Đế Bá

Chương 553: Gặp vực thần (1)



Dù vậy cuối cùng Hắc Long Vương vẫn thành thể phách thứ hai, thành tựu nhất thân song tiên thể.

Lý Thất Dạ có thiên địa nguyên tương uẩn dưỡng tạo hóa, điều này khiến dã tâm của Lý Thất Dạ không ngừng lại ở thể phách thứ hai. Lý Thất Dạ muốn đúc ra thể phách thứ ba, hắn muốn tương lai phá vỡ kỳ tích của Hắc Long Vương.

Lý Thất Dạ nhìn thể phách thứ hai đã thành hình thức ban đầu uẩn dưỡng trong ngực, hắn cảm thán thở dài:

- Vạn thể nhất niệm.

Vì sáng tạo thiên tiên kinh này hắn đi cửu thiên thập địa, hắn không ngại mệt mỏi nghiên cứu từng thời đại, thử nghiệm vô số lòng. Có công mài sắt có ngày nên kim, cuối cùng Lý Thất Dạ thành công, bồi dưỡng ra nhất thân song tiên thể như Hắc Long Vương.

Có thể nói đây là một trong các vị Lý Thất Dạ kiêu ngạo nhất từ trăm ngàn vạn năm.

Chuyện như thế người đời không dám nghĩ. Đừng nói là thánh tôn, thánh hoàng, xem như cự phách vạn cổ nếu biết chuyện sẽ rất giật mình.

Đại thành tiên thể đã siêu giỏi, có được đại thành tiên thể là có thể đánh với tiên đế. Nếu một người có hai đại thành tiên thể thì sao?

Đáp án rất rõ ràng, như Hắc Long Vương tam thế cộng tôn, xem như tiên đế có mặt cũng đi đường vòng. Dù tiên đế vô địch cũng không muốn đối đầu với Hắc Long Vương.

Nếu một thân ba tiên thể? Chuyện như vậy chỉ sợ vĩnh viễn không có đáp án. Một thân ba tiên thể, nếu thành công sẽ phá vỡ kỳ tích của Hắc Long Vương, cường đại đến mức nào thì người đời không tưởng tượng được.

Chỉ có Lý Thất Dạ biết rõ một thân ba tiên thể là chuyện chấn động xưa nay, hắn rất mong chờ. Nếu ngày đó đến, Lý Thất Dạ lại phá vỡ kỷ lục, kỳ tích của mình, sáng tạo một kỳ tích khác.

Lý Thất Dạ lấy ra một thứ, là cái hộp cổ, đây là hộp cổ hắn lấy từ Thiên Đạo Viện. Lý Thất Dạ đánh lùi địch cho Thiên Đạo Viện, bắt gọn liên minh âm mưu, Thiên Đạo Viện đồng ý tặng cái hộp cho Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ mở hộp cổ nhìn thứ bên trong, im lặng thật lâu, sau đó khẽ thở dài đóng nắp hộp lại.

Lý Thất Dạ nhìn phương xa, thẫn thờ. Chuyến đi Đông Bách Thành xem như kết thúc, tới lúc hắn phải đi. Có một số chuyện cần Lý Thất Dạ làm, có vài điều hắn cần ìm hiểu.

Trong dó dính líu đến bí mật người ngoài mãi mãi không biết, liên lụy quá nhiều thứ, thậm chí là khởi nguồn của một chủng tộc.

Lý Thất Dạ im lặng, trăm ngàn vạn năm thời gian như nước chảy, hắn từng có nhiều chiến tướng vô địch trung thành, từng có nhiều nữ nhân kinh diễm tuyệt trần theo bên cạnh cùng hắn càn quét cửu thiên thập địa.

Hôm nay Lý Thất Dạ vẫn đại đạo độc hành.

Lý Thất Dạ nhìn phương xa:

- Tất cả rồi sẽ chấm dứt.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

- Dù trường sinh bất tử, vĩnh hằng bất diệt, mặc kệ là trời hay tuyên cổ, có ngày tất cả kết thúc trong tay ta.

Đây là lời hứa của Lý Thất Dạ với mình, hắn hứa hẹn với những người từng đi theo hắn.

Mấy ngày sau Bành lão đạo sĩ lại chạy đến gặp Lý Thất Dạ. Trì Tiểu Điệp tìm hắn truyền lời.

Không khí trong phòng yên lặng. Trần Bảo Kiều ngồi trên ghế quý phi, khí chất quyến rũ động lòng người nhưng lúc này bảo tướng trang nghiêm, thần thánh cao thượng. Khí chất này phối hợp khuôn mặt quyến rũ kiều diễn làm người nhìn động lòng.

Lý Thất Dạ gối lên đùi Trần Bảo Kiều, nàng ôm đầu hắn, bộ ngực tròn trịa sắp dán mặt hắn.

Lý Sương Nhan đứng một bên cầm bảo kinh, miệng phun chân ngôn, chậm rãi đọc áo nghĩa. Giọng Lý Sương Nhan trong trẻo ba phần lạnh lùng, như khi nàng miệng phun chân ngôn, đọc tiên kinh thì đất sinh băng hoa, sen tuyết chậm rãi nở.

Trần Bảo Kiều toàn thân mông lung hơi nước như suối tiền chảy xiết. Hơi thở thần thánh đậm đặc tràn ngập khắp phòng, Trần Bảo Kiều tựa cam lọ dâng lên tẩm bổ cho Lý Thất Dạ gối đùi mỹ nhân.

Hỗn độn quanh quẩn toàn thân Lý Thất Dạ, hắn được hỗn độn bao bọc sắp không thấy rõ mặt mũi. Hơi thở hỗn độn là loại có sức sống nhất thế gian. Ai cảm nhận hơi thở hỗn độn của Lý Thất Dạ sẽ cảm giác huyết khí càng đầy sức sống hơn.

Trì Tiểu Điệp đứng ở cửa rất hâm mộ, khao khát. Bình yên, tường hòa thế này lan tỏa trong lòng Trì Tiểu Điệp, làm tim nàng lâng lâng, ý cảnh khó tả như thể tiên vương đang ngồi giải thích ảo diệu thiên địa.

Lý Sương Nhan đọc xong một đoạn tiên kinh, Trì Tiểu Điệp nhẹ giọng nói:

- Bành lão tiền bối Thiên Đạo Viện muốn gặp công tử.

Nếu không phải Bành lão đạo sĩ muốn gặp Lý Thất Dạ thì Trì Tiểu Điệp đã chẳng phá vỡ sự yên lặng tuyệt vời như thế.

Khó khăn chờ Lý Thất Dạ mở mắt ra như nuốt hết hỗn độn vào cơ thể, hắn ngồi dậy.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Bá tẫn thánh tuyền thể của Bảo Kiều đúng là lợi hại, giúp ích nhiều.

Trần Bảo Kiều nhởn miệng cười nói:

- Ta cũng dính hỗn độn chi khí của công tử, nên tính ra ta mới là người được lợi.

Phong tư quyến rũ làm tim người đập nhanh.

Lý Sương Nhan thu tiên kinh, nàng hàn mai ngạo tuyết hiếm khi mỉm cười nói:

- Thể có ba kiếp, dính hỗn độn của công tử, hưởng tinh hoa thiên địa nguyên tương, giúp ích rất nhiều cho tương lai độ thể kiếp.

- Thật ra không có cách nói ba kiếp, chỉ có hai kiếp. Nhưng giữa tiểu kiếp và đại kiếp nạn có một quá trình tu luyện dài dòng, một số người không kiên trì được, lòng nóng nảy thế là nhập ma. Chỉ cần đạo tâm kiên định thì làm sao nhập ma?

Lý Thất Dạ cười nói:

- Tuy bá tẫn thánh tuyền thể của Trần Bảo Kiều không phải tiên thể nhưng tương lai vô hạn. Vô cấu thể của Sương Nhan càng khỏi nói. Hai người tu luyện thể thuật tốt nhất thế giới, tương lai đại thành là tất nhiên. Tuy thời gian dài dòng nhưng có ai tu đạo không trải qua thời gian dài như thế? Nói gì lòng nóng nảy nhập m?

Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

- Các người hãy tự tin vào mình hơn. Chỉ cần tin tưởng công tử ta thì tương lai sẽ đại thành, không cần nóng lòng cầu thành! Tiên đế không phải một ngày luyện thành, thần hoàng cũng không phải một ngày sẽ phong.

Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều gật đầu. Trì Tiểu Điệp đứng bên cạnh khắc ghi lời Lý Thất Dạ nói vào lòng. Đi theo Lý Thất Dạ, ở bên cạnh hắn khiến Trì Tiểu Điệp được lợi suốt đời.

Lý Thất Dạ xoay người đi:

- Được rồi, để ta gặp lão đạo sĩ.

Trong phòng, Lý Thất Dạ gặp Bành lão đạo sĩ. Lão đạo sĩ này vẫn có bộ dạng lem luốc, nhưng mặt lão treo nụ cười, tinh thần phơi phới.

Lý Thất Dạ nhìn Bành lão đạo sĩ cười toe toét, hiểu lòng lão:

- Đại kiếp nạn đã qua, là lúc Thiên Đạo Viện các người thu hoạch.

Bành lão đạo sĩ mỉm cười nói:

- Vực Thần đã bình yên vô sự, có thể nói Vực Thần gặp họa được phúc. Đời này lão nhân gia sẽ dồi dào sức khỏe.

Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:

- Ta hiểu ý của Thiên Đạo Viện các người, đương nhiên các người hy vọng Vực Thần luôn sống sót. Cần gì như vậy?

Bành lão đạo sĩ không thể trả lời Lý Thất Dạ. Đây là cái gút không có nút gỡ. Vực Thần từng muốn đi nhưng chư lão nhiều lần giữ lại, Vực Thần luôn sinh trưởng trong Thiên Đạo Viện, cuối cùng không thể từ chối lòng nhiệt tình đành tiếp tục ở lại bảo vệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.