- Có gì khác nhau sao? Giống như buổi sáng nàng đi ven đường ăn bánh bao, đối với thân phận hôm nay của nàng một cái bánh bao thịt bán ba đồng hay mười đồng tiền thì có khác nhau không?
Bạch Kim Ninh giật mình nói:
- Không... không khác.
Trong Tiên Thống Giới, trong thế giới những Bất Hủ Chân Thần, Chân Đế vô địch thì Bạch Kim Ninh chỉ là tiểu nhân vật nhỏ bé không đáng kể. Nhưng trong thế giới phàm nhân, với tài lực hôm nay của nàng đi thế giới phàm nhân mua một cái bánh bao giá ba đồng hay mười đồng, con số này không đáng gì với nàng, không thể đánh động nàng. Dù là bán hbao chỉ đáng giá ba đồng tiền thì nàng có thể tùy tay trả mười đồng.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Vậy là đúng rồi, ba ngàn vạn và một ức đối với ta đều như nhau.
Lý Thất Dạ nói tùy ý làm Bạch Kim Ninh nghẹt thở.
Ba ngàn vạn hay một ức đối với Bạch Kim Ninh là con số thiên văn xa không thể với tới, thậm chí với nhiều cường giả trong thiên hạ, đừng nói tiểu nhân vật như nàng, dù là đạo tử của địa giáo, hoàng tử, hay như Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng thì ba ngàn vạn, một ức đều là số tiền lớn.
Nhưng ở trong mắt Lý Thất Dạ chỉ là con số cỏn con, giống như ba đồng tiền trong mắt nàng.
Chênh lệch này làm người nghẹt thở biết bao, Bạch Kim Ninh chỉ có thể tưởng tượng ra một từ: Cách biệt một trời một vực.
Trong khi Bạch Kim Ninh nín thở, Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Nhưng nó đáng cái giá này.
Bạch Kim Ninh ngẩn ngơ:
- Nó... nó... nó đáng giá một ức?
Bạch Kim Ninh cảm thấy rất khó tin, đôi mắt thanh tú trợn to.
Trong ký ức của Bạch Kim Ninh khi nhà bọn họ cầm bán mộc phật nghe nói chỉ được một, hai vạn, sau đó qua tay vài người tăng lên ba mươi vạn. Giá như thế đã rất cao trong lòng Bạch Kim Ninh, tài lực hiện nay của nàng không thể mua trở lại.
Nhưng Lý Thất Dạ nói mộc phật đáng giá một ức, Bạch Kim Ninh sợ ngây người.
Cho đến nay mộc phật là bảo bối gia truyền của nhà họ, nhưng với Bạch Kim Ninh thì giá trị của nó nằm ở ý nghĩa tượng trưng, tượng trưng cho gia tộc bọn họ đoàn kết, vĩnh cửu, suốt đời bình an. Ở trong mắt Bạch Kim Ninh thì mộc phật không phải báu vật gì, nó chỉ là tín vật.
Nếu Bạch Kim Ninh có số tiền ba mươi vạn, chắc chắn nàng sẽ mua nó về, giá ba trăm vạn thì nàng còn suy nghĩ xét lại.
Nếu giá một ức, dù Bạch Kim Ninh có số tiền đó cũng sẽ không mua. Mộc phật chỉ là tín vật, nó không phải báu vật gì, một ức là giá cao ngất ngưỡng.
Nhưng Lý Thất Dạ nói mộc phật đáng giá một ức, Bạch Kim Ninh sợ hết hồn.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Thêm mấy con số không nữa vẫn đáng giá, bất hủ chân thạch tầm thường sao có thể so sánh với nó? Tuy ta có nhiều tiền đến có thể đốt chơi, nhưng ta không tới mức mua rác về, nếu là rác thì đã không lọt vào pháp nhãn của ta.
Bạch Kim Ninh ngẩn người, tỉnh táo lại cảm thấy Lý Thất Dạ nói có lý. Ngẫm lại lúc họ sắp đi trong tiệm có nhiều báu vật nhưng Lý Thất Dạ không thèm nhìn, đống báu vật được đưa tặng miễn phí mà hắn vẫn không động lòng, nghĩa là chúng nó không lọt vào pháp nhãn của hắn.
Bạch Kim Ninh ngơ ngác nhìn mộc phật trong tay Lý Thất Dạ:
- Nó... nó thật sự... đáng giá như vậy?
Bạch Kim Ninh từ nhỏ đã ngắm mộc phật đến lớn, nhìn mộc phật không biết bao nhiêu lần nhưng nàng không nhìn ra mộc phật này đáng giá trên trời ở chỗ nào.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nếu nàng mà nhìn ra được thì rất giỏi. Tổ tiên nhà các người rất có năng lực, đã có năng lực thì người ta sẽ tùy tiện lấy một tượng gỗ làm vật gia truyền sao?
Bạch Kim Ninh ngẩn ngơ:
- Có lý.
Bây giờ gia tộc của họ đã hoàn toàn xuống dốc, nhưng nghe người già trong nhà nói tổ tiên của họ từng rất giàu có. Tổ tiên đã giàu nứt tường đổ vách thì chắc chắn có tài phú kinh người, vậy mà tổ tiên để một mộc phật làm vật gia truyền. Ngẫm lại xem mộc phật như vậy sẽ là tượng gỗ bình thường sao?
Trước đó Bạch Kim Ninh không suy nghĩ sâu xa, giờ được Lý Thất Dạ điểm tỉnh nàng mới nhận ra bên trong không đơn giản.
Bạch Kim Ninh khó khăn tỉnh táo lại, nàng hỏi:
- Vậy... vậy nó là cái gì? Nó... thật sự... là Lăng Gia Phật tự tay tạo ra?
Trước kia trong lòng Bạch Kim Ninh chỉ xem mộc phật là tín vật.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nó quý giá còn hơn Lăng Gia Phật tự tay tạo ra một chút.
Bạch Kim Ninh ngây người:
- Quý giá còn hơn Lăng Gia Phật tự tay tạo ra?
Tuy nàng là tiểu nhân vật nhưng nàng biết Lăng Gia Phật là tồn tại như thế nào.
Lăng Gia Phật là Thủy Tổ ghê gớm, có người nói có thể sánh ngang với Viễn Hoang Thánh Nhân. Nếu nói mộc phật do Lăng Gia Phật tạo ra, dù nó không phải là báu vật, chỉ là món đồ bình thường thì giá tiền của nó cũng đã kinh khủng.
Khi ấy Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng muốn mua mộc phật vì suy đoán mộc phật có lẽ do Lăng Gia Phật tự tay làm, nhưng hai người không quá chắc chắn.
Bạch Kim Ninh ngơ ngác hỏi:
- Vậy... vậy... nó... là cái gì?
Bạch Kim Ninh nhìn mộc phật từ nhỏ đến lớn nhưng không thấy nó có gì quý giá hơn là được Thủy Tổ tự tay tạo ra.
Lý Thất Dạ cười ném mộc phật cho Bạch Kim Ninh:
- Cầm lấy đi.
Mộc phật bị ném ra làm Bạch Kim Ninh sợ hết hồn hết vía vội đón lấy, nàng sợ lỡ như không đỡ được thì mộc phật sẽ bị đập nát.
Hai tay cầm chặt mộc phật rồi Bạch Kim Ninh thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, dù vậy đôi tay nàng run run, mới rồi nàng căng thẳng biết bao.
Vừa rồi làm Bạch Kim Ninh sợ đứng tim, dù mộc phật này không phải bảo bối gia truyền của nhà họ nhưng dù gì nó được mua với giá một ức. Thứ một ức lỡ bị đập nát thì phá của biết bao, có bao nhiêu người phá của kiểu này được?
Bạch Kim Ninh nhìn mộc phật trong tay, hoang mang ngó Lý Thất Dạ:
- Cái... này... là...?
Nàng không rõ tại sao Lý Thất Dạ ném mộc phật cho mình.
Lý Thất Dạ cười tùy ý:
- Tặng nàng, nếu đã là bảo bối gia truyền của nhà nàng thì hiện tại cũng xem như vật về với chủ.
Bạch Kim Ninh lắp bắp khó khăn nói trọn câu, lạc giọng the thé:
- Tặng... tặng... tặng... tặng cho ta!?
Bạch Kim Ninh sợ ngây người, không nói đến mộc phật có giá trị bao nhiêu, chỉ bằng vào việc nó được mua về với giá một ức, món đồ như vậy nàng không dám mơ. Một ức là con số thiên văn với nàng.