- Ngươi không nhìn thấu hắn, không thể tưởng tượng sự cường đại của hắn. Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng không là gì trong mắt hắn, chỉ là con kiến, một bàn tay có thể đập chết. Đừng nói hai đồng tử, Minh Vương Phật đích thân đến cũng không được hắn để vào mắt.
Thị nữ tuyệt sắc không quá tin tưởng:
- Không lẽ hắn còn mạnh hơn tiểu thư sao?
Nữ nhân bí ẩn nhìn hướng Lý Thất Dạ đi xa, ánh mắt sâu thẳm chậm rãi nói:
- Đâu chỉ mạnh hơn ta, hắn mạnh hơn bất cứ người nào trên cõi đời, người như chúng ta không thể phỏng đoán sức mạnh của hắn.
Thị nữ tuyệt sắc nửa tin nửa ngờ hỏi:
- Mạnh dữ vậy? Hắn trông không giống ưh người vô địch thiên hạ.
Không trách thị nữ tuyệt sắc nghĩ vậy, bề ngoài của Lý Thất Dạ rất bình thường, đến nỗi khiến người nhìn liền quên, rất thông thường, không có gì đặc sắc.
Nữ nhân bí ẩn chậm rãi nói:
- Không thể nhìn người qua bề ngoài. Ngươi quá coi thường hắn, lão tổ tông là người nào? Ngươi nghĩ ai cũng có thể lọt vào pháp nhãn của lão nhân sao?
Thị nữ tuyệt sắc nghe lời này chịu phục cúi đầu:
- Tiểu thư nói cũng phải.
Nữ nhân bí ẩn nhìn hướng Lý Thất Dạ đi xa, biểu tình kỳ lạ nghiêng đầu đăm chiêu.
Thị nữ tuyệt ngước đầu hỏi:
- Tiểu thư, vậy giờ... chúng ta phải làm sao?
Nữ nhân bí ẩn chậm rãi nói:
- Chờ xem đi, đã ra một chuyến thì nên đi dạo. Thái Doãn Hỉ sắp mở tiệc mời thiên hạ mà, ta mang ngươi đi tăng kiến thức.
Thị nữ tuyệt mập mờ hỏi:
- Còn Lý Thất Dạ? Tiểu thư định giải quyết thế nào? Không lẽ tiểu thư thật sự...?
Nữ nhân bí ẩn lắc đầu nói:
- Bây giờ nói trước còn hơi sớm, không vội.
Đi xa khỏi đôi chủ tớ rồi Lý Thất Dạ lật tới lật lui mộc phật, lại nhìn Bạch Kim Ninh đi bên cạnh.
Bạch Kim Ninh cũng nhìn mộc phật trong tay Lý Thất Dạ luyến tiếc dời ánh mắt, không chỉ vì nó được mua với giá một ức.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Xem ra nàng rất thích mộc phật này.
Ngay từ đầu ánh mắt của Bạch Kim Ninh đã bị mộc phật hấp dẫn không rời mắt đi được.
Bạch Kim Ninh không biết vẻ mặt của mình lúc này thế nào, cười gượng nói:
- Nó... nó... nó từng là vật gia truyền của nhà chúng ta, là lão tổ tông xưa thật xưa truyền xuống.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
- Nhà nàng có duyên với phật?
Hắn vung vẩy mộc phật trong tay.
Tim Bạch Kim Ninh đập nhanh, ánh mắt lên xuống theo mộc phật, trái tim sắp nhảy lên cổ họng. Bạch Kim Ninh sợ Lý Thất Dạ vuột tay làm rớt mộc phật bể nát thì biết làm sao.
Mắt Bạch Kim Ninh di chuyển theo mộc phật, buột miệng nói:
- Ta... ta... ta cũng không rõ nửa, tóm lại lúc ta còn nhỏ xíu là nó đã ở trong nhà. Sau... sau này nhà ta cầm bán nó cho ta tu hành.
Bạch Kim Ninh xuất thân từ đất biên hoang, nghe người già nhà nàng nói họ là từ trong Tiên Thống Giới dời ra, lý do vì sao thì người lớn tuổi trong nhà không rõ. Nghe kể hồi còn ở Tiên Thống Giới thì nhà họ rất giàu có, sau này suy sụp, đến đất biên hoang thì càng tuột dốc. Cuộc sống ngày càng nghèo nàn, từng món đồ đáng giá trong nhà bị cầm bán, cuối cùng chỉ để lại mộc phật này.
Nghe người già trong nhà nói mộc phật là vật gia truyền, người nhà từ đời này đến đời khác thờ phụng. Nhờ có mộc phật phù hộ nên các đời con cháu nhà họ mới bình yên.
Nhưng Bạch Kim Ninh dần lớn lên, nhà họ không có thứ gì đáng giá để cầm bán, đến bước này nhà họ đã nghèo rớt mồng tơi. Người già trong nhà họ rất muốn vùng lên, vì người tu đạo trong nhà ít dần, nếu không vực dậy thì sẽ hoàn toàn rớt xuống làm phàm nhân, cắt đứt quan hệ với giới tu sĩ.
Vì cho Bạch Kim Ninh đi tu đạo, người già trong nhà cắn răng cầm bán mộc phật, cung cấp đủ tiền bạc cho nàng đi tu luyện đại đạo.
Bạch Kim Ninh không uổng sự kỳ vọng cúa người lớn tuổi trong nhà, nàng thành tựu tạo hóa làm tiểu đội trưởng trong quân đoàn Thiên Tiệm.
Mặc dù tạo hóa của Bạch Kim Ninh không tính là tuyệt thế vô địch trong Tiên Thống Giới, nhưng cũng xem như một cường giả. Đối với nhà bọn họ đã là đệ tử mạnh nhất trong mấy thế hệ.
Bạch Kim Ninh không ngờ đến ngày nay còn được trông thấy mộc phật năm đó bị gia tộc cầm bán, xem như duyên phận. Nên lúc thấy mộc phật thì Bạch Kim Ninh bị nó hấp dẫn không dời mắt được, nhưng nàng không gánh nặng nổi ba mươi vạn.
Những chuyện xảy ra tiếp theo vượt xa sự tưởng tượng của Bạch Kim Ninh, Lý Thất Dạ dùng giá vượt sức tưởng tượng nhất mua mộc phật.
Bạch Kim Ninh căng thẳng nhìn Lý Thất Dạ vung lên vung xuống mộc phật, sợ muốn rớt tim:
- Lão nhân trong nhà bảo mộc phật này phù hộ đời đời bình an.
Bạch Kim Ninh hơi lo lắng mộc phật phù hộ nhà nàng bình an e bị Lý Thất Dạ vuột tay đập bể không. Mặc dù mộc phật đã không thuộc về nàng, nàng biết đời này không thể lấy lại nó, cả đời nàng cũng không kiếm nổi một ức kếch sù.
Dù mộc phật không còn thuộc về nhà bọn họ nhưng Bạch Kim Ninh không hy vọng nó bị Lý Thất Dạ đập bể.
Lý Thất Dạ không cho là đúng cười nói, tay vẫn hất mộc phật lên xuống:
- Phật có thể phù hộ người bình an sao?
Bạch Kim Ninh hết hồn vội ngăn tay Lý Thất Dạ lại, lườm hắn:
- Ngươi đừng ném nữa! Lỡ ngươi làm bể nó thì sao? Nói sao thì đáng giá một ức.
Lý Thất Dạ cầm vững mộc phật, cười nói:
- Nếu nó dễ bị đập nát thì không thể đời này đến đời khác bảo vệ nhà các ngươi bình an. Rớt một cái đã bể thì bản thân nó còn khó đảm, nói gì đến che chửo người bình an?
Nghe luận điệu kỳ quặc đó, Bạch Kim Ninh ngây người nhưng cảm thấy hơi bị có lý. Tuy nhiên trước kia mộc phật luôn được cung phụng trong nhà, Bạch Kim Ninh không biết nó có chịu được va đập không.
Tóm lại nhìn Lý Thất Dạ cầm chắc mộc phật thì Bạch Kim Ninh thở phào nhẹ nhõm. Nhìn hắn không chút để ý mộc phật, Bạch Kim Ninh không hiểu món đồ một ức hình như chẳng đáng gì với hắn.
Bạch Kim Ninh khó hiểu nhìn Lý Thất Dạ:
- Tại sao... ngươi bỏ ra một ức mua nó? Dù ngươi ra ba ngàn vạn cũng có thể mua được nó.
Lý Thất Dạ tăng giá điên cuồng, bỏ ra một ức mua mộc phật, ban đầu Bạch Kim Ninh cứ nghĩ hắn rất thích, thích đến không tiếc mọi giá phải có được. Nay xem ra không phải như vậy, nhìn Lý Thất Dạ quăng tới quăng lui mộc phật giá một ức như thứ không đáng tiền, Bạch Kim Ninh hiểu rằng hắn mua mộc phật không phải vì hắn thích, hoặc hắn chỉ tùy tay mua.