Lý Thất Dạ cười cười, ánh mắt sâu thẳm nhìn phương xa.
Đại Hắc Ngưu cười gượng gạo:
- Đại thánh nhân, không phải ta thích nói lời xui, ta chỉ nêu ví dụ vậy thôi. Ví dụ, một giả thiết thôi, nếu Tam Tiên giới thật sự có tai nạn buông xuống, nếu Tam Tiên giới thật sự thành tro thì... thì... đại thánh nhân thấy... sao?
Lý Thất Dạ liếc nó:
- Đừng gài bẫy ta, cũng không cần dùng phép khích tướng, Tam Tiên giới có số mệnh của nó.
Đại Hắc Ngưu chưa chịu thôi:
- Nhưng nếu có vài người, vài việc trong Tam Tiên giới? Đương nhiên đại thánh nhân không cần để bụng trâu già như ta, cũng tin đại thánh nhân sẽ không nghĩ nhiều...
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
- Thôi được rồi, ta hiểu ý của ngươi, vòng vo nửa ngày đơn giản là muốn ta ra tay.
Lý Thất Dạ tạm dừng rồi thản nhiên nói:
- Cái này phải xem tạo hóa của Tam Tiên giới, nếu trước khi ta lên đường thì ta có thể ra tay quét bát phương, luyện tay chút cũng tốt.
Đại Hắc Ngưu nhe răng cười, mừng hớn hở:
- He he, ta tin sẽ rất náo nhiệt, đại thánh nhân sẽ có thu hoạch!
Đại Hắc Ngưu biết rõ Lý Thất Dạ ôm thái độ tùy ý với Tam Tiên giới, nếu tai nạn lớn đến thật chưa chắc hắn chịu đứng ra cố gắng xoay chuyển. Như Lý Thất Dạ nói, hắn chỉ là khách qua đường.
Nhưng khi Lý Thất Dạ nói ra câu đó thì khác, ít nhất Tam Tiên giới có cơ hội. Nếu dịp đó đến, Lý Thất Dạ sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Thánh Sương Chân Đế mừng như điên, nàng biết Đại Hắc Ngưu nói vài câu đã cứu vô số sinh mệnh Tam Tiên giới. Thánh Sương Chân Đế không nói nhiều, nàng vái lạy Lý Thất Dạ, Đại Hắc Ngưu. Thánh Sương Chân Đế lạy không phải cho mình mà cho các sinh linh của Tam Tiên giới.
Đại Hắc Ngưu trầm ngâm nói khẽ:
- Đại thánh nhân vào Bất Độ Hải, có thể chiến một trận không? Theo ta thấy đại thánh nhân nhúng tay vào thì có người trong Bất Độ Hải sẽ khó để yên.
Đại Hắc Ngưu nhìn thấu thiên thạch hay thuyền ma bay ra từ Bất Độ Hải chỉ là khúc nhạc dạo, mọi mầm họa đến từ Bất Độ Hải. Trong Bất Độ Hải đã xảy ra biến đổi kinh thiên động địa gì, Lý Thất Dạ cuốn vào trong đó sẽ dẫn đến bão tố.
Mắt Lý Thất Dạ sâu thẳm nhìn phương xa, chậm rãi nói:
- Chiến thì sao? Vừa lúc ta luyện tay, có kẻ nào mắt mù thì sẽ là đá mài tốt nhất.
Lý Thất Dạ cười cười, đại đạo của hắn đã thành, bây giờ cần rèn giũa lần thứ hai để đại đạo mà hắn khai sáng càng hoàn thiện hơn. Đến lúc đó mới là lúc mở ra kỷ nguyên hoàn toàn mới.
Đại Hắc Ngưu cười nói:
- He he, trên đời luôn có nhiều kẻ mắt mù, mấy cái si mị võng lượng đó sao chống lại sự vô địch của đại thánh nhân được, lúc họ đạp phải đinh sắt thì mọi thứ đã muộn.
Đại Hắc Ngưu cười nham nhở vui sướng khi người gặp họa.
Lý Thất Dạ liếc nó, cười khẽ:
- Xem dáng vẻ của ngươi như ước gì ta vào Bất Độ Hải ngay, giết bên trong trời long đất lở. Hay ngươi rất hy vọng có người trong Bất Độ Hải hạ gục ta?
Đại Hắc Ngưu nghiêm mặt nói:
- Không, không, tuyệt đối không có! Ý ta là đại thánh nhân vừa lúc cần đá mài thích hợp, đây là thời cơ vạn năm khó gặp với đại thánh nhân, tương lai chắc chắn có thể cho đại thánh nhân bước vào vô thượng tiên cảnh, trở thành vô thượng Chân Tiên.
Đừng thấy bộ dạng Đại Hắc Ngưu cà lơ phất phơ, ngày thường đốt lửa cho thiên hạ cháy, đối với mầm họa nào nó cũng thích đổ dầu vào lửa. Thật ra nếu có tai nạn lớn đến với Tam Tiên giới thì trong lòng Đại Hắc Ngưu cũng băn khoăn, nó muốn góp một phần sức vào.
Đại Hắc Ngưu luôn xúi giục Lý Thất Dạ là biết trong lòng nó mong mỏi hắn bình định mầm họa, bảo vệ Tam Tiên giới bình yên.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Chân Tiên? Trở thành Chân Tiên thì... cũng khó nói cái gì là Chân Tiên, nhưng nếu ta trở thành tiên nhân thì ngươi nên tự cầu nhiều phúc đi.
Lý Thất Dạ đầy bí hiểm nhìn Đại Hắc Ngưu, bị hắn nhìn làm nó nổi da gà thụt lùi một bước.
Đại Hắc Ngưu cảm giác người lạnh lẽo, vì trong khoảnh khắc nó hiểu ý câu nói của Lý Thất Dạ:
- Sao... sao... sao ánh mắt của đại thánh nhân kỳ... kỳ lạ quá, thật đáng sợ.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Nên mới nói người thành tiên nhân chưa chắc là việc tốt.
Đại Hắc Ngưu nói ngay:
- Ta tin đại thánh nhân sẽ không trở thành loại ngụy tiên đó, nếu có làm cũng là vô thượng Chân Tiên, ngụy tiên gì đó làm sao sánh bằng? Đại thánh nhân mà thành vô thượng Chân Tiên thì vạn cổ sẽ xương thịnh.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Nói chuyện đừng quá trọn vẹn. Vạn cổ đến nay bao nhiêu hạng người kinh diễm, bao nhiêu Thủy Tổ vô địch cuối cùng chỉ kém một bước.
Đại Hắc Ngưu lẩm bẩm:
- Một niệm thành phật, một niệm thành ma.
Đại Hắc Ngưu sống bao nhiêu năm, biết ảo diệu thật sự đằng sau chuyện này.
Ánh mắt Lý Thất Dạ sâu thẳm từ tốn nói:
- Không phải nói ai tà ác, ai quang minh. Đi đến trình độ đó có lẽ sẽ thay đổi lập trường, tín ngưỡng, cái nhìn tương lai của mình. Mọi thứ xuất phát từ lực lượng, từ lòng người.
Đại Hắc Ngưu hít sâu, biểu tình nghiêm túc nói:
- Đạo tâm, đây chính là đạo tâm mà đại thánh nhân nói!
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Đúng vậy, như bây giờ ngươi bất cần đời, hoặc ngươi tự cho là trong thiên địa có việc khó khăn gì thì ngươi cũng ứng đối được, nên ngươi yên ổn với hiện tại chứ không theo đuổi tiến bộ hơn. Nhưng khi có ngày ngươi cảm thấy bất lực thì ngươi sẽ thay đổi. Ngươi có lẽ sẽ trở thành đại soái ngưu anh dũng hơn, vượt qua bản thân. Nhưng khi ngươi vượt lên chính mình thì không biết có kiềm chế được bản thân không.
Lý Thất Dạ nói làm Đại Hắc Ngưu ngẩn ngươ, qua một lúc lâu mơ hồ hỏi:
- Ta sẽ như vậy sao? Có lẽ mãi mãi không có ngày đó, ta chính là ta, đại soái ngưu!
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Cái đó chưa chắc. Ngươi đã thấy, đã xem, hắn kinh diễm hơn ngươi nhiều, mạnh hơn ngươi nhiều, hắn gặp vô địch hơn xa ngươi, nhưng cuối cùng hắn chọn một con đường khác, ngươi cảm thấy sao?
Đại Hắc Ngưu biến sắc mặt, rung động tinh thần.
Đại Hắc Ngưu không biểu lộ ra nhưng trong lòng nó có ngạo khí, nếu nó thật sự cố gắng, nó cho rằng có thể sóng vai với bất cứ Thủy Tổ nào trên cõi đời. Đại Hắc Ngưu tự tin, có thiên phú, có huyết thống!
Nhưng như Lý Thất Dạ nói, nếu nó thật sự trở thành một con đại soái ngưu anh dũng, có lẽ ngày đó đến nó sẽ thay đổi, đạo tâm của nó còn giống bây giờ không? Nó có thể không quên tấm lòng son?
Nghĩ tới đây Đại Hắc Ngưu lặng im.
Một lúc lâu sau Đại Hắc Ngưu ngẩng đầu lên, hít sâu, nói:
- Có lẽ có ngày đạo tâm của ta vẫn không đủ kiên định, có lẽ ta sẽ quên tấm lòng son ban đầu, ta không còn là đại soái ngưu nữa. Nhưng ta tin đại thánh nhân vẫn là đại thánh nhân, người vẫn còn ở, thế thì đủ rồi.
Lý Thất Dạ cười cười nhẹ lắc đầu nói:
- Ngươi rất có lòng tin vào ta, mọi việc trên đời đều có khả năng, đừng nói trọn vẹn.
Đại Hắc Ngưu hít sâu, trịnh trọng dõng dạc bảo:
- Ta tin đôi mắt già của mình, ta sẽ không nhìn lầm người! Tin tưởng đại thánh nhân còn nhiều hơn tin vào bản thân ta!
Lý Thất Dạ chỉ cười không nói.
Tim Đại Hắc Ngưu thít chặt, hỏi:
- Chẳng lẽ đại thánh nhân không tin vào mình?
Lý Thất Dạ liếc Đại Hắc Ngưu, thản nhiên nói:
- Như thế nào? Giờ biết căng thẳng?
Đại Hắc Ngưu cười gượng, thành thật bảo:
- Hơi hơi, đôi mắt già của ta không nhìn lầm người, nếu đến bước đường đó đại thánh nhân cũng không kiên định đạo tâm được, ta cảm thấy thế gian này tiêu rồi, không chỉ riêng Tam Tiên giới.
Lý Thất Dạ nhìn phương xa, từ tốn nói:
- Vậy ngươi cứ yên tâm, ta là ta, hiện tại như vậy, tương lai vẫn thế.
Đại Hắc Ngưu thở phào nhẹ nhõm.
- Nhưng mà...
Trái tim Đại Hắc Ngưu lại treo cao.
Lý Thất Dạ ung dung nói:
- Binh đến đâu trời sẽ vỡ, thế sẽ nát, một trận chiến kết thúc theo kiểu nào thì chưa biết.
Đại Hắc Ngưu trầm giọng nói:
- Còn tốt hơn mọi thứ thành tro bụi, ít ra có cơ hội liều một phen, không thì đó là cá nằm trên thớt thịt! Khi ngày đó đến mọi người đều không trốn thoát!
Lý Thất Dạ cười nói:
- Con kiến đấu với trời, dù nhỏ bé cũng phải làm cho bên trên thấy răng nanh của nó.