[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Đế Cơ - Asisư

Chương 21: Cung biến và hôn lễ (thượng)



�N VÀ HÔN LỄ (THƯỢNG)

. Tác giả: Tiểu Thiên.

. Edit: Tiểu Thiên.

******

Vì tình đâm sầu bi, vì tình đâm phiền muộn...

Kiếp trước kiếp này, chẳng qua cũng chỉ là một hồi ảo mộng...

Tỉnh rượu mà mộng chưa dứt, ai mới là kẻ phong lưu...

******

Helia nói: “Nên hồi cung sớm thôi.”

Ta thu lại bàn tay đang khựng lại giữa không trung, ho nhẹ hai tiếng: “Khụ khụ, tướng quân nói phải. Sớm hồi cung thôi.”

Helia gật đầu, rồi đi trước.

Ta theo sau, nhìn bóng lưng lãnh ngạo như sơn phía trước. Da thịt trơn nhẵn, trừ bỏ vài vết sẹo mờ ở sống lưng, ngoài ra không còn vết sẹo nào khác. Khác với Ragashu, tấm lưng trần mà trong kí ức ta nhớ, chi chít sẹo, lớn nhỏ có đủ. Ragashu từng kể nhỏ với ta, đó là thương tích để lại sau cuộc chiến tranh ngôi hoàng đế Babylon.

Cung biến.

Đối với những người con của dòng dõi hoàng thất, sớm đã không còn gì xa lạ.

Năm ấy vua Babylon băng hà, tuy đã lập Ragashu làm thái tử, nhưng anh em của hắn trước giờ đều không ưa kẻ được vua cha trọng dụng là hắn. Cộng thêm trước khi qua đời vua Babylon lại không có để lại di chiếu lập ai làm tân đế. Thế là một năm đó, cuộc chiến tranh giành ngôi báu thường nhật như cơm bữa trong lịch sử đã diễn ra. Các phiên vương dẫn theo quân đội riêng của mình, ồ ạt kéo đến trước cửa thành. Ragashu cũng mở cửa nghênh đón, nhưng chờ sẵn sau bức tường thành vĩ đại của Babylon, chính là hàng ngàn nỏ tiễn.

Đầu tiễn đốt lửa, giây phút cổng thành mở ra, trang sử đẫm máu bắt đầu. Thái tử Ragashu để Cấm vệ quân tử thủ hoàng cung và nội thành, phần hắn chỉ huy quân tiên phong xông ra khỏi thành. Qua lời các cung nữ già và các lão tướng quân, trường kiếm của Ragashu chém tới đâu, đầu giặc rơi tới đó. Giữa biển máu tanh nồng, hắn tựa như chiến thần thượng cổ, con ngươi màu hổ phách đỏ ngầu, lạnh lẽo lóe lên tia thị huyết. Quân phản động rất đông, trận chiến kéo dài mười ngày mười đêm mới chấm dứt. Sử kí Babylon, cuốn sách ghi chép về lịch sử các đời vua Babylon gọi đó là: Sự biến cổng thành Babylonia.

Cho nên cái mà ta nghĩ không thông là, thân thủ Helia rất giỏi, bằng chứng là thường xuyên đi đánh trận, nhưng trên chiến trường chưa từng nghe tin hắn bị thương quá nặng, sau lưng cũng không thấy nhiều sẹo. Còn Ragashu, trải qua một sự kiện cung biến đáng sợ như thế, mặc dù giỏi cách mấy cũng không thoát khỏi thương thế khiến hắn chết đi sống lại.

Hai con người khác nhau về gương mặt, thân thế, hoàn cảnh, nơi sống. Chỉ giống nhau mỗi về khí chất lỗi lạc trời sinh, độ dày của da mặt, âm giọng trầm thấp từ tính, mùi tùng bách trên cơ thể, với tay chân đều đồng dạng thon dài hữu lực...

Dừng lại một chút.

Dường như trừ bỏ cái tên, gia thế và khuôn mặt... toàn bộ đều giống y đúc?

Ta lại nghía mái tóc nâu của Helia, chợt nghĩ không biết tóc Ragashu màu gì.

Khi trước ta cùng hắn làm chuyện chăn gối, toàn là ta thân không mảnh vải, còn hắn ngoại trừ hơi thở nặng nề, đáy mắt bén lửa, khuôn mặt nhuộm màu kích tình, còn lại y phục thực chỉnh tề đến khó tin.

Làm chuyện đó mà cũng không trút hết quần áo, giờ nhớ lại bực mình. Hắn thì áo xống chỉnh tề mười phần anh tuấn bất phàm, còn ta thì lả lướt nghĩ mà xấu hổ.

Nhưng suy cho cùng lỗi cũng ở Helia và Ragashu, giống nhau quá làm chi để ta khổ não đau đầu. Luôn luôn trong một thoáng lướt qua, đều mơ hồ nhận lầm Helia là Ragashu, nãy suýt chút là thất thố...

“Điện hạ.”

Tiếng Helia từ đỉnh đầu truyền xuống.

Ta ngơ ngác ngước lên, hóa ra trong lúc không để ý, va vào người hắn mất rồi.

Helia đỡ khuỷu tay ta, nheo mắt: “Thật tò mò, đến cùng là chuyện gì mà khiến điện hạ của tôi mất tập trung thế này?”

Ta cười trừ, rút tay ra:

“Không gì, hồi cung nhanh thôi.”

Helia nhướng mày, khóe môi hơi hơi kéo về phía bên phải, giương lên một độ cong trêu tức, mang theo mị hoặc ái muội.

Ta khổ tâm liếc hắn, lại có việc gì?

Helia đột nhiên thu lại nụ cười gợi đòn, giúp ta kéo lại áo choàng cho kín lần hai:

“Không gì, hồi cung nhanh thôi.”

Ta: “...” Dám bắt chước lại câu của ta à...

Chiều tối, ta hồi cung với ánh trăng sáng trên đầu. Trăng soi ánh nước, rất mát mẻ.

Ngồi xe lạc đà nhà Helia, tản mạn dọc bờ Thebes, chẳng mấy chốc đã đến cửa cung.

Thị vệ gác cổng xuyên qua mành che thấy ta, vội vàng mở cánh cửa lớn nặng nề. Vài cung nữ vội vàng từ sau cửa chạy ra nghênh đón, đứng ở trên bậc thang cúi đầu. Còn có vài nam bộc khỏe mạnh đến quỳ xuống làm đệm, phù ta xuống khỏi xe.

Helia mỉm cười nhìn tất cả, nói: “Điện hạ ngày càng có tác phong của bậc đế vương.”

Ta cởi áo choàng đưa cho Ari, cũng không ngoảnh đầu lại, đi thẳng vào bên trong.

Helia nam nhân này, miệng mồm thật là...

Ooo

Về đến cửa trước tẩm cung, liền bắt gặp Ruka đang đi qua đi lại trước cánh cổng chạm trổ bích ngọc Ôla, mặt mày rối rắm.

Ta đi lên trước, hỏi:

“Chuyện thế nào rồi?”

Ruka nghiêng người hành lễ, rồi bước lên một bước, đặt tờ giấy Papyrus vào tay ta:

“Đã điều tra kĩ, đúng là bút tích của Rido.”

Ta liếc sơ qua tờ giấy, nhíu mày, cùng Ruka song song đi vào cổng: “Tìm được ở đâu?”

Ruka không đáp, trái lại nhìn Ari: “Quản sự Ari, tôi thấy hơi khát. Có thể nào pha cho tôi một ấm trà lạt được hay không?”

Ari hơi ngẩn ra, kín đáo nhìn ta hỏi ý.

Ta ngó ánh mắt Ruka, gật đầu: “Cứ đi đi, xem chừng đêm nay đội trưởng Ruka của chúng ta khó ngủ, trà lạt sẽ dễ ngủ hơn.”

Đoạn, ta cởi áo choàng đưa cho Ari.

Con bé tiếp lấy áo choàng, gấp đôi để trên khuỷu tay, dạ một tiếng rồi đi vào trong sân, dẫn theo sau là dàn mười ba cung nữ.

Ari và mười ba cung nữ ngự tiền vừa rời đi hết, không khí im ắng hẳn. Ta khoanh hai tay trước ngực, tìm một chiếc ghế đá có vẻ thoải mái đặt mông ngồi xuống, nói:

“Tại sao không thể để Ari nghe.”

Ruka khẽ cười, chắp hai tay sau lưng:

“Chẳng phải về điều này, điện hạ rõ hơn thuộc hạ nhiều sao? Asisư điện hạ...?”

Phải.

Ta rất rõ.

“Với lại lần trước điện hạ nói với thần, tin tức thường hay bị rò rỉ. Thần đã điều tra rồi, gần đây tài chính của Ari không được tốt. Có người từng thấy cô ta qua lại với Unasu, hầu cận của vương tử.”

Cách đây không lâu, Helia có nhắc qua với ta về việc của Ari. Hắn nghi ngờ con bé.

Tuy nhiên, ta không mấy để tâm. Như đã nói, Ari theo ta ngần ấy năm. Không có công cũng có cán. Cứ giả như con bé thật phản bội, thì đã phản từ kiếp trước rồi.

Ta tin Ari.

Sống trên đời, ngay cả thuộc hạ thân tín nhất cũng không tin, vậy còn sống chi a?

“Không cần quá nghi kỵ con bé, như thường là được rồi.” Ta giương mí mắt ngó Ruka: “Vả lại, ta cũng đâu tin gì ngươi.”

Ruka nâng ống tay áo, gượng cười:

“Điện hạ thẳng thắn quá, thuộc hạ buồn...”

Buồn buồn kệ nhà ngươi...

Ta lười biếng che miệng ngáp một hơi, không mấy kiên nhẫn liếc xéo Ruka: “Nói gì nói nhanh lên, ta không có thời gian.”

Ruka không dám bỡn cợt nữa, dưới ánh mắt lạnh nhạt của ta, chắp tay thưa: “Lúc chiều tối khi điện hạ rời khỏi cung, thám tử truyền tin về, nhìn thấy Ryan Rido xuất hiện ở Tây ngoại thành Thebes. Vì không có nhiều thời gian, thuộc hạ bèn to gan làm chủ, cấp tốc xuất cung bám theo hắn ta. Đến hạ nguồn sông Nile, thì thấy hắn đang cùng Unasu lén lút trao đổi cái gì đó. Thuộc hạ cùng đội thám tử ẩn núp một hồi, đợi Ryan rời đi liền đánh ngất Unasu, sao chép văn bản rồi trở về. Sau đó...”

Ta càng nghe càng thấy có gì đó không đúng, vừa nghe đến Unasu, quả nhiên dự cảm không có sai: “Gượm đã, đánh ngất?”

“Dạ.”

“... Ngươi trực tiếp đánh ngất hắn?”

Ruka mắt tròn mắt dẹt nhìn ta:

“Có gì không đúng sao ạ?”

Ta đỡ trán, làm đúng nhất là ngươi rồi.

Ruka, Ruka, tiểu tử ngươi có phải hôm nay đã để quên não ở nhà rồi hay không?

Chả nhẽ ngươi không lo đánh ngất Unasu sẽ đả động Menfuisư? Hay bọn ta chưa đủ “thân” ngươi sẽ bị mất cọng lông nào?

Như chưa nhìn thấu được suy nghĩ của ta, Ruka ngẩn ra một lúc mới hoàn hồn.

Hắn thất thanh kêu lên, cật lực xua tay, cười khổ: “Điện hạ hiểu nhầm rồi, không không, là thuộc hạ biểu đạt không đúng mới phải. Trước khi đánh ngất có cho cậu ta ngửi mê hương, khi tỉnh dậy sẽ tưởng rằng bản thân không cẩn thận để trúng gió độc. Toàn thân rã rời như kim châm.”

Ta lừ mắt, ra là như vậy.

“Ừm, tiếp sau đó thế nào.”

Ruka lôi từ trong túi đeo chéo ra một bản chép tay, vừa lật giở vừa thưa: “Sau đó về đến cung không gặp được điện hạ, thuộc hạ hỏi thám tử thì họ nói điện hạ đã dặn không được bám theo điện hạ nên không rõ. Đang không biết sao báo tin thì đúng lúc gặp được Helia tướng quân đi ngang, đều là người mình, ngày thường điện hạ lại rất tin tưởng ngài ấy, nên thuộc hạ đành giao văn kiện nhờ chuyển cho điện hạ.”

Ta gật đầu, Ruka cất bản chép tay vào túi, cài khóa gài, gãi đầu cười tò mò: “Mà kể cũng lạ điện hạ ạ. Thám tử còn không rõ hành tung của điện hạ, mà Helia tướng quân lại có thể tìm ra nhanh như thế.”

Ta thở dài, đi ngang đi dọc cái gì, chỉ có ngươi ngây thơ tin hắn. Có mà ta bị Helia theo đuôi gần cả buổi trời mà không hay.

“Lúc ta không có trong cung, còn chuyện gì nữa không? Nói hết tất cả một lần đi.”

Ruka nói: “Ngoài chuyện vừa bẩm ra thì cũng không còn chuyện gì đặc biệt. Chỉ là cách đây mười lăm phút, lúc điện hạ chưa về tới, tổng quản Hasi có ghé qua hối tí.”

Hối tí?

“Có chắc là chỉ hối tí không. Theo ta mười phần là lại ca bài a hu hu nhà tôi có tang.”

Ruka bị ta nói chọc bật cười ha hả: “Hasi tổng quản đâu đến mức đó ạ, điện hạ này.”

Tại ngươi chưa từng bị ông ta chọc tức qua thôi, khi nào trải qua cảm giác muốn bịt miệng một người mà cha ngươi lại lần này đến lần khác cản trở không cho bịt thì sẽ hiểu. Lão ta coi đẹp lão phúc hậu vậy thôi chứ gian lắm, giỏi nhất là cậy thế Pharaoh.

Cơ mà được cái rất trung thành với phụ vương nên ta cũng ráng châm chước thôi.

Uầy, chán chường buông tiếng thở dài:

“Hôm nay coi như đến đây, chuyện của Ryan Rido sáng sớm ngày mai phái người đi điều tra thêm. Còn bây giờ, đi về phòng tắm rửa sạch sẽ, lát cùng ta đi dự tiệc.”

“Tạ điện hạ, thuộc hạ sẽ lập tức chuẩn bị.”

Ruka hớn hở, hành lễ cái liền co giò chạy.

Truyện ĐẾ CƠ - ASISƯ chỉ được tác giả Ramie0807 đăng tại.wattpad.com, các trang khác vui lòng ghi rõ bản quyền và nguồn. Đăng sau wattpad 1 chương.

Ta ngó làn khói trắng bốc ra từ đôi chân dài của Ruka, có chút dở khóc dở cười. Này không cần phấn khích quá lên vậy chứ. Ai không biết nhìn vào còn tưởng Đại công chúa Asisư ngược đãi cấp dưới, một bữa ăn đàng hoàng cũng không cho nổi hắn đi.

...

Tắm rửa gần chục lần, chà chà rửa rửa tẩy đi lớp bụi bẩn bám trên da thịt, dọc đường về có bão cát nhỏ, thành ra trong áo ta có không ít cát. May là xe lạc đà nhà Helia có mành che lại, bằng không khẳng định không chỉ là cát sượt qua da nho nhỏ.

Tối nay ta vận một chiếc đầm đuôi cá màu trắng thuần không hoạ tiết, đuôi váy dài chấm đất, kéo dài về sau. Phần trên cúp ngực ôm trọn lấy bộ ngực sữa còn đang phát triển. Cộc tay, hai bên vai choàng khăn sa tanh cùng tông màu. Vải choàng được làm từ vải lanh nên càng nhẹ bẫng, xúc cảm truyền đến như có như không, hờ hững khoác trên bắp tay, mép vải đính vàng cát nghiền mịn, theo từng động tác chuyển động của ta, lấp lánh linh động.

Đầu đội kim quan của Trưởng công chúa Ai Cập. Hai bên cổ tay đeo vào vòng rắn tinh xảo. Chân mang giày đế bẹt, bật lên cổ chân trắng nõn với chiếc lắc bàng bạc.

Để Ari tùy ý trang điểm, độ mười phút sau, trên tấm gương đồng mờ mờ phản chiếu hình ảnh thiếu nữ với mái tóc dài ngang vai, đen nhánh như gỗ mun. Lông mi dài cong vút, đôi môi đỏ mọng như trái chín tháng mười. Cổ không trang sức, chỉ độc một đôi bông tai hình hột châu Ôphia.

Nhẹ nhàng mà không xa hoa, đơn giản mà không mất đi vẻ lãnh ngạo cần phải có.

Mang theo đội ngũ mười ba cung nữ ngự tiền, hai thái giám nâng tà váy dài và Ari, ta ngẩng cao đầu, bước ra khỏi đại môn.

Đến trước cửa đại điện diễn ra yến tiệc, nhân vật chính như ta dĩ nhiên phải canh đúng giờ mà vào. Định đứng lại một chút, đột nhiên có tiếng người dựa vào mé cửa, bóng áo tím lướt qua, giọng điệu say mê:

“Điện hạ của tôi đêm nay thật đẹp.”

Ari hắng giọng, Ruka ho nhẹ.

Ta không nhìn đến Ruka, tầm mắt dừng lại nơi thân ảnh nọ, gật đầu chào. Người nói đến bên cạnh Ruka, cả hắn cũng có ở đây.

Tóc nâu thả dài ngang hông, eo giắt tế kiếm, trên mặt là ý cười si mê khó giấu.

Ta nói: “Tướng quân, sao ngài lại đi chung với Ruka?”

Helia cười cười, Ruka cướp lời: “Điện hạ, thuộc hạ tắm rửa trễ nãi, đang đuổi theo điện hạ từ đằng sau thì tình cờ gặp Helia tướng quân, điện hạ đừng hiểu lầm nhé.”

Hiểu lầm của ngươi là có ý gì phỏng?

Helia chợt nháy nháy mắt với ta, làm như thân lắm hỏi: “Điện hạ lại gặp Vương tử à?”

Ta theo ánh mắt hắn hồ nghi ngoảnh đầu lại, vào mắt là gương mặt của Menfuisư.

Đầu đội hồng quan mãng xà, tóc đen lất phất theo gió. Cổ đeo tấm bùa hình chim ưng, để trần, mặc triều phục vương tử.

Dưới ánh trăng, tựa như đóa diên vĩ biến hóa thành người, xinh đẹp yêu mị vô hạn.

... Y đang bước về phía này.

Chung một con đường, khoảng cách lại không mấy xa. Vậy mà nãy giờ ta không chú ý, nên Helia tưởng ta và y đi chung.

Ta đáp: “À phải, cũng tình cờ, tình cờ thôi.”

Menfuisư để ý bọn ta nhìn về phía y chằm chằm, nhíu mày, dừng bước bên cạnh ta.

Helia giơ tay chào.

Ruka và Ari khẽ cúi người hành lễ.

Ta nghía sườn mặt nghiêng nghiêng của Menfuisư, cũng theo lễ cất tiếng chào:

“Vương đệ.”

Menfuisư thong thả gật đầu: “Vương tỷ.”

Helia khiêu mi, nói: “Vương tử dường như tới trễ.” Liếc nhìn vào trong điện: “Các quan công đại thần đều an vị từ sớm rồi.”

Menfuisư không nói gì nhìn lướt qua Helia, rồi chậm rãi nói với ta: “Vương tỷ, Helia tướng quân dường như có chuyện quan trọng cần nói với tỷ, xin cáo từ trước.”

Ta nói: “Hượm đã.”

Ruka cũng hô: “Vương tử xin dừng bước.”

Helia đứng nhìn một bên.

Menfuisư hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

Ta sờ sống mũi: “À, ta không có gì. Nhưng Helia tướng quân chắc không chỉ tìm ta, mà còn có chuyện muốn nói với vương đệ. Thế nên xin vương đệ khoan đi đã.”

Helia bên cạnh cũng góp lời cho bằng bạn bằng bè: “Phải đó, trước khi Ruka xin Vương tử dừng bước, Asisư điện hạ cũng mở lời giữ lại. Xem ra chủ tớ bọn họ thực có chuyện quan trọng cần tìm Vương tử.”

Hôm nay Helia với Ruka thuộc hạ của bản điện hạ nhây thật, người tung kẻ hứng nghe rõ kì quái. Thấy đi chung là nghi rồi.

May mà Menfuisư không chú tâm lắm, Ruka cũng thức thời chêm vào đúng lúc: “Là vầy, ban nãy dưới chân Vương tử có cục đá cản đường, hạ thần sợ ngài bị vấp.”

Menfuisư: “...”

Ta: “...”

Gió đêm thổi qua, không khí đến quỷ dị.

Chỉ có Helia là ôm bụng cười được, vỗ vỗ vai Ruka: “Đội trưởng Ruka tinh mắt nhỉ.”

Ta thì thấy, mắt ta nhất định bị bồ lệch ăn.

... Mù nên mới có thể mời Helia làm quân sư, mới có thể nhận Ruka làm thuộc hạ...

Menfuisư không thấy cười tiếng nào cả, ta nhìn y mất tự nhiên bước vào trong, tự thấy xấu hổ, thuộc hạ của ta sao mà thiếu muối thế này, lại đi nghe lời Helia xúi bậy...

Đi vào sau cùng là ta, Ruka thân sĩ nắm hờ mu bàn tay ta làm chức trách hộ tống.

Trong tiếng vỗ tay rần rần của các quý tộc và đại thần, nhân lúc không ai chú ý, hắn ghé vào tai ta thì thầm: “Điện hạ, lát nữa nhớ tranh thủ hàn huyên trò chuyện với Helia tướng quân nhiều một chút.”

Ta nghẹn họng: “... Tại sao?”

Ruka nháy mắt lia chia: “Điện hạ, người ta không biết, chứ thuộc hạ biết hết mà.”

Ngươi... biết gì?

Ngươi thì biết gì chứ!

Ruka lại rủ rỉ bên tai ta: “Dạo gần đây tướng quân có kể với thần... ngần ấy năm rồi... thực khó cho điện hạ...” Nói rồi buông tay ta ra, chạy đến chỗ Helia đang nói chuyện với bằng hữu: “Tướng quân.”

Ta vỡ lẽ, khi ấy mới hiểu ra là ai tung tin nhạo báng mình. Thảo nào tin đồn trăng hoa của ta đến được tai Menfuisư, đều là chuyện tốt mà quân sư của ta làm được.

Nhưng ngoài tức tối trong bụng ra thì còn có thể làm được gì. Hắn là con rùa bự, còn ta là chủ tử của con rùa bự ấy.

Hít sâu thở ra thông khí nhuận phổi, đè xuống không cam tâm, tiếp tục bước đến chỗ ngồi đã được chỉ định, vị trí cao quý thứ hai sau Hoàng phi và Nhị vương phi.

-- Chỗ ngồi của đệ nhất thân vương.

Thầm than khẽ trong lòng, xem ra kiếp này phụ vương và mẫu hậu đã vì ta định trước tương lai. Nếu ta đoán không sai, lát nữa trong lúc vui vẻ, Pharaoh sẽ cho một cái sắc chỉ, phong công chúa Asisư đến độ tuổi nhất định nào đó, ban đất phong vương.

Làm một thân vương an nhàn, dán một cái mác có tiếng không có miếng, có mỹ danh không có thực quyền, hoàn toàn không có sức uy hiếp đối với hoàng đế. Ngụ tại đất phong, bổng lộc dư dả, an nhàn tự tại, sống không lo nghĩ, cuối đời chết già...

“Trưởng công chúa Asisư thượng tọa!”

Kèn trống nổi lên, mùi cam tòng lan tỏa.

Pharaoh Nephenmaat thân ngự trên ngai vàng, tay cầm quyền trượng Pharaoh tôn quý, khóe mắt kẻ viền xanh uy nghi:

“Trưởng công chúa Asisư vì Ai Cập nhọc tâm lao khổ, vì nhân dân trăm họ thân thể hao gầy. Là một điều đáng quý hiếm có, đã tiếp thu được truyền thống đáng quý của đất nước. Trẫm lấy đó làm vui mừng.”

Trong một cái chớp mắt, ta nghe tiếng mình nhẹ bẫng vang lên, thanh âm trong trẻo lạnh lùng tựa pha lê: “Asisư...”

Cũng trong một cái chớp mắt, mưu tính sáu năm, liền hóa thành một giấc mộng.

“... Tạ Pharaoh tin tưởng.”

Một giấc mộng đáng sợ...

“Thề với bách thần, có Ra chứng giám, mãi mãi không phản bội vương triều Ai Cập.”

Rốt cuộc, vẫn không ai chịu tin ta...

Một lần sai trăm lần sai...

Asisư độc ác chịu cải tà quy chính, không còn vì Menfuisư tàn sát chúng sinh nữa... quả thật ta nghe còn thấy hài...

Chính lúc ta mơ hồ nghe thấy tiếng vỗ tay như sấm rền ầm ầm vang lên khắp đại điện, đột nhiên có người kéo tay ta, nói:

“Tôi không chấp nhận lời thề này.”

******

-

- Cầu cồm dài! Vote mạnh tay nghen =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.