Đế Bá

Chương 837: Lam thần vương



Nghĩ đến tồn tại nghịch thiên như thế nằm trong thần quan cách không xa, đám người sợ run rẩy.

Lão tổ trong tổ sơn trầm giọng nói:

- Mặc kệ thế nào, giết con dâu của Vạn Cốt Hoàng Tọa thì chúng ta sẽ lấy lại lẽ công bằng!

Mọi người nín thở, cuộc đối thoại đẳng câp thủ lĩnh, không ai xen miệng vào được. Trong quỷ tộc không ai dám la ó, đổ dầu vào lửa. Đục nước bép cò, nhặt của rơi Thiên Lý Hà thì đám người đã cắt đứt ý tưởng đó từ lâu.

Một thần vương nằm đây, ai dám có ý nghĩ xấu xa? Trừ phi không muốn sống nữa.

- Không duyên thì lấy đâu ra oán? Tình cừu ân oán đều có khởi nguồn.

Trong thần quan phát ra thanh âm suy yếu:

- Chuyện của người trẻ tuổi nên để tự bọn họ giải quyết đi, ai đúng ai sai để nắm tay nói lý. Thắng thua dựa vào chính họ, người thua chỉ có thể trách mình học nghệ không tinh!

Thái độ của thánh tổ Thiên Lý Hà rất rõ ràng, để Đế Tọa là Lý Thất Dạ quyết đấu, Vạn Cốt Hoàng Tọa không được xen vào. Ai thắng ai thua tùy vào thực lực, tạo hóa của hai người.

Lão tổ trong tổ sơn im lặng một lúc sau trầm giọng nói:

- Được, cứ quyết định vậy đi!

Lão tổ Vạn Cốt Hoàng Tọa chọn quyết đấu một chọi một vì hoàn toàn tin tưởng Đế Tọa.

Sau khi được lão tổ Vạn Cốt Hoàng Tọa khẳng định, Đế Tọa đứng ra lạnh lùng nói:

- Đi ra đấu, không chết không ngừng!

Lý Thất Dạ nhìn Đế Tọa, mỉm cười nói:

- Ngươi đã nhất quyết muốn đấu thì ta đành nói đáng tiếc, đấu đi.

Lý Thất Dạ đạp không bước lên cửu thiên.

Lam Vận Trúc nhìn Lý Thất Dạ bước lên trời, nàng chờ đợi được ngắm trận chiến này. Lam Vận Trúc không hề lo lắng cho Lý Thất Dạ, nàng tin tưởng hắn hơn ai hết. Lam Vận Trúc cho rằng Lý Thất Dạ thắng chắc, dù có là Đế Tọa cũng không được.

Đế Tọa cất bước đuổi theo, đứng ngạo nghễ cửu thiên. Đế Tọa và Lý Thất Dạ giằng co, ánh mắt sắc bén.

Ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, đế uy vô địch đâm thủng khung trời. Vang mấy tiếng ầm ầm, lại ba đế uy phóng lên cao, đế quang vô tận khuếch tán sau lưng Đế Tọa như cây quạt.

Bốn đế uy tiên tư vô địch thổi quét toàn thủy vực. Đế uy tàn phá thiên địa, bao nhiêu người quỳ xuống ngay, thánh tôn sợ hãi tim đập nhanh, chân không đứng vững.

- Một tiên đế chân khí, ba tiên đế bảo khí, vừa ra tay đã dùng bốn đế khí. Đây là sắp đánh nát thủy vực sao?

Mọi người bị sự bá đạo của Đế Tọa hù hết hồn, đám người mặt trắng bệch. Có người vội chạy trốn khỏi thủy vực, quá đáng sợ.

Đế Tọa chưa đẩy ra đế khí của mình nhưng gã bộc phát đế uy của bốn đế khí đủ nói lên quyết tâm đập nát Lý Thất Dạ.

- Đây là nội tình của Vạn Cốt Hoàng Tọa!

Đám người mặt không còn chút máu, vừa ghen tỵ vừa hâm mộ. Là đệ tử trẻ tuổi lại có một tiên đế chân khí, ba tiên đế bảo khí, làm người ta đỏ mắt, đẻ bọc điều!

Lý Thất Dạ chậm rãi lấy Đà Sơn Chung ra:

- Ừm! Đế khí không tệ.

Lý Thất Dạ ung dung nói:

- Nếu dùng đế khí vậy mọi người đánh nhanh rút gọn đi, ta muốn đánh bản mệnh chân khí của Dưỡng Sinh tiên đế các ngươi trở về căn nguyên.

Nhìn Đà Sơn Chung trong tay Lý Thất Dạ, người Cự Khuyết thánh địa tức giận phát điên, hận nghiến răng.

Đế Tọa nghe Lý Thất Dạ nói thì con ngươi co rút, nhìn chằm chằm đôi tay Lý Thất Dạ.

Đế Tọa nói:

- Một kích rực rỡ trong truyền thuyết!

Đế Tọa có nghe nói chiến tích của Lý Thất Dạ, bây giờ hắn nói câu đó, gã có kiến thưc rộng rãi đoán được ngay là bí thuật trong truyền thuyết. Bí thuật từng được Phi Dương tiên đế sử dụng, bí thuật từng hoành hành một thời đại.

Lý Thất Dạ cười tủm tỉm:

- Không sai.

Lý Thất Dạ gật đầu, nói:

- Có kiến thức, đoán trúng ngay, không uổng là truyền nhân của Vạn Cốt Hoàng Tọa.

Đế Tọa nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, gã không lùi bước, thần quang nhấp nháy trong mắt. Đế Tọa lấy hết báu vật của mình ra. Tiên đế bảo khí, tiên đế chân khí, thần binh vô thượng, bí bảo viễn cổ . . .

Đế Tọa lấy ra từng món vũ khí vô địch, thần quang vô tận chiếu rọi khung trời, ánh sáng yêu diễm chói mắt.

Khi Đế Tọa lấy ra các vũ khí vô địch đưa trả lại tổ sơn, cuối cùng gã chỉ để lại báu vật mình tế luyện, ví dụ bản mệnh chân khí của bản thân gã.

Nhìn một mình Đế Tọa có nhiều vũ khí vô địch, bí bảo vô thượng, đám người đỏ mắt ghen ghét vô cùng.

Nhìn Đế Tọa có nhiều báu vật, ai cũng kiềm không được ghen tỵ.

Có chưởng môn đại giáo buồn bã khẽ thở dài:

- Vạn Cốt Hoàng Tọa đúng là Vạn Cốt Hoàng Tọa, nhất môn tam đế, nội tình như thế người ngoài không thể so sánh.

Khó trách hoàng chủ đại giáo ủ rũ. Một mình Đế Tọa sở hữu báu vật còn nhiều hơn bảo khó của đại giáo, nội tình như thế bảo đại giáo cường quốc sống sao? So sánh chênh lệch làm nhiều đại giáo cường quốc buồn tủi.

Đế Tọa tháo xuống tất cả đế khí, bí bảo vô thượng. Đế Tọa kiêu ngạo dứng, mắt nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm.

Đế Tọa lạnh lùng nói:

- Có dám không dựa vào ngoại vật đấu một phen hết sức với ta?

Lý Thất Dạ nhìn Đế Tọa tay không, cất đi Đà Sơn Chung, xòe hai tay.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Rất tốt, ta thích nhất là đấu tay không, làm ta hơi mong chờ.

Đế Tọa lạnh băng nói:

- Vậy chúng ta bắt đầu đi!

Biển máu che trời, huyết khí vô tận nhấn chìm thiên địa. Từng vòng thần hoàn mở ra quanh thân Đế Tọa, mỗi một thần hoàn sáng rực như thác rũ xuống cửu thiên. Đế Tọa tựa như thần vương trên bầu trời cao, mỗi lxu huyết khí đè sập ngôi sao.

Nhìn huyết khí siêu kinh khủng của Đế Tọa, một quỷ hoàng có cảnh giới thánh hoàng rung động, lẩm bẩm:

- Đây là tạo nghệ thánh hoàng, tuy cách bách thánh hoàng đại viên mãn còn một mảng lớn nhưng huyết khí, thọ huyết như vậy dù là thánh hoàng cũng mặc cảm không bằng.

Thánh hoàng có chia cao thấp, từ thấp đến cao là: Thị bách thánh hoàng, thiên thánh hoàng, vạn thánh hoàng, chúng sinh thánh hoàng, đại địa thánh hoàng, tề thiên thánh hoàng.

Không chỉ một vị quỷ hoàng kinh thán, các quỷ hoàng thế hệ trước, lão tổ đại giáo núp trong bóng tối đều tặc lưỡi khen.

Mặc dù Đế Tọa chỉ là một thánh hoàng nhưng huyết khí thuần, thọ huyết tinh làm nhiều thánh hoàng thế hệ trước, lão tổ đại giáo thấy xấu hổ vì thua kém. Như thể mỗi giọt thọ huyết của Đế Tọa trải qua mài giũa nhiều lần, ẩn chứa tinh hoa cực đạo. Mỗi lũ huyết khí hay một giọt thọ huyết của Đế Tọa đều có lực lượng siêu kinh khủng.

Lứa tuổi như Đế Tọa đã là thánh hoàng đủ làm các quỷ hoàng thế hệ trước, lão tổ đại giáo chấn động. Lúc bọn họ còn trẻ cỡ tuổi như Đế Tọa tuyệt đối không đến cảnh giới thánh hoàng, đủ nói lên gã có tài hoa ngút trời.

Người trẻ tuổi càng khâm phục, ta thán. Thế hệ trẻ quỷ tộc xem Đế Tọa là thần tượng, mục tiêu của mình.

Các thanh niên nín thở nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, vì quyết đấu không dựa vào báu vật người đi trước là thể hiện rõ ràng thực lực hai bên nhất.

Quyết đấu như thế không chỉ đặc sắc hấp dẫn, cũng phát huy tài học hai bên đến mức tận cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.