Đế Bá

Chương 4731: Giá đỡ lớn



Mặt trời lên cao, tất cả mọi người chờ quyết đấu bắt đầu.

Nhưng lúc này có không ít người xôn xao, đặc biệt là khi mặt trời lên cao, đã có đệ tử không kiên nhẫn, đặc biệt là người bất mãn với Lý Thất Dạ càng khó chịu.

Có đệ tử nhìn mặt trời và nói:

- Lý Thất Dạ bày ra giá đỡ quá lớn, hiện tại người nên tới đã tới, hắn còn chưa tới.

- Hừ, hắn quá sĩ diện, ngay cả trưởng lão cũng tới, hắn lại chưa tới, chẳng lẽ trưởng lão phải chờ một mình hắn sao?

Cũng có đệ tử Yêu tộc đặc biệt khó chịu.

Nhưng nhìn thấy Thủ tịch trưởng lão, phong chủ Thúy Điểu phong Trương Việt cũng chờ đợi, cho dù trong lòng bọn họ hết sức bất mãn nhưng cũng không dám thế nào, tối đa chỉ nói thầm vài câu.

- Họ Lý sợ chiến nên vụng trộm trốn đi, không dám ra quyết đấu.

Cũng có đệ tử có giao tình với Hoàng Trữ, Chiến Hổ nhìn mặt trời lên cao, Lý Thất Dạ vẫn không có xuất hiện, có không ít đệ tử đã không kiên nhẫn, cho nên lúc này cố ý kích động cảm xúc của người khác.

Tên đệ tử này lên tiếng, những người khác giật mình, đặc biệt là một ít đệ tử Yêu tộc, bọn họ nhìn nhau, có đệ tử Yêu tộc nói:

- Khó mà nói, nói không chừng hắn tự nhận không địch lại, cho nên vụng trộm trốn xuống núi, bỏ trốn mất dạng.

- Nếu là như vậy, Nhân tộc sẽ mất hết mặt mũi.

Còn có đệ tử Yêu tộc cười âm hiểm, nói chuyện không có hảo ý.

Đương nhiên, đệ tử Yêu tộc nói thế dẫn tới đệ tử Nhân tộc bắn ngược, đặc biệt là những người sùng bái Lý Thất Dạ thì ôm thái độ bất bình thay Lý Thất Dạ.

Đệ tử Nhân tộc lập tức cười lạnh nói:

- Hừ, các ngươi đang thiếp vàng lên mặt của mình sao, Lý Thất Dạ sợ qua ai? Hừ, cho dù cường đại hơn nữa, có thể mạnh hơn Thư thị huynh đệ hay sao? Đối mặt Thư thị huynh đệ có thực lực Tam Muội Chân Thân, Lý Thất Dạ cũng không sợ, so với kẻ yếu hơn bọn chúng, hắn sẽ trốn? Chê cười.

- Đúng đấy, chỉ là đánh nhỏ mà thôi, đối với Lý sư đệ mà nói không tính là gì, hắn có thể trèo lên tổ phong, một hồi quyết đấu như vậy, đối với hắn mà nói chỉ là bữa ăn sáng.

Đệ tử khác phụ họa.

Từ khi Lý Thất Dạ leo lên tổ phong, không ít đệ tử Thần Huyền tông đã kính nể hắn, đặc biệt là đệ tử Nhân tộc càng sùng bái hắn.

Lúc Lý Thất Dạ trợ giúp Cung Thiên Nguyệt trảm Thư thị huynh đệ, đệ tử trải qua chuyện này càng xem Lý Thất Dạ như anh hùng, Lý Thất Dạ cường ngạnh bá đạo cũng làm nhiều người bội phục, càng làm cho bọn họ cảm thấy an toàn. Dù sao, bất cứ đệ tử nào cũng có thể lâm vào nguy hiểm, tất cả đều muốn có đồng môn cường thế đứng ra bảo vệ mình.

Không ít đệ tử ủng hộ Lý Thất Dạ, sắc mặt hai người Chiến Hổ và Hoàng Trữ đứng trên đài lúng túng, trong nội tâm bọn họ đều hừ lạnh.

Nếu là trước kia, có đệ tử Thần Huyền tông nào không ủng hộ họ? Có đệ tử Thần Huyền tông nào không lấy bọn họ làm kiêu ngạo, có ai không xem bọn họ như anh hùng, Lý Thất Dạ xuất hiện đã cướp đi quầng sáng của bọn họ, đặc biệt trải qua việc Ưng Sầu Giản, địa vị và lực ảnh hưởng của bọn họ trong Thần Huyền tông giảm đi rất nhiều.

- Hừ, leo lên tổ phong, nói không chừng là nhân duyên hội tế.

Những người ủng hộ Chiến Hổ, Hoàng Trữ đều lên tiếng.

Đệ tử ủng hộ Lý Thất Dạ cười nói:

- Có bản lĩnh ngươi đi thử xem, nhìn ngươi có thể nhân duyên hội tế leo lên ba trăm bậc thang, trèo lên tổ phong hay không, cho dù ngươi có thể leo lên một trăm bậc thang, ta cũng phục ngươi.

Nghe nói như thế, đệ tử Yêu tộc khó chịu với Lý Thất Dạ đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại, bởi vì bọn họ không làm được, ngay cả Hoàng Trữ cũng không làm được, càng không nói tới bọn họ.

Tuy miệng bọn họ rất cứng, nhưng thời điểm không làm được, bọn họ cũng chỉ ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nếu không chính là tự tìm mất mặt.

- Đến, đến.

Thời điểm mặt trời lên cao, rốt cục Lý Thất Dạ xuất hiện, thời điểm nhìn thấy Lý Thất Dạ xuất hiện, các đệ tử đứng xem hô to.

Mọi người ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lý Thất Dạ vẫn lười biếng nằm trên kiệu mềm, dáng vẻ buồn ngủ, hình như hắn vẫn còn ngủ rất ngon, căn bản không phải đang lên chiến trường.

Bọn nhỏ Lưu thôn mang Lý Thất Dạ đi tới, lúc này, Lý Thất Dạ lười nhác, giống như hắn là thiếu gia ăn chơi trong thế tục.

Lý Thất Dạ nằm trên kiệu mềm, Cung Thiên Nguyệt đi theo bên cạnh hầu hạ như thị nữ.

Nhìn thấy cảnh này, không biết bao nhiêu đệ tử nhìn nhau, đúng là giá đỡ lớn, Thủ tịch trưởng lão, phong chủ Thúy Điểu phong Trương tự mình tới mà hắn còn như vậy.

Hung hăng càn quấy nhất là, Lý Thất Dạ còn làm tất cả người Thần Huyền tông chờ, sau đó lại được người khác mang tới. Giá đỡ lớn như vậy, nhìn khắp toàn bộ Thần Huyền tông cũng tìm không thấy người thứ hai, chỉ sợ tông chủ Bình Thoa Ông cũng không như thế, nhưng Lý Thất Dạ lại bày giá đỡ lớn như thế.

- Hừ!

Nhìn thấy Lý Thất Dạ như vậy, có đệ tử Yêu tộc khó chịu và nói:

- Đúng xem mình là người quan trọng.

Đương nhiên, đám người Thủ tịch trưởng lão không nói gì, đệ tử khác cũng không dám nhảy ra chỉ trích Lý Thất Dạ cái gì.

Về phần Thủ tịch trưởng lão, Trương Việt, bọn họ nhìn nhau, sau đó cười khổ lắc đầu.

Đương nhiên, nếu quả thật bằng tư cách, chỉ bằng vào việc hắn leo lên tổ phong, Lý Thất Dạ bày ra giá đỡ lớn cũng chẳng có gì.

Vào lúc đó, Lý Thất Dạ vẫn ngáy ngủ, Cung Thiên Nguyệt đến gần, ngồi xổm nói nhỏ bên tai hắn:

- Thiếu gia, đến.

Cảnh này, các đệ tử nhìn thấy rõ ràng.

Sắp đánh một trận sinh tử, Lý Thất Dạ lại hưởng lạc như quân vương, cho dù đánh một trận sinh tử thì hắn vẫn không quan tâm

Nhìn thấy cảnh này, nhìn thấy Cung Thiên Nguyệt ngồi xổm người xuống nói nhỏ bên tai Lý Thất Dạ, đánh thức Lý Thất Dạ, nội tâm Hoàng Trữ càng sinh ra đố kị nồng đậm.

Hắn mơ ước đạt được việc như vậy, nhưng, hắn chưa từng hưởng thụ qua, mà Lý Thất Dạ lại hưởng thụ diễm phúc như thế, cho nên Hoàng Trữ càng hận thấu xương.

Trên thực tế, không biết bao nhiêu đệ tử Thần Huyền tông nhìn thấy cũng bùi ngùi.

Phải biết rằng, vào ngày bình thường, Cung Thiên Nguyệt xa cách với các đệ tử, nàng là nữ thần trong suy nghĩ của mọi người, bao nhiêu đệ tử vi đạt được nàng ưu ái mà phấn đấu quên mình.

Đối với bao nhiêu đệ tử mà nói, cho dù Cung Thiên Nguyệt chỉ nói với mình một câu cũng đủ làm bọn họ hưng phấn vài ngày, giống như uống được rượu ngon nhất trên thế gian.

Nhưng lúc này Lý Thất Dạ lại được Cung Thiên Nguyệt ưu ái như thế, Cung Thiên Nguyệt giống như biến thành thị nữ hầu hạ hắn.

Thử nghĩ một chút, thời điểm mình ăn nói ngọt ngào, nếu có được một câu nói nhỏ của Cung Thiên Nguyệt cũng đủ làm bọn họ nguyện ý làm bất cứ việc gì.

Trong khoảng thời gian ngắn, không biết bao nhiêu đệ tử hâm mộ ghen ghét nhìn Lý Thất Dạ, trong đôi mắt bọn họ phun ra tia lửa như đốt cháy Lý Thất Dạ.

Thời điểm Cung Thiên Nguyệt nói nhỏ bên tai, lúc này Lý Thất Dạ chậm rãi mở mắt và nói:

- Đến sớm như vậy.

Nói xong, hắn ngồi dậy.

- Xem ra, tất cả mọi người đều tới sớm.

Lý Thất Dạ đứng dậy và cười nói.

Các đệ tử ở đây không nói lời nào, đặc biệt là đệ tử ghen ghét Lý Thất Dạ, lúc này càng hận không thể nhìn Lý Thất Dạ bị Hoàng Trữ và Chiến Hổ giết chết.

Bọn họ cũng không có thù hận gì với Lý Thất Dạ, nhưng bọn họ ghen ghét Lý Thất Dạ có thể được Cung Thiên Nguyệt ưu ái, bọn họ hận không thể nhìn Chiến Hổ và Hoàng Trữ bầm thây Lý Thất Dạ thành vạn đoạn.

Sắc mặt của Chiến Hổ và Hoàng Trữ không tốt chút nào, bọn họ hừ lạnh, Chiến Hổ cười lạnh và nói:

- Giá đỡ quá lớn.

Hoàng Trữ lạnh lùng nói:

- Cho dù ngươi kéo dài thời gian cỡ nào, ngươi cũng không sống được bao lâu! Trận chiến hôm nay tất trảm ngươi.

- Ta kéo dài thời gian?

Lý Thất Dạ cười nói:

- Ta đang tốt cho các ngươi, xuất hiện lâu một chút, khi đó các ngươi sẽ sống lâu thêm một lúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.