Đế Bá

Chương 4199: Lên Đỉnh



Nên dù bọn họ đổ mồ hôi như mưa, dù vô vàn khó khăn, dù rất khó chịu, nhóm Triệu Thu Thực cắn chặt răng từng bước tiến lên. Không ai rên một tiếng, không kêu khổ, không kêu mệt.

Qua lâu thật lâu sau nhóm Triệu Thu Thực rốt cuộc leo lên ngọn núi này, người bọn họ ướt đẫm mồ hôi, mỗi người như được vớt lên từ trong nước. Khi bọn họ đến trước Chí Tôn thụ thì đã tê liệt không nhúc nhích nổi.

Lúc này bọn họ không có sức quan sát kỹ Chí Tôn thụ gần trong gang tấc.

Dưới Chí Tôn thụ tụ tập rất nhiều người. Một số học sinh thấy nhóm Triệu Thu Thực bò lên được thì hơi bất ngờ.

- Tẩy Tội viện.

Có học trưởng nhìn nguyên nhóm Triệu Thu Thực đều leo lên, gật gù khen:

- Có chút năng lực.

Ai đều thấy đạo hạnh của nhóm Đỗ Văn Nhụy rất yếu, từng học sinh Tẩy Tội viện bò lên, không ai tụt hậu, điều này khiến người khâm phục.

Có học sinh cười khẩy nói:

- Hừ! Bò lên được thì sao? Chỉ uổng công một chuyến. Dù họ có thể bò lên thì chỉ biết giương mắt nhìn, chẳng lẽ có thể gõ rụng một trái Chí Tôn quả sao?

Lý Thất Dạ nhàn nhã đáp trả:

- Nói vậy là ngươi không đến uổng công? Vậy được rồi, hay ngươi hái một trái Chí Tôn quả cho đám quê mùa chúng ta mở rộng tầm mắt.

Học sinh này bị Lý Thất Dạ chặn họng mặt đỏ rần, ngắc ngứ không nói nên lời:

- Ngươi...!

Lý Thất Dạ chọt trúng chỗ đau của gã, thật ra gã chỉ đứng ngó chứ không gõ rụng nổi một trái Chí Tôn quả.

Học sinh lớn tuổi có chút tu dưỡng, hòa giải:

- Thôi đi, cũng không có gì, bọn họ leo lên được đã không dễ. Trừ Chân Đế ra trong chúng ta ai dám nói mình có thể gõ rụng một trái Chí Tôn quả.

Nhiều học sinh gật gù công nhận, vì người có thể gõ rụng Chí Tôn quả toàn là Chân Đế, Trường Tồn rúng động Tiên Thống Giới.

Lý Thất Dạ nhàn nhã dặn dò nhóm Triệu Thu Thực:

- Được rồi, các ngươi nghỉ ngơi lấy sức đi, chúng ta hái Chí Tôn quả rồi đi.

Học sinh mới bị Lý Thất Dạ chặn họng lập tức cười nhạo:

- Ôi chà, lại còn hái Chí Tôn quả, ngươi tưởng nó là cái gì? Là trái cây rừng trước cửa nhà ngươi sao, muốn hái thì hái? Sao không tiểu rồi soi bộ dạng của mình đi, Tẩy Tội viện các ngươi có chút xíu thực lực cũng dám hả họng đòi hái Chí Tôn quả, huênh hoang!

Nói xong học sinh này thở phào, mới rồi bị Lý Thất Dạ làm á khẩu khiến gã mất hết mặt mũi, giờ gã đốp chát lại, nói móc nhóm Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ cười tùy ý:

- A, Chí Tôn quả sao, chỉ là trái cây bình thường, không khác bao nhiêu với trái cây rừng. Loại trái cây này ta lười trồng trước cửa nhà.

Lý Thất Dạ dứt lời, nhiều học sinh cùng nhìn hắn, cảm thấy hắn nói chuyện quá kiêu ngạo.

Các học sinh cười phá lên.

Có học sinh lắc đầu cười to bảo:

- Tiểu tử lớn lối quá, ngươi nghĩ mình là ai? Chân Tiên sao?

Học sinh gây hấn kia cười khẩy nói:

- Hắn đâu chỉ là Chân Tiên, theo ta thấy là Chưng Tiên. Hắn tưởng mình là tồn tại tuyệt thế vô song, dám buông lời ngông cuồng, không nhìn lại bộ dạng của mình, một học sinh Tẩy Tội viện nhỏ bé cũng dám vênh váo tại đây, mất mặt!

Lý Thất Dạ bật cười nói:

- Chưng Tiên? Danh hiệu không tệ, ta cảm thấy hôm nào bắt được tiên nhân có thể chưng ăn, tốt hơn Chí Tôn quả ngàn ức lần.

Lý Thất Dạ càng nói càng thái quá, mọi người trợn mắt há hốc mồm nghe, kiêu ngạo hết chỗ nói. Một học sinh Tẩy Tội viện đòi hái Chí Tôn quả đã là huênh hoang, không biết trời cao đất rộng rồi, giờ còn dám nói nấu tiên, thật là vô tri không sợ.

Học sinh gây hấn hừ mũi, khinh thường nói:

- Thứ không biết trời cao đất rộng! Muốn khoác lác thì về Tẩy Tội viện các ngươi rồi bốc phét đi, đừng ở đây mất mặt!

Có học sinh cười lớn hùa theo:

- Ngươi lợi hại như vậy thì hái một trái Chí Tôn quả cho mọi người xem đi, cho tất cả mở rộng tầm mắt.

Học sinh khác góp vui cười nhạo:

- Đúng rồi! Hái một trái xuống cho mọi người thấy Tẩy Tội viện các ngươi có bản lĩnh gì, xem thử Tẩy Tội viện có đúng là ra một học sinh hái được Chí Tôn quả không. Nếu không hái được thì cút về khoác lác đi, đừng nói nhảm ở đây, không nhìn xem mình là thứ gì, cóc mà muốn ăn thịt thiên nga!

Trường hợp thế này làm nhóm Triệu Thu Thực hết sức xấu hổ, bất đắc dĩ. Trông chờ bọn họ hái Chí Tôn quả là không thể nào, nhưng Lý Thất Dạ đã nói rồi.

Lý Thất Dạ tùy ý nói:

- Một trái thì có gì hay, tốt xấu hái mấy chục trái đi. Ta đi bộ cả chặng đường cũng khát, không hái mấy chục trái sao giải khát.

Nghe Lý Thất Dạ nói thế đám học sinh cười bò lăn, chỉ vào hắn cười đến trẹo quai hàm.

- Mấy chục trái?

- Ngươi nghĩ mình là ai? Là Thủy Tổ sao? Mấy chục trái? Nằm mơ giữa ban ngày đi!

Lý Thất Dạ không thèm quan tâm, vỗ Tẩy Tội kiếm trên lưng mình nhàn nhã nói:

- Tuy ta không phải Thủy Tổ nhưng ta có Tẩy Tội kiếm. Chọc giận ta là chém luôn Chí Tôn thụ khiêng về.

Tiếng cười chợt ngừng, tất cả học sinh nhìn Tẩy Tội kiếm trên lưng Lý Thất Dạ, bao người hâm mộ ghen tỵ.

Một học sinh khinh thường nói:

- Hừ! Có Tẩy Tội kiếm thì sao? Không phải Chân Đế thì ngươi đừng mơ phát huy uy lực lớn nhất của Tẩy Tội kiếm. Một thanh Thủy Tổ nhưng không thể phát huy uy lực lớn nhất của nó thì khác gì đồng nát? Lãng phí kiếm Thủy Tổ!

Lý Thất Dạ vỗ nhẹ Tẩy Tội kiếm, thản nhiên nói:

- À, vậy sao? Hình như ta nghe có người nói ngươi là đồng nát, ha, có muốn cho hắn nếm thử xem ngươi có phải là đồng nát không? Nếu đúng là đồng nát thì ta sẽ hòa tan ngươi thành cục sắt vậy.

Đinh!

Lý Thất Dạ vừa dứt lời Tẩy Tội kiếm liền rút khỏi vỏ.

Ong ong ong ong ong!

Tẩy Tội kiếm tỏa quang minh chiếu rọi cả bầu trời.

Ầm!

Tổ uy tràn ngập, chỉ một lũ tổ uy đã đè sập chư thiên.

Xoẹt!

Mọi người chưa lấy lại tinh thần thì Tẩy Tội kiếm lóe ánh sáng lạnh, học sinh mới cười nhạo nó là đồng nát đã bị chém đứt đầu. Cái đầu bay cao, đôi mắt trợn to nhìn mặt cắt cổ mình phun suối máu, gã muốn hét chói tai nhưng không làm được.

Khi đầu học sinh này rớt xuống đất Tẩy Tội kiếm đã trở vào bao, quang minh, tổ uy đều tan biến.

Lý Thất Dạ vỗ Tẩy Tội kiếm, bất đắc dĩ nói:

- Ài, ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, có cần cơn tức lớn vậy không? Đùa chút, ngươi là Tẩy Tội hay Tẩy Huyết vậy?

Mọi người hút ngụm khí lạnh nhìn, mọi người đều nhìn ra là Tẩy Tội kiếm chém học sinh đó chứ không phải Lý Thất Dạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.