại khủng bố trong đạo tâm, vì vậy hắn không đẻ ý thân thể của mình, mặc kệ cơ thể nằm yên tại chỗ.
Lý Thất Dạ đang nằm trong rừng sâu, gió thổi nắng chiếu, sâu muỗi cắn sẽ không tổn thương được hắn. Vì thân thể của Lý Thất Dạ đã mạnh mẽ đến không gì sánh kịp, con kiến bình thường sao tổn thương hắn nổi?
Từng ngày trôi đi, hố to bị Lý Thất Dạ đập thủng đã mọc ra rừng cây xanh um.
Nơi Lý Thất Dạ nằm cỏ cây tươi tốt, bên cạnh hắn mọc nhiều linh dược đan thảo, mọc rất tốt.
Chuyện này không có gì lạ, Lý Thất Dạ rớt mạnh xuống đây, máu của hắn thấm vào đất. Mạnh đến trình độ như Lý Thất Dạ dù không chảy chân huyết, đế huyết, chỉ chảy máu bình thường cũng đã rất quý giá. Đất bị nhuộm máu trở nên vô cùng phì nhiêu, nên cạnh Lý Thất Dạ mọc nhiều linh dược đan thảo um tùm.
Ngày qua ngày, năm lại năm, trong rừng sâu núi thẳm có nhiều người đến nhưng không ai phát hiện Lý Thất Dạ nằm trong rừng sâu.
Cuối cùng một đám đệ tử trẻ tuổi xuất thân từ Hộ Sơn tông vào núi hái thuốc đã phát hiện ra.
Đám đệ tử trẻ vào núi hái thuốc, vất vả hơn nửa ngày mà thu hoạch ít ỏi không có mấy, cuối cùng họ tìm đến chỗ Lý Thất Dạ nằm. Họ nhìn nơi này mọc đầy linh dược đan thảo, đều rất quý giá, um tùm như ruộng thuốc.
Mọi người nhìn nhau, bọn họ không ngờ phát hiện xác chết tại đây. Người hơi nhát gan thì thụt lùi mấy bước.
Lý Kiến Khôn làm đại sư huynh còn giữ được vẻ bình tĩnh, ra lệnh:
- Đào ra xem.
Các sư huynh đệ môn hạ nhìn nhau, luống cuống đào Lý Thất Dạ ra, thanh lý đất bùn trên người hắn lộ ra trọn vẹn.
Đại sư huynh nhìn Lý Thất Dạ mặt đầy bùn, trầm giọng nói:
- Chưa bị mục.
Lý Kiến Khôn phủi đất bùn trên mặt Lý Thất Dạ, nhìn kỹ hơn.
Mọi người thấy rõ mặt Lý Thất Dạ, các đệ tử thở phào nhẹ nhõm:
- Không phải người của Hộ Sơn tông chúng ta.
Đám đệ tử nói thầm trong bụng:
- Không bị mục rữa thì lẽ ra mới chết không lâu, sao chôn trong đất bùn, chẳng lẽ có người cố ý chôn tại đây?
Nghe thế nhiều đệ tử hết hồn, nếu có kẻ giết người rồi lén trốn ở chỗ hẻo lánh thì rất có thể là cướp của giết người, có câu chuyện không ai biết đằng sau nó.
Đại sư huynh xem xét Lý Thất Dạ, trầm giọng hỏi:
- Có ai quen hắn không?
Nơi này dù sao là địa bàn của Hộ Sơn tông, nếu có tu sĩ nào chết trong địa bàn của họ thì hoặc là đệ tử Hộ Sơn tông hoặc là tu sĩ từ bên ngoài.
Các đệ tử nhìn Lý Thất Dạ, lắc đầu, không ai nhận biết hắn.
Có đệ tử nhỏ giọng nói:
- Có lẽ là phàm nhân, xem bộ dạng của hắn không giống tu sĩ, càng không giống cường giả.
Nhiều đệ tử gật gù đồng ý, họ thấy Lý Thất Dạ cực kỳ bình thường, nhìn là biết không phải cường giả, càng không giống như tu sĩ.
Có đệ tử suy đoán:
- Có lẽ phàm nhân chết ở đây, xem trên người của hắn không có vết thương, không chừng đang hái thuốc rồi chết bệnh.
Chợt có đệ tử sợ trắng mặt thụt lùi, lắp bắp:
- Nguy rồi, hắn... Hắn... Hắn còn sống!
Ngay lúc đó Lý Thất Dạ mở mắt ra nhìn bọn họ rồi khép mắt lại, một lũ thần niệm tập trung trong đạo tâm, phớt lờ đám người kia. Thần thức Lý Thất Dạ còn ở đạo tâm luyện hóa tồn tại khủng bố, mới rồi hắn bị kinh động nên hé mắt nhìn một cái, thấy là đám tu sĩ trẻ tuổi thì hắn lười quan tâm.
‘Xác chết’ đột nhiên mở mắt hù đám đệ tử đứng tim, nhiều người thụt lùi mặt trắng bệch.
Trong đám đệ tử trẻ có nhiều người mới vào tông môn, không trải qua sóng gió, còn khá ngây thơ.
Nhìn Lý Thất Dạ mở mắt rồi khép lại, đám đệ tử tưởng hắn xác chết vùng dậy, không thấy động tĩnh gì thì thở phào, cẩn thận đánh giá hắn.
- Hắn... Hắn thật sự còn sống.
Đại sư huynh ngồi xổm người xuống dò xét Lý Thất Dạ, cuối cùng khẳng định nói:
- Thật sự còn sống, có lẽ té ngã ở đây người tàn tật tê liệt, không thể nhúc nhích nữa, sống được đã là kỳ tích.
Nghe đại sư huynh Lý Kiến Khôn nói, có đệ tử lẩm bẩm:
- Tội nghiệp.
Nhìn bộ dạng của Lý Thất Dạ, đệ tử lắc đầu nói:
- Đúng là đáng thương, có lẽ hắn té ở chỗ này lâu rồi, nhưng không người đến tìm, chắc không có người thân, chỉ lẻ loi một mình.
Có đệ tử nói:
- Có thể sống tiếp đã là kỳ tích, làm người thực vật mà chưa chết, có lẽ vì linh dược đan thảo mọc ở đây cứu hắn. Uống sương dược, hút đan khí nên hắn sống tiếp.
Nghe đệ tử này suy luận, các đệ tử gật gù thấy có lý. Một phàm nhân té tại đây thành người thực vật không thể nhúc nhích nhưng vẫn sống, có lẽ nhờ dược liệu quý giá mọc rất nhiều ở đây, mỗi ngày uống nước sương và uống linh khí linh dược đan thảo nên sống được. Không thì phàm nhân như vậy té ngã nằm ở đây đã lâu, dù không bị dã thú ăn cũng sẽ chết đói.