Đại Hắc Ngưu còn chưa đáp trả bỗng một thanh âm nhẹ nhàng vang lên:
- Con trâu than củi nhà ngươi sao chạy đến đây?
Người khác chưa phản ứng gì, Đại Hắc Ngưu nhìn sang thấy một người đứng cạnh mình, đó là Lý Thất Dạ.
Đại Hắc Ngưu trông thấy Lý Thất Dạ thì cười nham nhở nói:
- Ha, thì vì đến đầu vào đại thánh nhân nhà ngươi.
Lý Thất Dạ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Đại Hắc Ngưu làm nhiều người bất ngờ, họ chưa nhìn rõ hắn đã đứng cạnh nó.
Nhiều người không biết mặt hắn, bộ dạng của Lý Thất Dạ rất bình thường không gây chú ý.
- Người này là ai?
Quản Vân Bằng thấy Lý Thất Dạ đứng cạnh Đại Hắc Ngưu, gã quát to:
- Ngươi là ai?
Lý Thất Dạ cười tùy ý, hắn chỉ nhìn Đại Hắc Ngưu chứ không thèm quan tâm Quản Vân Bằng:
- Ta là ai có quan trọng không.
Thái độ của Quản Vân Bằng cao ngạo nói:
- Bản công tử đã nhìn trúng con trâu đen này, nó sẽ trở thành tọa kỵ của bản công tử. Những người không liên quan mau biến đi, đừng để tự lầm.
Lý Thất Dạ liếc Quản Vân Bằng một cái, nở nụ cười hỏi:
- Ngươi biết ta là ai không?
Trong đám đông có người nhận ra Lý Thất Dạ, nói nhỏ:
- Có trò hay xem rồi.
Quản Vân Bằng ngạo nghễ lạnh lùng cười:
- Như câu ngươi vừa nói, ngươi là ai quan trọng sao? Ngươi biết bản công tử là ai không?
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
- Không biết.
Quản Vân Bằng kiêu ngạo tự báo môn hộ:
- Bản công tử là thiếu chủ của Kình Thảo đạo thống, sư đệ của Lan Thư Tài Thánh, phụ thân của ta là Quản Vân Thần.
Nhắc tới gia thế của mình là Quản Vân Bằng rất kiêu ngạo, ưỡn ngực.
Một số người không quen thuộc Quản Vân Bằng, nghe gã tự xưng là sư đệ của Lan Thư Tài Thánh thì kinh ngạc hỏi:
- Hắn thật sự là sư đệ của Lan Thư Tài Thánh?
Nhìn kỹ Quản Vân Bằng nhìn sao cũng không đáng tin lắm.
Lan Thư Tài Thánh là Thủy Tổ vô địch, đạo hạnh của Quản Vân Bằng cùng lắm miễn cưỡng đến Bất Hủ Chân Thần, thực lực như vậy mà tự xưng là sư đệ của Lan Thư Tài Thánh thì hơi khó tin. Nếu là sư đệ của Lan Thư Tài Thánh thì nên có thực lực Trường Tồn Bất Hủ, như vậy mới khiến người tin phục.
Một tu sĩ thế hệ trước gật đầu nói:
- Là thật, Quản Vân Bằng có phụ thân tốt. Quản Vân Thần là cự phách trong Kình Thảo đạo thống, một Trường Tồn Bất Hủ cực mạnh. Quản Vân Thần là sư bá của Lan Thư Tài Thánh, thời trẻ Lan Thư Tài Thánh từng được Quản Vân Thần chỉ điểm.
Sau khi biết mối quan hệ sâu xa, có tu sĩ chịu phục than thở:
- Thì ra là vậy, hèn gì hắn ngạo như thế, hóa ra vì có xuất thân tôn quý đến thế.
Mọi người đều biết Thiên Hùng quan là địa bàn của quân đoàn Thiên Tiệm, ít ai dám càn rỡ tại đây. Quản Vân Bằng dám rượt đuổi Đại Hắc Ngưu trong Thiên Hùng quan là biết gã tự tin thế nào rồi.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta biết Lan Thư Tài Thánh, còn Quản Vân Thần, Quản Vân Bằng gì đó thì chưa từng nghe.
Lý Thất Dạ nói chưa từng nghe tên Quản Vân Bằng ngay trước mặt bao người, làm gã thấy mất mặt:
- Lớn lối quá!
Quản Vân Bằng đi ra ngoài nếu tự báo môn hộ thì lão tổ đại giáo hay thiên tài tuyệt thế đều hết sức khách sáo, cung duy gã, làm thỏa mãn lòng hư vinh của gã.
Dĩ nhiên những lão tổ đại giáo, thiên tài tuyệt thế cung duy Quản Vân Bằng không phải vì nể nang gã, bọn họ chỉ nể mặt Lan Thư Tài Thánh. Vì Quản Vân Bằng dù gì xem như sư đệ của Lan Thư Tài Thánh.
Quản Vân Bằng sầm mặt xuống lạnh lùng nói:
- Hôm nay bản công tử không so đo với ngươi, biết điều thì cút ngay cho bản công tử. Xéo qua một bên đường đừng cản trở bản công tử làm việc!
Lý Thất Dạ cười hỏi:
- Nếu không cút thì sao?
Ánh mắt Quản Vân Bằng lạnh lùng lộ ra sát khí:
- Không cút? Vậy bản công tử sẽ đánh gãy tay chân của ngươi, cho ngươi bò ra Thiên Hùng quan!
Lý Thất Dạ bật cười lắc đầu nói:
- Hay cho nhãi ranh vô tri, đừng nói là ngươi, dù Lan Thư Tài Thánh đến cũng không dám nói chuyện kiểu đó với ta, còn phải ngoan ngoãn bưng trà rót rượu.
Mọi người xoe tròn mắt.
Có người nói nhỏ:
- Tiểu tử này quá kiêu ngạo, nói câu này hơi quá đáng, thật vênh váo. Lan Thư Tài Thánh mà bưng trà rót rượu cho hắn? Tưởng mình là ai? Chân tiên sao?
Nhiều cường giả tu sĩ lắc đầu nói:
- Nói quá đáng thật, trên đời này ai có tư cách khiến Lan Thư Tài Thánh bưng trà rót rượu?
Ánh mắt Quản Vân Bằng sắc bén trầm giọng quát:
- Thứ không biết sống chết! Dám huênh hoang làm nhục sư huynh của ta, đáng chết! Chỉ với lời nói cực kỳ bất kính của ngươi là bản công tử nên bầm thây ngươi ra vạn mảnh, diệt bát tộc của ngươi!
Đại Hắc Ngưu lắc đầu bật cười:
- Ngu xuẩn, Thủy Tổ của Kình Thảo đạo thống xem như một nhân vật mà sao cứ ra thứ tử tôn chẳng ra gì. Đừng nói đồ ngu nhà ngươi, dù là lão tổ tông của ngươi tự mình đến cũng không dám huênh hoang như thế.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
- Thôi đừng giỡn nữa, dạy bọn họ bài học được rồi.
Đại Hắc Ngưu lên tinh thần, nó co giật lông trâu, cười to bảo:
- Các tiểu tử có nghe thấy chưa? Đại thánh nhân đã lên tiếng thì hôm nay bổn soái ngưu sẽ dạy dỗ cho các ngươi. Này tiểu tử kia, nghe kỹ đây, bổn soái ngưu muốn cưỡi ngươi!
Quản Vân Bằng sắc mặt khó xem nói:
- Súc sinh chết tiệt!
Bị Lý Thất Dạ khinh thường cũng đành thôi, giờ một con trâu cũng khi dễ gã là sao? Làm gã điên tiết.
Đại Hắc Ngưu rống to:
- Đáng chết cái đầu ngươi!
Rầm!
Bốn vó giơ cao chớp mắt Đại Hắc Ngưu xông hướng Quản Vân Bằng, sừng trâu đụng mạnh.
Thấy Đại Hắc Ngưu lao tới, mấy Bất Hủ Chân Thần của Kình Thảo đạo thống biến sắc mặt hét to một tiếng:
- Đừng hòng càn rỡ!
Bọn họ lấy ra báu vật của mình.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong khoảnh khắc các món báu vật đánh hướng Đại Hắc Ngưu.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Trong chuỗi tiếng nổ các báu vật không thể ngăn cản sừng trâu cực kỳ sắc bén của Đại Hắc Ngưu, sừng đâm thủng đánh bay mấy món báu vật.
Mấy trăm cường giả tu sĩ của Kình Thảo đạo thống quát to: