Tục ngữ nói, ba tuổi sẽ biết lớn lên thế nào, bảy tuổi sẽ biết khi già ra sao.
Câu tục ngữ này nói sai be bét.
Nhớ lại Menfuisư khi bé, ngoan ngoãn nhu thuận. Một đôi mắt sáng phân minh, trong veo hơn nước. Không biết lời sáo rỗng, không biết giả nhân giả nghĩa. Dù đôi chút bướng bỉnh, nhưng giữa hoàng cung mặt cười tâm giấu dao, chướng khí mù mịt, y tựa như một tấm gương không chút nhiễm đục không tạp chất. Thế nhân đều tự lừa mình dối người, nhưng y, lại vẫn có thể thuận theo trái tim mà sống.
... Khi bé là thế.
Có ai ngờ hôm nay lại lợi hại đến thế.
Một người sẽ ra sao ngày sau, sẽ đổi thay thế nào, không ai có thể đoán trước được.
Giống như mẫu hậu và phụ vương.
“Điện hạ.” Sương mù lẳng lặng len qua tấm rèm mỏng, gió thổi làm các cọc chốt kiệu vàng va vào nhau kêu “lách cách“. Lão tổng quản Hasi khom người đứng trước kiệu, thấp giọng nói: “Hoàng phi Theratis sẽ được hạ táng theo nghi lễ của Nữ vương và chôn cất tại thung lũng các vương hậu. Pharaoh còn ra sắc chỉ phong điện hạ làm Ohil thân vương, ban Hạ Ai Cập làm đất phong, một tòa thành Ohil ở Memphis, thêm hai trăm mẩu đất và ba nôm[1] ở khu vực sông Orentes làm tài sản của điện hạ.”
[1] Nôm: Quận. Trên lưu vực sông Nile, vào khoảng giữa thiên niên kỉ IV TCN, cư dân Ai Cập cổ đại đã khá đông đúc, sống tập trung theo từng công xã. Để huy động được nhiều nhân công làm thủy lợi, các công xã đã tự kết hợp lại thành các liên minh công xã, gọi là các “Nôm“. Khoảng 3200 năm trước, một quý tộc người Ai Cập đứng lên thống nhất các Nôm, tạo thành chế độ quân chủ chuyên quyền.
Ari đứng cạnh Hasi chuyên chú lắng nghe, không nói năng gì, lâu lâu mím môi gật gật vài cái, lại cúi đầu mân mê tà áo váy. Chỉ có ta, sau khi nhìn Ari, lại nhìn Hasi, chợt bật cười khúc khích thành tiếng:
“Đủ rồi.”
Asisư ta trước nay không tham vinh hoa, không màng phú quý. Đại trưởng công chúa thân vương Ohil thì đã sao, nay hai phụ mẫu đều đã mất, tiền tài lại chẳng là cái đinh gì. Cái khiến ta buồn cười, là hóa ra người như Menfuisư cũng biết áy náy.
Một rương châu báu, là bù đắp xong?
Y thế mà càng ngày càng ngây thơ...
Nữ tỳ đưa tay nâng tấm rèm mỏng kéo về hai phía, cột vào thanh chắn bằng gỗ bá hương. Ari cung kính khom lưng, xòe hai tay đỡ lấy tay phải ta. Khóe mắt liếc nhìn vẻ mặt già nua rầu rĩ của Hasi, thở dài:
“Hasi, ngươi theo phụ vương cũng lâu rồi nhỉ. Nhớ ngươi từng nói trong lòng chỉ có một Pharaoh. Vậy, Pharaoh trong lời ngươi vừa truyền lời thay là ai? Tên là gì? Là Nephenmaat, hay... Menfuisư?”
Hasi kinh hãi kêu lên, râu tóc vì sợ mà dựng đứng: “Điện hạ! Gọi thẳng tên Pharaoh đương nhiệm là đại bất kính!”
Ta rằng: “Đã gọi ta một tiếng điện hạ, có nghĩa ta là chủ, ngươi chỉ là tớ. Từ giờ người có quyền đặt câu hỏi là ta.”
Hasi kính cẩn gật đầu, ta bèn tiếp lời:
“Ta hỏi ngươi, ngươi hãy trả lời cho ta. Hiện tại bản vương rất rối rắm. Trước đây ta có một người đệ đệ, nhưng không biết tự khi nào, đã không còn đệ đệ nữa. Người ta đồn nhau, đệ ấy mưu triều soán vị rồi. Hasi à, sự thể rốt cuộc, là tại vì sao vậy?”
“Thân vương điện hạ...”
Hasi cuộn văn bản Paryus lại, nói:
“Xin nén bi thương.”
Hai bên mép không kiềm được khẽ nhếch lên, cong cong thành nụ cười như có như không: “Nén bi thương? Cũng là truyền lời Pharaoh? À, mà Pharaoh chắc không chỉ muốn nói bấy nhiêu lời đó thôi, hử?”
Một khoảng im lặng thật lâu.
Trên mặt Hasi thấp thoáng nét khổ sở, lão ngẩng đầu nhìn ta, hốc mắt dần hoe đỏ: “Thân vương điện hạ, xin hãy tha tội cho sự vô phép của thần một lần! Xin người! Xin người đừng đấu với Pharaoh nữa! Chuyện đã rồi, người hà tất cố chấp? Đây chính là những lời cuối cùng của tiên hoàng trước khi lâm chung!”
Lại một khoảng im lặng.
Hasi bật khóc, lão nói, kì thực di nguyện duy nhất của tiên hoàng, cũng chỉ là mong Ai Cập quốc thái dân an mà thôi.
Chỉ tiếc, Pharaoh Nephenmaat đã mất.
Hoàng phi Theratis cũng đã qua đời.
Ta đứng dưới nắng chiều, liếc nhìn ánh hoàng hôn nhuộm đỏ chân trời. Tiếng khóc ỉ ôi, tiếng kêu gào khản giọng bi thống, một cơn gió nhẹ thổi, sa mạc cát vàng chỉ còn một mảng màu u uất thê lương.
Thời gian thoi đưa.
Thêm năm năm lại qua.
“Hôm nay là mười lăm tháng tám, nhằm năm thứ nhất đời Pharaoh Menfuisư.”
Năm nay ta mười chín, Menfuisư mười bảy.
Con người sống trên đời, không ai có thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử.
Đời người chính là rất vô thường...
“Điện hạ, xin đừng tự trách mình nữa. Chuyện xảy ra, người không hề có lỗi.”
Ari dè dặt ngó nét mặt ta, nói:
“Chuyện đã rồi...”
...
Chuyện đã rồi, đã trễ năm năm rồi.
Ta không có lỗi sao? Nâng quạt bông che đi vẻ bi thương, tuy ta chưa từng nói mình có lỗi với mẫu hậu, nhưng nếu năm đó không xảy ra biến cố, nếu không phải ta không về kịp, mẫu hậu... sẽ không chết.
Lỗi, ta nói cho cùng vẫn có một phần.
..........
......
...
Năm năm trước.
Năm thứ mười đời Pharaoh Nephenmaat.
“Nói đúng lắm.” Menfuisư chậm rãi đứng dậy, quay lưng về phía ta, khiến ta nhất thời không thể nhìn thấy biểu tình trên mặt y: “Nếu đã nhận định trong lòng như thế nào, thì hà tất giả mèo khóc chuột. Tâm vương tỷ đã chết hay chưa, chết vì ai, đối với ta, đâu có quan trọng gì.”
Ta đảo mắt nhìn trần nhà cẩm thạch, tự nhiên thấy nó hôm nay đẹp lạ kì. Sao tự nhiên chuyển chủ đề về lại vụ đó vậy?
“Ta muốn nghỉ.” Menfuisư sải bước dài, vén rèm ngồi xuống bên giường: “Tỷ về đi.”
Ta trầm mặc nhìn bóng Menfuisư sau bức rèm, ừ một tiếng vịn tay ghế đứng lên. Hầy, kể ra số lần hôm nay ta và Menfuisư nói chuyện với nhau, hình như còn nhiều hơn số lần cộng dồn lại trong mười ba năm qua. Nói nhiều như vậy, không chỉ khát nước mỏi miệng, mà còn có chút đau đầu:
“Vậy ta không làm phiền đệ nghỉ ngơi nữa, lần khác ta lại ghé thăm đệ.”
Vừa quay đầu đi, Menfuisư ở phía sau lại đột nhiên lớn giọng giật ngược: “Asisư!”
Ta khó hiểu nghiêng đầu, y nói:
“Đừng đi... có được không?”
Ta chưa kịp mở miệng, Menfuisư lại cắt ngang. Tay y bấu chặt tấm đệm, răng rắc, khớp tay nháy mắt trắng xanh lộ rõ:
“Đừng rời khỏi đây!”
“... Tại sao?”
Menfuisư không trả lời, chỉ giương mắt nhìn ta. Đáy mắt nhen nhóm ngọn lửa kì lạ:
“Giúp, giúp ta một chuyện được không?”
“Một chuyện?” Ta nhướng mày, cực kì ngờ vực nhìn Menfuisư, là một chuyện gì mà phải bắt y mở miệng cầu ta giúp?
Khoảnh khắc đó ta không hiểu vì sao y lại nói vậy. Đến tận lúc bước ra khỏi tẩm cung vẫn chỉ thấy cả người mệt nhoài rã rời.
Cho đến khi gặp được Nhị vương phi...
Thế là vào buổi trưa cùng ngày, ta lại di giá từ chỗ Menfuisư đến cung Nhị vương phi. Mà tính ra cũng không xa xôi mấy, từ phòng Menfuisư đi khoảng chục bước hơn là đụng cánh cửa khảm đầy châu ngọc.
Nhị vương phi đang ngồi ngả lưng trên nhuyễn sạp, tóc không búi lên như thường ngày mà xõa dài bên hông, nhắm hờ mắt để cung nữ hầu hạ chăm sóc da mặt. Thấy ta bước vào, trên mặt không hề tỏ ra quá kinh ngạc. Dường như đã lường trước, chỉ hơi khó hiểu chút rồi trở lại bình thường.
Ta tìm một vị trí không gần không xa chỗ bà ta, khoan thai ngồi xuống.
Nhị vương phi phẩy tay cho cung nữ lui ra, mỉm cười nhìn ta: “Đã lâu rồi công chúa không ghé qua, thần thiếp còn tưởng đã bị lãng quên mất rồi. Hôm nay được diện kiến, được sủng mà kinh sợ.”
“Nhị vương phi chớ nói vậy. Bản điện hạ thân là tiểu bối, lại không nhớ lễ nghi phép tắc, thường xuyên không đến thỉnh an, là bản điện hạ thất trách, tự cảm thấy xấu hổ khôn nguôi mới phải.”
Ta không dư thời gian để tán dóc, lập tức cười duyên chặn ngay chủ đề buôn dưa lê buồn chán của Nhị vương phi, chuyển chủ đề sang Menfuisư: “Mà nghe vương đệ bảo, Nhị vương phi hiện đang muốn làm mai cho đệ ấy với thiên kim của Đại tư tế Litah, không biết có phải thật hay không?”
Nhị vương phi nghe xong, im lặng hồi lâu mới chậm rãi nhắm mắt lại, nhỏ nhẹ: “Về chuyện này, thật ra rất nhiều năm về trước. Khi Menfuisư vừa mới chào đời, vốn năm đó thần thiếp một lòng muốn tìm cho Menfuisư một hôn phối tốt, lại nghĩ không muốn để dòng máu vương gia bị truyền ra ngoài, nên mới đề nghị với bệ hạ chuyện hôn sự của Menfuisư với một cô bé. Chẳng ngờ thế sự khôn lường, quên rằng mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, một đứa con gái ngoại quốc xuất hiện, thế là mối nhân duyên tốt đẹp một sớm liền hóa thành mây khói. Nhớ lại, vẫn thiếu đi thiên ý thành toàn. Vì thần thiếp sai. Nên từ đó không dám mơ ước trèo cao đến cô bé ấy nữa. Là thần thiếp đã sai...”
Không cần hỏi cũng biết cô bé ấy là ai, đến nước này còn muốn lấp liếm ta điều gì.
Ta ngồi dưới cười xòa:
“Sao lại là lỗi của Vương phi, kết cục, phần lớn là lỗi thuộc về cô bé ấy.”
Nhị vương phi mở mắt, nói:
“Nói bậy, lỗi cô bé ấy thế nào được, chẳng phải thằng bé đã tằng tịu với con nhóc nô lệ ngoại quốc đó trước hay sao? Menfuisư không ngờ lại có thể hồ đồ như thế!”
Ta đỡ lời: “Vương đệ tâm sáng hơn gương, trước nay vốn chưa hề trải nghiệm thế sự bên ngoài cánh cổng thành kia, khó trách là lẽ thường tình. Hơn nữa, khi vương đệ còn ở trong cung được Nhị vương phi và phụ vương nâng niu hết mực, nói một câu tục tằng cũng chẳng một ai khiển trách. Nữ nhân trong cung nhìn đến quen mắt, rung động với dị tộc cũng là bình thường.”
Nói xong cả ta và Nhị vương phi đều giật mình.
Nhị vương phi giật mình vì ta quá đỗi bình tĩnh, ta thì giật mình cũng vì mình quá đỗi bình tĩnh.
Vốn trước nay ta đều mặc định Menfuiư sắm vai quá nhẫn tâm, còn ta quá khờ dại. Nhưng ta chưa hề ngờ tới mình lại ngu ngốc như thế này. Dẫu đã biết chân lí là như thế, vậy mà vẫn cố mong chờ một ngày đẹp trời không xa, có phải Menfuisư sẽ bị cảm động mà chấp nhận yêu ta hay không?
Ha, hóa ra từ đó đến nay, ta vẫn chưa chịu bỏ tật lừa mình lừa người.
Nhị vương phi lấy khăn tay ra chặm chặm khóe mắt: “Công chúa này, nghe công chúa nói vậy, thần thiếp bỗng thấy hơi cay lòng. Menfuisư nhà thiếp rõ vô phúc, lòng dạ cô bé ấy rộng rãi độ lượng, lại biết quan tâm người khác, với kẻ mình ghét cũng thật... sao lại... thành ra cớ sự này.”
Ta đang vui vui vì ngộ ra chân lí mới, lại bị nước mắt Nhị vương phi tạt nguyên gáo nước lạnh vào, cụt hứng xua tay: “Cho nên, đừng để vương đệ làm hỏng nhân duyên con nhà người ta thì hơn.”
Cứ tưởng như vậy là giải quyết xong giùm Menfuisư, ai ngờ Nhị vương phi lại sai cung nữ lục trong ngăn tủ một tờ giấy cói nhỏ, đưa cho ta:
“Yên tâm, lần này thần thiếp sẽ làm mai cho công chúa, cũng gần đến tuổi cập kê rồi, nhất định sẽ tuyển một người thật tốt. Nhà mẹ ta có một cậu cháu họ khá tương đồng với công chúa, tuổi không lớn, bối phận cao. Năm nay hai mươi hai, vẫn chưa định hôn với ai. Hơn nữa đứa trẻ này lớn lên cạnh thần thiếp, vừa ngoan lại vừa thông minh, chỉ có mồm mép hơi... lanh lợi. Tuổi tác rất hợp với người, ngày mai thần thiếp sai người đưa tranh vẽ đến cung để công chúa nhìn trước nhé.”
Ta thầm thở dài, miệng thì bảo xót xa cho cô bé đó thương tâm này nọ, mà tâm lại chẳng thôi lơ là với ta chút nào. Sợ ta gây khó dễ con bà ta, định đem cháu họ của mình kìm cặp ta rời. Nhanh thật.
Này giống như tai bay vạ gió, giúp người thành ra hại mình.
Ta cố ý im lặng một chốc rồi mới nói: “Ta có thể gả cho cháu trai của Nhị vương phi là phúc ba đời của ta. Chỉ là... ta có sở thích rất đặc biệt về phương diện nam nữ... sợ sẽ ảnh hưởng tân lang.”
Nhị vương phi lắc đầu, kiên trì thuyết phục: “Thần thiếp thì nghĩ, hứng thú của công chúa chỉ là cái nhất thời của người còn trẻ, giống như Menfuisư thôi. Công chúa yên tâm, cháu trai của thần thiếp rất ngoan hiền an phận, tuyệt đối không ghen bừa ghen bậy. Cho dù công chúa làm ra việc gì bên ngoài, cũng cần một tấm lưng vững chắc để dựa vào lúc về tới nhà mà. Công chúa là nữ nhi độc nhất của Pharaoh và Hoàng phi Theratis, phải sớm định thân cho an lòng Hoàng phi thôi.”
An lòng mẫu hậu ta hay an lòng bà? Tính toán của Nhị vương phi đúng là chi li tỉ mỉ đến từng chi tiết, đem cháu trai của mình cho ta, vừa thuận cho bà ta đêm ngày giám sát, đã vậy ta còn phải sinh con mang họ hắn, tương lai tài sản là Hạ Ai Cập cũng phải san phần cho nhà mẹ bà ta.
Ta đành gật đầu: “Cũng nhờ Nhị vương phi lo lắng, lại phiền Nhị vương phi hao tổn tâm tư rồi.”
Nói nãy giờ vẫn chưa chịu buông tha, ta mà từ chối, bà ta sẽ kì kèo tiếp, e tối mù cũng chưa được kèo xong. Thà cứ đáp bừa một câu cho xong, rời khỏi đây, ta muốn thế nào, bà ta quản được chắc.
Quả nhiên vừa nghe thế, mặt mày Nhị vương phi sáng rỡ: “Tốt quá, Helia biết được sẽ rất vui.”
Ta sặc: “Ai?”
Nhị vương phi chớp mắt: “À phải, cũng sắp định thân rồi. Tên tuổi tân lang sao tân nương có thể không biết cho được. Cháu trai thần thiếp tên là Helia, là con trai độc nhất của nhà tể tướng.”
Ta lại sặc nước bọt, nói hết nửa ngày, “tân lang” tương lai của ta hóa ra lại là lão già mặt mốc đó?!
Nhắc mới nhớ, quả thật Nhị vương phi và Imhotep là họ hàng. Tuy không gần nhưng thấy sang bắt quàng làm họ, giao tình giữa hai bên cũng duy trì mười mấy năm hơn rồi, rất thâm giao là khác.
Hèn chi khi không mai mối, con trai bất thành là chuyển nhượng cho cháu trai, thật thâm...
Nhị vương phi không để ý vẻ mặt khiếp đảm của ta, vẫn đám chìm trong hạnh phúc, lải nhải chuyện liên quan đến cháu trai nhà bà, chừng nửa giờ đồng hồ sau, ta mới thoát thân xin cáo lui.
Lúc ta quay lại phòng Menfuisư, y vừa đánh xong một giấc. Minưê đưa ta vào, y vừa thấy ta liền nói: “Vương tỷ làm việc nhanh lẹ gọn gàng, nội mấy giờ đồng hồ thôi mà đã việc đâu vào đấy.”
Ta nắn nắn hai bên thái dương: “Có gì hay ho đâu, chỉ là trao đổi với vương phi một vài chuyện thầm kín, tốt xấu gì cũng giữ được thể diện cho vương đệ.” Ta cười bồi: “Mà thân mẫu vương đệ thật quan tâm ta, vừa xong đệ lại định tiếp tục mai mối cho ta, gả ta cho anh họ của vương đệ.”
Sắc mặt Menfuisư thoáng đình lại, sau đó hỏi: “Vương tỷ đồng ý rồi?”
Ta quỳ, vương đệ ngươi đùa dai quá: “Ta từ chối, Helia tướng quân là trung thần rường cột của nước nhà, như vương đệ đã chỉ điểm, hà cớ gì lại làm lỡ nhân duyên của người ta. Có điều Nhị vương phi quá đỗi nhiệt tình, ý tốt của Nhị vương phi lại không thể cứng rắn chối từ, ta bèn...”
Menfuisư nghiêng đầu nhìn ta, miệng hơi nhếch: “Hóa ra là muốn cáo trạng mẫu thân với ta, có phải muốn ta giúp ngược lại vương tỷ, giúp vương tỷ lùi không?” Bên môi lại cong lên để lộ ý tứ sâu xa: “Thân là người làm chính trị, nếu bên người không vướng bận, nhẹ nhõm hơn đấy chứ.”
Ta lặng thinh không đáp.
Menfuisư từ cửa hông đi vòng qua chỗ ta đang ngồi, bước đến chỗ bàn làm việc chất đầy văn kiện, ngồi xuống ghế, lấy một cây bút đồng ra khỏi bọc đựng, ngắm nghía: “Thật ra vương tỷ vừa rời đi, ta có ghé vào một lát. Vừa nói với mẫu thân xong, có điều vương tỷ nên tạ ơn ta thế nào đây?”
Ta thở phào nhẹ nhõm, sao không nói sớm: “Vương đệ quan tâm, ta cảm động đến rơi lệ.”
Cán bút trong tay Menfuisư sượt nhẹ qua cằm: “Một câu thôi sao, tỷ cũng keo kiệt quá đấy.”
Ta thầm kinh ngạc trong lòng, dường như tâm trạng Menfuisư đang rất vui, lại còn nói đùa với ta, chắc không phải tối nay có bão chứ. Chưa đợi ta suy đoán xong, Menfuisư đã cười cười gợi ý:
“Ta thấy chiếc nhẫn vương tỷ tặng anh họ rất đẹp mắt, đặc biệt thú vị.”
Này là muốn được tặng nhẫn chứ gì, khổ nỗi ta chỉ có hai chiếc thôi. Tặng luôn cho đệ thì biết ăn nói làm sao với phụ vương: “Món đó tầm thường lắm, sợ người ta cười, món khác được không?”
“Mặt nạ hình cáo ở trong phòng ngủ vương tỷ rất tinh xảo, tin chắc tiền gia công không nhỏ.”
Thôi rồi, món đó càng không ổn nữa. Vạn nhất sau này gặp lại, Ragashu mà phát hiện ta không mang theo tín vật hắn đưa, nói ra tặng người khác rồi, hậu quả thiệt không dám nghĩ luôn: “Nhãn lực của vương đệ tốt thật, chỉ hiềm ta không tìm ra được thứ tốt thế, được người ngoài tặng thôi.”
Menfuisư: “Thế nào, chị Asisư tiếc không nỡ à? Không phải người chị Asisư mến tặng cho chứ?”
Ta nghe hai chữ chị Asisư, biết đời không đẹp rồi, bèn chặn lại: “Có đâu, hôm nay tỷ tỷ về sẽ chọn hộp gấm và giấy gó đẹp nhất, gói lại rồi mang tặng cho nhị đệ thưởng lãm.”
Menfuisư mới cười hài lòng.
Ta cũng cười bồi theo, nhưng đồ thật hay đồ giả thì đố y phân biệt được.
Thêm chốc nữa, ta chào từ giã, vừa xoay người lại nghe Menfuisư gọi giật lại lần hai trong ngày:
“Asisư.”
Ta quay đầu lại, Menfuisư tựa vào ghế nhìn ta: “Vương tỷ yên tâm, có ta ở đây, nhất định sẽ không để ai bước vào cửa của vương tỷ.”
Ta lại giơ tay chào, cho tỷ xin, đệ ý là muốn tỷ thân cô thế cô cả đời phỏng?
Ra khỏi Tây cung của Menfuisư, ta thong thả cùng Ari kẻ trước kẻ sau đi dạo men đường, không biết vì sao vừa rồi nghe Menfuisư gọi “Asisư” khiến lòng ta bỗng có cảm giác khái thường.
Ta vừa đi vừa hồi tưởng chuyện cũ, bỗng không biết là lần thứ bao nhiêu có cảm giác sự vật xung quanh nhoáng cái đều vụt lớn như thổi, thời gian thoi đưa không đợi ai, gốc cây già trong ngự hoa viên, con cá bảy màu ta nuôi lúc bé, Menfuisư... Nhưng ta lại không hề cảm nhận được cho đến ngày hôm nay, đợi đến khi quay đầu lại mới phát giác ra, rằng đã nhiều năm trôi qua như thế rồi.
Ta đứng trên hành lang, nhìn mây giăng trên cao, không dằn được mà thờ dài cảm khái: “Hầy...”
Phía sau bỗng có tiếng gọi: “Điện hạ, điện hạ!”
Đầu ta lại ong lên, hôm nay nhiều người kiếm thế: “Ruka.”
Ta đợi Ruka chạy đến rồi cùng sóng bước với hắn. Ruka ôm túi lớn túi nhỏ giấy vụn, thưa: “Vừa rồi thuộc hạ toáng nghe điện hạ cảm khái, phải chăng thấy nắng chiều nên nảy sinh cảm xúc?”
Ta chép miệng: “Không phải đâu, tại bất chợt nhớ chuyện cũ, cho nên cảm xúc dào dạt ấy mà.”
Ruka à một tiếng, ta đưa mắt nhìn hai túi giấy vụn trong ngực hắn, hỏi: “Đi vứt rác?”
Ruka dáp: “Dạ không, xử lí rác ạ.”
Vứt rác và xử lí rác có gì khác nhau?
“Rất khác nhau đó ạ! Vứt rác là vứt hết toàn bộ, còn xử lí rác là chỉ vứt những cái bỏ đi.”
Tiểu tử ngươi đang trêu ngươi ta đúng không?
Ta lười đuổi theo suy nghĩ quái đản của Ruka, bèn nhìn nắng chiều có hơi chói mắt. Gió từ ngoài xa thổi vào, man mác dễ chịu, gần tối rồi nên khí trời giảm nhiệt thấy rõ. Ngắm ánh hoàng hôn thơ mộng, nhất thời cả người như bay bổng: “Ruka, Ari, hai ngươi có thích nhìn nắng chiều không?”
Ruka, Ari ngẩn người: “Dạ?”
“Mỗi lần ta nhìn nắng chiều, ta sẽ nghĩ về thơ ca, ngôn từ rục rịch trong lòng, tựa như ráng đỏ chuyển vời trên trời vậy.”
Ari cúi đầu im lặng, Ruka nâng tay áo lên miệng ho nhẹ một tiếng.
Ta đợi hoài đợi mãi, không thấy hai đứa ừ hử gì, mất hứng hỏi: “Hai ngươi câm hết rồi à?”
Ari ặc một tiếng, mím môi.
Ruka thoáng cười, nói: “Dạ, không có bị câm gì đâu ạ. Mới nãy thuộc hạ hơi sặc thôi.”
----
“Về thư phòng làm việc tiếp cho ta, chưa xong không được ăn cơm!”
Ooo
Chiều hôm đó, đại tướng đạo Orent đến tẩm cung của Trưởng công chúa chơi. Còn chưa đổi triều phục, ngồi ở đình nhỏ sau vườn riêng của cung ta, hỏi ta đi thăm bệnh Nhị vương tử thế nào rồi, tiến triển tốt hay xấu. Phần vì nể mặt hắn quan tâm, ta cũng vuốt mũi mà thuật lại sự tình, chỉ lược bỏ rất rất nhiều chi tiết riêng tư không cần thiết. Ai ngờ Helia lại chả biết khách sáo, vừa nghe vừa ôm bụng cười nắc nẻ, bảo: “Asisư điện hạ quả là người con gái thánh thiện, tấm lòng bao dung.”
Ta méo mặt ha ha theo, suýt không kiềm được mà nổi đóa, sẵng giọng: “Tướng quân, cả ngày hôm nay của ta đã không được tốt, nội tâm tổn thương nghiêm trọng, mong ngài cảm thông chút đi.”
Helia nói: “Không sao, tổn thương của Asisư điện hạ, chỉ cần tìm hai thiếu niên xinh đẹp khả ái đến xoa dịu, chừng qua đêm nay, hôm sau lại bình thường ấy mà.” Nói rồi qua đề tài khác: “Được rồi, nghe nói Pharaoh hạ chỉ khen thưởng khổ tâm của điện hạ, tối nay thiết yến ở ngự hoa viên?”
Ta xoa bóp mi tâm, đáp: “Phải. Đúng lúc ta đang tẩy rửa phong trần, lão già Hasi chẳng biết từ đâu xông thẳng vào đọc chiếu chỉ, đến giờ vẫn còn hãi đây. Càng ngày càng vô pháp vô thiên!”
“Ừm, còn gì nữa không?”
Helia gật gù, nhấp ngụm rượu nho, mặt tỉnh bơ ngồi nhóp nhép trái cây.
Ta liếc cái mồm đang hoạt động của Helia, hừ lạnh: “Còn.” Giờ ta có nhiệm vụ phải báo cáo với ngươi sao, ở đó ra vẻ nhàn hạ, ngồi trước mặt ta còn ăn uống không hề tỏ ra nhã nhặn gì. Nói rồi thở hắt ra, nốc trà:
“À thì, nhắc đến chuyện đó, ta cũng đang định nói với tướng quân mấy câu. Vương đệ ấy... có nói với ta chút chuyện, dính đến... quan hệ giữa ta và tướng quân...”
Helia nhướng mày: “Ừ?” Lười biếng ngả lưng về sau, dựa vào bờ tường, một tay vịn lên lan can, tay kia xoay xoay đế ly rượu, mắt hơi hấp háy, thần sắc không đổi, ngữ điệu không khác gì vừa rồi: “Vương tử nói ta với Asisư điện hạ ra làm sao?”
Ta vén tóc mai rũ trước trán ra sau vành tai, nghĩ trước nghĩ sau, cố tìm từ lựa lời sao cho thật nhẹ nhàng: “Vương đệ sinh nghi... ta với ngài là... quan hệ đó. Ngài cũng biết, sở thích của ta thì ai mà chả biết, Menfuisư nói vậy, tức là y đã lưu tâm. Tuy ta nước dơ không ngại bẩn, nhưng ngài thì khác. Tốt nhất, từ nay tướng quân nên tránh ta thì hơn? Ta sợ sẽ ảnh hưởng dang tiếng của ngài.”
Helia không nói năng gì, nhìn ta hồi bỗng xùy cười: “Ta nghĩ không việc gì phải tránh né hay kiêng kỵ. Danh của ta là tiểu gian thần, dù có phụ thân là đại hiền thần thì đã sao, xét cho cùng cũng chẳng sạch hơn điện hạ bao nhiêu. Mặt khác, tính ta không quan tâm người ta nghĩ gì, phải thế nọ thế kia. Trừ phi điện hạ sợ bị ta liên lụy, muốn né ta, vậy thần sau này sẽ không tới nữa.”
Ta hứng ánh mắt của Helia, lúc tôi lúc ta lúc lại thần, cảm xúc của nam nhân này không khi nào làm ta thôi phiền não. Xưng tôi lúc vui, xưng ta lúc bình thường, lại xưng thần lúc không vui, phân rõ thứ bậc quân thần với ta, ý như muốn nói tôi và điện hạ chẳng qua cũng chỉ là quan hệ chủ tớ mà thôi, tâm ý của điện hạ muốn thế nào thì thế đó, phận bề tôi sao dám ý kiến ý cò. Thích nói dối, thích diễn trò, ưa làm nũng, lại chả thèm để tâm người bị hắn đùa giỡn miết đến thành thói là ta. Phải biết mỗi lời hắn nói ra, không lời nào là không làm lòng ta nóng nảy. Đành cười nói:
“Tướng quân thật là, nói làm người ta không kịp mở miệng thanh minh, ta nào dám đóng cửa cấm không cho ngài đến. Ngài nếu đã không để tâm miệng lưỡi thiên hạ, thì cứ trước sao giờ vậy.”
Helia hiếm khi không hoạnh họe tiếp, chỉ đứng lên, ngắm mấy đóa diên vĩ. Vào giây phút ta định tán thưởng hắn khi không tốt tính vầy, nhất định tối nay sẽ có bão cát lớn, giây sau hắn đã ngoảnh đầu lại, nhếch mép cười cười đầy ý vị: “Nếu ngẫm kĩ thì hình như vương tử nói cũng không sai, giữa thần với Asisư điện hạ nói đến chuyện không rõ ràng, đúng là có một chút đó.”
Nghe lời này mà tay bưng trà của ta run lên: “Helia tướng quân, ta đã nhận tội với ngài cả vạn lần, hôm nay xin nhận thêm lần nữa, là do ta uống say nhận lầm người, xin tướng quân khoan hồng độ lượng.”
Nghĩ lại, chuyện ấy chỉ là một sai lầm nhỏ trong nhiều năm tương tư trong mộng của ta. Còn nhớ rõ lần ấy là Helia mặt mốc mời khách, nói là có cái hay ho muốn cùng mọi người chia ngọt sẻ bùi. Quy mô không lớn, đa số khách mời là con cái quý tộc và con cái nhà quan thần ở Thebes, độ tuổi từ mười ba trở lên, nhìn chung giống như bạn bè cùng lứa lâu ngày tụ họp.
Ta khi đó vừa tròn mười ba, vừa đủ tiêu chuẩn tham dự. Menfuisư thì không may, mới mười một, còn thiếu tận hai mùa trăng rằm, thành ra chỉ có thể cô đơn đến phòng nghị sự nghe phụ vương và các đại thần luận chính, rõ tội. Tuy nhiên, đó không phải trọng điểm của ngọn nguồn sai lầm.
Đến phủ tướng quân, thì thấy mấy tiểu thư thiếu gia học cùng lớp chính trị, với đám thanh niên trai tráng hay chơi chung với Helia đã ở đấy rồi. Ta nói với Helia, có thứ gì hay ho mà đưa thiếp đãi tiệc rầm rộ thế? Helia ngoài dự đoán, không đáp, chỉ nhíu mày nhìn ta, nhìn như không được vui vẻ vì sự có mặt của ta, nhìn, nhìn gần nửa ngày rồi mới chịu hờ hững vỗ tay mấy cái.
Bạn Helia ngồi cạnh bàn ta, cười bảo: “Ối chà, tướng quân sao lại mời công chúa tới đây?”
Ta hỏi: “Ta không thể tới?”
Cậu ta vội xua tay: “Công chúa hiểu lầm rồi, tiểu dân không có ý đó đâu ạ. Chỉ là tiết mục hôm nay hơi đặc biệt, các cô gái khác thì không sao, nhưng lo sẽ không hợp khẩu vị của người thôi.”
Chốc sau, mấy cô gái tóc vàng mắt xanh xinh đẹp, vận đồ khêu gợi thướt tha đi lên, người lắc eo, người lắc mông, bắt đầu nhún nhảy theo điệu nhạc réo rắt.
Điệu nhảy không giống với ca vũ cung đình, hở vừa, mà là vũ nữ từ dân gian. Ngực trần, lộ mông, váy xẻ cao, vén tới vén lui, mặc như không mặc, thiếu điều muốn cởi hết ra. Đám thiếu gia công tử toàn thanh niên trai tráng đương độ sung mãn, mắt cứ chết dí vào, mê muội không thôi.
Ta không khỏi cảm thán, bọn người này lúc thường bị gia đình quản nghiêm quá, hay là do vũ cơ của cung đình chưa đủ cho họ no mắt, kiến thức thật nông cạn.
Helia nhìn ta với ánh mắt 'quả nhiên', nói:
“Điện hạ đã hiểu vì sao các bạn ta nhìn người với ánh mắt kì lạ rồi chứ. Vốn ta chỉ định đưa thiếp cho đúng lễ nghi, không nghĩ điện hạ sẽ tới. Bởi bình thường khi ta gửi thiếp tới, có lần nào người nhận thiếp mà chịu đi đâu, toàn trả lời cho có lệ.”
Ta che miệng cười khách sáo: “Tướng quân thật chẳng khác gì con sâu trong bụng ta.”
Phải, quả thật tiết mục hôm nay không hợp nhãn ta. Cả Ai Cập đều biết công chúa Asisư không thích màu vàng, phàm bất kì thứ gì liên quan đến hoàng kim đều bài xích. Lại biết công chúa không thích chốn đông người, theo sử kí ghi chép, một năm chỉ tham gia nhiều nhất một bữa tiệc.
May mà cậu bạn Helia còn biết hiếu kính bề trên, hô người dẫn vài thiếu niên thanh tú lên châm rượu cho ta, tiếc rằng phần lớn còn nhỏ tuổi, đều là nô lệ mới được phủ tướng quân mua về năm ngoái. Ta không thích dạng bảy, tám tuổi, miệng còn hôi sữa, nội bồi ta nói chuyện cũng ú ớ ngớ ngẩn, loại lớn hẳn hoặc già dặn như Helia hợp khẩu vị của ta hơn. Trong đám thị đồng chỉ có một người hơi chững tuổi, cỡ mười mười một, mi thanh mục tú, miễn cưỡng hợp ý. Ta kéo nhóc ngồi xuống một hồi, mấy cô vũ cơ dân gian cứ lắc qua lắc lại, mặt hoa da phấn nồng nặc khiến ta váng cả đầu. Bèn dứt khoát đi ra ngoài hoa viên thanh tĩnh để uống rượu. Để nhóc thị đồng quạt mát, trong hoàng hôn đỏ rực, nắng chiều ấm áp, uống vài chén xong thấy hơi ngấm men rồi, bèn chợp mắt chốc lát.
Trong lúc mê man, nghe bên tai loáng thoáng có người gọi, Asisư điện hạ Asisư điện hạ. Vừa nghe là biết Helia, mặc kệ, lèm bèm rồi ngủ tiếp. Lát sau, bên tai lại lần hai loáng tháng có tiếng người gọi, công chúa ơi công chúa điện hạ ơi. Âm thanh nhỏ nhẹ chui vào tai khiến lòng ta ngứa ngáy, nghĩ là là nhóc thị đồng gọi, bèn nhấc tay lên, tóm lấy áo người bên cạnh, kéo vào lòng, ôm hôn một cái.
Kế đó có tiếng ai đó a lên cách đấy không xa: “Nguy rồi! Công chúa ôm nhầm người.”
Ta mở mắt mới hay mình nhầm to, người bị ta ôm trong ngực hóa ra là Helia.
Cho dù ta mặt dày đến mấy cũng phải nóng lên, may mà Helia ứng phó được, chậm rãi đứng dậy cười nói: “Asisư điện hạ ngủ mê, nhầm tôi với vị mỹ nhân nào đấy?”
Ta thiếu điều muốn tìm cái hố để chui xuống: “Xin, xin lỗi! Ta, ta không cố ý!”
Helia nhoẻn miệng cười, giúp ta vuốt lại tóc tai vì ngủ mà hơi rối cho phẳng phiu:
“... Không sao không sao, tại tôi đứng quá gần mà thôi.” (TG: Không sao, thím đang mở cờ trong bụng chứ giề =_=)
Đám bạn hắn đứng bên hồ kẻ vỗ tay bộp bộp, kẻ thì huýt sáo: “Lần sau công chúa kéo người nhớ mở mắt ra hẵng kéo nha.”
Người ta hay nói vật hợp theo loài, bản thân Helia vốn là một cái loa, cho nên dẫn đến bằng hữu của hắn cũng là một nhóm những cái loa. Chuyện này bị một nhóm những cái loa trông thấy, chắc chắn đã bị mang ra làm trò cười với không ít người. Nhớ lại khoảng thời gian khi đó, ngay cả ánh mắt Menfuisư nhìn ta cũng có vấn đề, hẳn cũng biết vụ này nên mới nói những câu như trưa nay.
Helia chậm rãi nói: “Mỗi khi nhắc đến chuyện đó, ta còn phải cảm ơn Asisư điện hạ đã cất nhắc một câu.”
Ta khụ một tiếng, nâng chén uống trà.
Helia đứng ngắm hoa, lại nói: “À mà sau khi ôm nhầm người thì tiếp đó sao nhỉ?”
Tay ta chựng lại giữa không trung, hạ chén xuống.
Không khí bỗng chốc im lặng.
Tựa như có thể nghe được tiếng gió đang hiu hiu thổi, sượt qua vành tai.
“Có những chuyện, đã qua rồi thì đừng nhắc lại làm gì.”
Ari tiến đến chỉnh lại áo choàng giúp ta, đồng thời dâng lên một bức thư hàm.
Ta ngoắc Ruka, bảo hắn uống sữa nhanh.
Ruka đang chôn mặt trong sớ mật hàm cao như núi, nghe tiếng ta gọi liền ngẩng phắt đầu lên dạ dạ, ngoan ngoãn đón lấy ly sữa từ Ari. Vừa hú hí cười cợt nhả với con bé, vừa phân loại tin tức thám tử đưa về.
Ari xị mặt, liên hoàn táng vào mồm Ruka.
Bốp bốp bốp, chuỗi âm rõ kêu.
Khóe miệng Ruka co giật, cười đau đớn.
Ta nhíu mày, nước dãi bên mép còn chưa chùi, tưởng ta không biết hắn ngủ gục sao. Còn giả vờ dời lực chú ý đi nơi khác.
Như cảm ứng được suy nghĩ của ta, Ruka đưa mắt qua, sượng sùng gãi gãi da mặt.
Ta bật cười. Tiểu tử này cùng Ari quả là nhóm hai kẻ tấu hài hợp rơ đến hoàn hảo.
Sinai, vừa dùng đầu ngón tay nhẹ gỡ từng lớp của thư hàm ra, ta vừa nghĩ, có phải địa điểm người đó đã hẹn không nhỉ?
“Điện hạ!” Nhưng vừa mới gỡ được lớp đầu tiên của thư hàm, Ruka đã kêu toáng lên.
“Có chuyện rồi điện hạ ơi!”
Ta nhíu mày, vô cùng mất hứng: “Nói đi.”
“Thái tử Babylon ngày mai sẽ tới đây.”
Im ắng...
Ta: “Lặp lại lần nữa.”
Ruka sững người, động tác cầm cốc sữa đưa lên mồm thoáng đình chỉ. Tròn mắt khó hiểu, chậm rãi nhắc lại lần nữa: “Thưa điện hạ! Thuộc hạ nói là Thái tử Ragashu của BABYLON sáng ngày mai sẽ tới đây ạ!”