- Ngươi đến từ đâu? Chẳng lẽ là thần giới trong truyền thuyết? Trên đời có thần giới sao?
Tiểu Nê Thu nhìn Trì Tiểu Điệp, nói:
- Cô nương, đừng hỏi thăm lai lịch của ta, coi chừng rước họa vào thân.
Tính tình Tiểu Nê Thu miệng rộng, đặc biệt ngủ say vô số năm trong linh
vực tỉnh dậy đã lâu không nói chuyện với ai, thế là mồm mép càng bép
xép. Nhưng bị Lý Thất Dạ cảnh cáo, Tiểu Nê Thu biết cái gì nên nói cái
nào không, nếu không công tử nhà nó thật sự sẽ cho Tiểu Nê Thu biết mùi.
Không được Lý Thất Dạ cho phép Tiểu Nê Thu sẽ không nói với ai nó đến từ Hư Không Môn, khi đó nó chỉ là một con giun không biết gì, là lão chủ
nhân Vạn Tướng Chân Thần mang nó ra. Tiểu Nê Thu có thật sự đến từ Hư
Không Môn hay không thì chỉ là điều lão chủ nhân Vạn Tướng Chân Thần suy đoán.
Sau này Vạn Tướng Chân Thần vì thăm dò Hư Không Môn không tiếc vào cao
nguyên táng phật để lấy một vật, rồi bọn họ rơi vào chỗ quái quỷ không
ra được. Lý Thất Dạ vì Âm Nha đã cứu bọn họ ra, tiếc rằng Vạn Tướng Chân Thần không vượt qua được khó khăn. Tiểu Nê Thu thì bị Lý Thất Dạ đưa
vào linh vực của mình tránh thoát một kiếp, nó ngủ say đến bây giờ.
Tiểu Nê Thu nhìn ngó Trì Tiểu Điệp, hỏi:
- Tiểu cô nương ở lại bên công tử nhà ta làm cái gì?
Trì Tiểu Điệp sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào. Nói là người
hầu? Không giống. Nói là tỷ nữ? Cũng không giống. Thật ra Lý Thất Dạ
chưa từng đề nghị thu Trì Tiểu Điệp làm tỳ nữ, tối đa là người hầu sai
phái tạm thời.
- Tiểu cô nương cần có tâm tính, có lòng thành. Chỉ cần thật lòng thành ý thì mới là cơ duyên.
Tiểu Nê Thu chỉ điểm Trì Tiểu Điệp một chút:
- Thiên tài không là gì, thiên chi kiêu nữ cũng không là gì. Đối với
công tử nhà ta thì tiên nữ cũng không là gì. Ta thấy nàng là loại công
chúa thánh nữ đúng không? Đối với công tử nhà ta thì thân phận này không đáng một đồng, hãy tự suy nghĩ đi.
Năm xưa Tiểu Nê Thu đi theo bên Lý Thất Dạ không lâu, sau này bị hắn đưa vào linh vực ngủ say. Nhưng ở thời đại đó Tiểu Nê Thu thấy nhiều nhân
vật phong vân bên cạnh Lý Thất Dạ, thần nữ, tiên nữ chỉ là tỳ nữ cho
hắn.
Tiểu Nê Thu chậm rãi đi vào phòng, Trì Tiểu Điệp một mình đứng đó.
Hôm sau Lý Thất Dạ dặn dò Trì Tiểu Điệp:
- Hãy chăm chỉ tu luyện, ta đi ra ngoài một chút.
Lý Thất Dạ nói xong bỏ đi.
- Công tử gia, chờ ta một chút!
Tiểu Nê Thu thì khỏi nói, như cái đuôi theo sát hắn.
Trì Tiểu Điệp không hỏi Lý Thất Dạ đi đâu, nàng ngoan ngoãn ở lại. Trì
Tiểu Điệp thói quen Lý Thất Dạ xuất quỷ nhập thần, bây giờ nàng cũng
hiểu chỉ bằng vào nàng không thể bắt hắn làm theo ý mình. Hoặc ở trong
lòng Lý Thất Dạ thì Trì Tiểu Điệp chỉ là người được hắn chỉ điểm chút
ít.
Khi đến đây Trì Tiểu Điệp thở dài, từ khi nào cảm xúc của nàng dao động theo Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ rời khỏi Tổ Thần miếu đi Tây Thùy sơn hà Thiên Đạo Viện. Tiểu Nê Thu *** ton theo sau lưng hắn.
Thiên Đạo Viện có lãnh thổ ộng lớn, nó có thể từ thời đại hoang mãng
sừng sững đến bây giờ đủ tưởng tượng nội tình dày cỡ nào. Thiên Đạo Viện phía Tây Thùy hoang vắng không bóng người chiếm diện tích trăm ngàn vạn dặm, sơn hà bao la hùng vĩ, hung cốc hiểm phong đầy rẫy. Vì Thiên Đạo
Viện có non sông hùng vĩ như vậy nên trong chốn hoang vu không bóng
người hay có thọ tinh thiên thú ẩn hiện.
Lý Thất Dạ bước chân vào sơn hà, dặn dò Tiểu Nê Thu:
- Ngươi hãy chú ý kỹ, thăm dò xem Hư Không Môn có thể xuất hiện không?
Lý Thất Dạ tính thời gian, hắn chắc chắn Hư Không Môn sẽ xuất hiện ở đời này nhưng thời gian cụ thể thì khó nói.
- Tuân lệnh!
Không cần Lý Thất Dạ dặn dò Tiểu Nê Thu cũng biết nên làm sao. Rất có
thể Tiểu Nê Thu sinh ra trong Hư Không Môn nên nó bẩm sinh có thiên phú
độ hư không, trục thứ nguyên, nhập linh vực. Tiểu Nê Thu mẫn cảm với Hư
Không Môn hơn bất cứ ai, đây là lý do Lý Thất Dạ đào nó ra.
Tiểu Nê Thu cảm nhận thiên địa dao động, theo Lý Thất Dạ vào rừng sâu núi thẳm, thăm dò mặt đất thay đổi từng tấc.
- Công tử gia, chưa chắc Hư Không Môn có ở khu vực này trong Thiên Đạo Viện.
Tiểu Nê Thu nói:
- Năm xưa lão chủ nhân thăm dò Thiên Đạo Viện mở cửa mấy lần nhưng không lần nào tìm được hàng thật. Hoặc lão chủ nhân ngay từ đầu đã lầm đường?
Hư Không Môn, một trong Cửu Đại Thiên Bảo, Không Thư một trong Cửu Đại
Thiên Thư do Hư Không Môn sinh ra. Không Thư vô cùng bí ẩn, từ vạn cổ
đến nay chưa từng nghe nói có ai vào được Hư Không Môn thật sự.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Tám chín phần mười đường đi thông Hư Không Môn nằm trong lãnh thổ
Thiên Đạo Viện, cụ thể ở đâu thì khó nói, chính thức mở ra ở thời đại
nào cũng không biết. Nhưng mặc kệ thế nào, nó sẽ không ra khỏi lãnh thổ
này. Năm xưa thủy tổ Thiên Đạo Viện thuộc loại thông thiên triệt địa,
hắn suy tính cả đời cuối cùng đặt Thiên Đạo Viện tại đây chắc vì nhìn
trúng thiên địa chi mạch cùng hư không gian có quan hệ nhất định.
Tiểu Nê Thu lẩm bẩm:
- Ài, nói dễ hơn làm. Nghe lão tinh thần nói các đời tiên hiền Thiên Đạo Viện đều suy tính Hư Không Môn, bọn họ trút bao nhiêu tâm huyết vào.
Tuy bọn họ mở cửa mấy lần nhưng không tìm đươc Hư Không Môn thật sự.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Làm gì có chuyện dễ như vậy? Tư vạn cổ đến nay có tiên đế đời nào
không thèm nhỏ dãi Cửu Đại Thiên Bảo? Nhưng cũng từ vạn cổ đến giờ có vị tiên đế nào được một trong Cửu Đại Thiên Bảo? Nó khó lường hơn cả thiên mệnh gấp vạn lần, trước khi thiên địa sinh ra đã có chúng nó. Muốn nắm
giữ Cửu Đại Thiên Bảo là điều rất khó khăn.
10 nói:
- Bà nội nó, nếu có nó thì dễ tìm rồi, đám hòa thượng già trong Lão Vô Tự rất khó gặm.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
- Chờ cao nguyên táng phật mở phật môn ta sẽ đi Lão Vô Tự một chuyến, sao ta có thể từ bỏ thứ đó?
Tiểu Nê Thu sợ hãi nói:
- Công tử, đây không phải chuyện đùa. Lần trước công tử suýt gặp nguy hiểm, chỗ đó quỷ quái dù là chân thần cũng có đi không về.
Nhắc tới cao nguyên táng phật, Lão Vô Tự là Tiểu Nê Thu sợ run như cầy
sấy. Lão chủ nhân Vạn Tướng Chân Thần nghịch thiên vô địch, là chân thần vậy mà cuối cùng vẫn gặp nguy hiểm. Nhờ Lý Thất Dạ tốn sức chín trâu
hai hổ kéo bọn họ ra, bản thân hắn cũng suýt bị lôi vào.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
- Yên tâm, lần này ta đường hoàng biện đạo với đám hòa thượng già kia,
đấu bằng tài biện đạo mới là đường ngay, ta sẽ không dùng thủ đoạn khác.
- Biện đạo?
Tiểu Nê Thu biến sắc mặt nói:
- Dù là tiên đế nhắc đến hùng biện cũng không cãi lại đám già hòa thượng kia. Trong truyền thuyết chỉ có Phi Dương tiên đế là biện thắng.
- Đúng vậy!
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
- Phi Dương tiên đế đúng là miệng phun hoa sen, cuối cùng lừa một pho
tượng phật bằng đá đi. Lão già này rất ghê gớm, nhiều mưu ma chước quỷ.
Sau này Hạo Hải tiên đế cũng muốn cá cược cái bình nhưng không thắng
nổi, cuối cùng tư thế vô địch rời đi. Từ đó suốt đời Hạo Hải tiên đế
không dám bước chân vào cao nguyên táng phật một bước.