Đế Bá

Chương 893: Phi Dương tiên đế (2)



- Phi Dương tiên đế!

Lão tổ cực kỳ cổ xưa nhìn thân hình vô thượng, lẩm bẩm:

- Phi Dương kỳ, Phi Dương tiên đế, bao nhiêu năm vẫn hoành bá! Phi Dương tiên đế, đó là tiên đế xuất sắc, phi dương nhất trong các đế!

Câu đó làm đám lão tổ đứng trước đế kính lạnh sống lưng nhìn thân hình vô thượng cầm đế kỳ, vô địch biết mấy, đại hiền cũng phải quỳ xuống.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, lão tổ mặt không còn chút máu:

- Là tiên đế sống lại? Hay tiên đế giáng thế?

Một tồn tại vô thượng cổ xưa lắc đầu nói với vãn bối:

- Sai hết, có lẽ đây chỉ là chiến ý vạn cổ bất diệt. Không ngờ năm xưa Phi Dương tiên đế trấn áp Tổ giới ngàn năm vẫn không bỏ qua, để lại chiến ý bất diệt, đây là muốn chiến tới cùng với Tổ giới.

Trong khi Phi Dương tiên đế một lá cờ quét hết bốn tồn tại vô địch, quan tài cổ trong hắc ám phát ra thanh âm thương cổ vô song:

- Phi Dương, ngươi không nên trêu vào ta. Năm xưa khi ngươi còn ở nhân gian đều không giết ta được, càng đừng nói chiến ý bây giờ của ngươi.

Thanh âm tràn ngập vô thượng thần uy, nhiếp hồn người. Nghe thanh âm đó làm người ta muốn quỳ lạy.

Chiến ý Phi Dương tiên đế không trả lời, Lý Thất Dạ giành nói:

- Đó là năm xưa, không phải hiện tại. Không có quỷ tổ thụ, ngươi cho rằng ngươi là đối thủ của tiên đế sao?

Thanh âm già nua trong cổ quan vang lên:

- Tốt tốt tốt, một tiểu bối nhân tộc dám xấc xược ở chỗ của ta? Nhưng ta cũng phải cảm tạ ngươi cứu sống quỷ tổ thụ, đỡ cho ta khỏi phải tốn nhiều công sức. Có quỷ tổ thụ sống thì từ nay ta mới thật sự vạn cổ bất diệt, vĩnh hằng bất tử!

Lý Thất Dạ cười nói:

- Tuy ta chưa thấy qua quỷ vật nhà ngươi nhưng ta biết chút ít. Ta mặc kệ dưới lòng đất còn quỷ vật gì khác không. Nhưng hôm nay tất cả sẽ kết thúc!

Thanh âm trong quan tài cổ tức giận bật cười:

- Thời đại thay đổi, một con kiến cũng lớn lối như vậy.

- Tùy ngươi nói sao, nhưng trước khi ngươi chết ta có một việc muốn hỏi.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Năm xưa có một người từng đến đây, nếu ta không nhớ sai thì các ngươi mốc meo trong đây quá lâu, sắp ngã, nhưng sau này không có gì xảy ra. Các ngươi tìm một cái xác, nhưng xác chết dưới quỷ tổ thụ này không phải người ta muốn tìm!

- Ta hiểu rồi.

Thanh âm già nua trong quan tài cổ vang lên:

- Ngươi nói người kia đúng không? Người linh tú vô thượng. Đúng vậy, người đó thật sự là báu vật vô giá, nhưng người kia không ở chỗ ta.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Vậy sao? Chờ ta lật tung chỗ ở của ngươi thì biết ngay có đúng không.

Thanh âm già nua trong quan tài cổ quát:

- Con kiến kia!

Một bàn tay thò ra từ quan tài cổ, dị tượng vô tận hiện ra. Có tiên vương theo cùng, chân tiên bái lạy, có ức vạn tiên dân tụng kinh. Dường như đó là tồn tại từng chúa tể vạn giới, được ức vạn sinh linh, chư thiên thần ma trong vạn giới ủng hộ kính yêu.

Dị tượng này quá rung động, dù là dị tượng tiên đế cũng đến thế là cùng.

Có lão tổ quỷ tộc đứng trước đế kính nhỏ giọng nói:

- Thật sự là thủy tổ của quỷ tộc ta? Chẳng lẽ hắn đã thành chân tiên, vua vạn tiên?

Bàn tay vươn hướng Lý Thất Dạ, chiến ý Phi Dương tiên đế hành động. Phi Dương kỳ quét qua, vô địch vạn cổ. Lý Thất Dạ thả Quỷ Yếm ra, nó rống to lao lên.

Một kích kia vạn pháp vỡ ta.

Ầm!

Nguyên lòng chảo sụp đổ. Bàn tay kia không bắt được Lý Thất Dạ nhưng chặn lại một kích Phi Dương kỳ, đẩy Quỷ Yếm lùi lại.

Cảnh tượng đó quá khủng bố. Chặn lại được một kích của tiên đế, mọi người chính mắt thấy Quỷ Yếm đáng sợ như thế nào vậy mà nó bị đẩy lùi.

Lý Thất Dạ lạnh lùng cười:

- Một quỷ vật dưới lòng đất mà giả làm chân tiên?

Lý Thất Dạ cầm thanh đăng, lửa đen chiếu ra ánh sáng sáng đen bắn hướng bàn tay.

Ầm!

Tất cả dị tượng tan vỡ, bàn tay lộ ra mặt thật trước mắt mọi người.

Bàn tay làm đám người lạnh sống lưng. Không có da, từng khối cơ đỏ thắm. Từng khối cơ không phải cơ bắp tay mà như lột từ cơ bắp của người khác đắp lên mình. Các khối cơ mới mẻ làm người nhìn lạnh gáy.

Thanh âm già nua trong quan tài cổ vang lên:

- Vậy là các ngươi ép ta xuất thế.

Tiếng ken két nặng nề vang lên, quan tài cổ mở ra, một thân hình đứng dậy. Thân hình đứng trong bóng tối, hòa vào hắc ám, không thấy rõ hình dạng. Dường như đó là vua hắc ám, là chúa tể bóng tối.

Khi người đó đứng dậy thì không có khí thế kinh thiên, không có uy nhiếp đáng sợ. Nhưng trong khoảnh khắc này, vô số con dân quỷ tộc bất giác quỳ dưới đất, quỳ rạp xuống mặt đất. Trong quỷ tộc không bao nhiêu người đứng thẳng được.

Dường như người trong bóng tối này bước ra làm con dân quỷ tộc không kiềm được bái lạy, như thấy thủy tổ của mình. Đáng sợ hơn là linh hồn các quỷ tộc run rẩy, sợ hãi người trong hắc ám. Dường như người trong bóng tối mở miệng có thể nuốt linh hồn, sinh mạng ức vạn dân quỷ tộc.

Giờ phút này, quỷ tộc sợ hãi hồn vía lên mây. Người không biết xảy ra chuyện gì thì quỳ rạp dưới đất không nhúc nhích. Người biết chuyện cũng sợ hãi, đại hiền không thoát khỏi ảnh hưởng. Bọn họ biết chuyện không may xảy ra.

Vù vù vù vù vù!

Người trong bóng tối vươn tay, một bàn tay quét qua Quỷ Yếm, chiến ý Phi Dương tiên đế, tay khác chộp hướng Lý Thất Dạ.

Chiến ý Phi Dương tiên đế cầm Phi Dương kỳ có thể nói là vô địch. Quỷ Yếm gầm rống, liều mạng nhào lên.

Ầm!

Phi Dương kỳ, Quỷ Yếm đẩy lùi bàn tay đó. Quỷ Yếm táp một miếng cơ bắp đỏ thắm, nó phấn khởi nuốt cái ực như ăn thứ cực kỳ bổ. Quỷ Yếm táp một miếng thịt xuống nhưng cơ thể nó cũng bị một ngón tay đâm thủng. Máu phun ra, Quỷ Yếm không quan tâm, ngó bộ dáng như thể nó lời to.

Bàn tay kia chộp hướng Lý Thất Dạ, lúc này quỷ tổ thụ trên đầu hắn tỏa ánh sáng rực rỡ, vô số pháp tắc rũ xuống. Từng đợt pháp tắc như chứa thiên địa vạn đạo, đáng sợ hơn là chiến y phủ trên người Lý Thất Dạ. Xoẹt một tiếng, chiến y hợp cùng quỷ tổ thụ, thoáng chốc Lý Thất Dạ như có thủ lĩnh vô thượng bám vào người, hắn được vạn giới che chở.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Chín mươi chín khởi nguyên quỷ pháo oanh tạcv bàn tay khổng lồ, nhưng khởi nguyên quỷ pháo nã pháo ầm ầm vẫn không thể đẩy lùi bàn tay.

Ầm!

Bàn tay khổng lồ không chộp trúng Lý Thất Dạ. Tuy nhiên người trong bóng tối cường đại biết mấy, đó là tồn tại như tiên đế. Lý Thất Dạ có quỷ tổ thụ, chiến y che chở nhưng vẫn bị đánh bay, máu phun tung tóe.

Lý Thất Dạ đứng dậy, sống lưng thẳng tắp. Lý Thất Dạ bị thương rất nặng nhưng một kích kia không thể lấy mạng hắn.

Nhìn chiến y trên người Lý Thất Dạ, người trong bóng tối thấy khó tin:

- Khởi nguyên tổ y, hắn cho ngươi mượn thứ này?

Lý Thất Dạ bật cười, bình tĩnh nói:

- Ta có quỷ tổ thụ, có khởi nguyên tổ y. Tuy ta không thể phát huy trạng thái vô địch nhất của chúng nó, nhưng ngươi cảm thấy cần mấy chiêu mới giết ta được?

- Tiếc rằng ngươi quá yếu, dù có quỷ tổ thụ, mượn được khởi nguyên tổ y đều khó thoát khỏi cái chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.