Để Con Của Chị Dâu Kế Thừa Gia Nghiệp Chồng Không Cho Tôi Sinh Con

Chương 1: Chương 1



1

 

Thai nghén tháng thứ tám, khi co thắt dữ dội, tôi bảo chồng đưa đến bệnh viện nhưng hắn ta lại bảo tôi ráng chịu, chỉ vì chị dâu góa chồng của hắn ta cũng sinh hôm nay.

 

Để đứa con trong bụng tôi không thể trở thành cháu đích tôn nhà họ Lục, Lục Triều Lễ đã nhẫn tâm nhốt tôi vào kho lạnh âm hai mươi độ.

 

Hắn ta nói: "Cháu đích tôn phải là con của chị dâu. Chị ấy chẳng có gì cả, còn em đã có trọn vẹn tình yêu của tôi rồi, nên nhường tài sản lại cho con của chị ấy."

 

"Kho lạnh sẽ trì hoãn việc sinh nở của em. Khi nào đến lượt em thì hẵng sinh."

 

Cơn siết tử cung đau đến mức tôi chỉ muốn chết đi, tôi vứt bỏ hết mọi hình tượng, quỳ xuống van xin hắn ta đưa tôi đến bệnh viện.

 

Vậy mà hắn ta lại thẳng chân đạp tôi ngã nhào.

 

"Đừng tưởng tôi không biết em giở trò gì! Chẳng phải em muốn sinh sớm để giành lấy tài sản bố để lại sao?"

 

"Sao em lại độc ác đến thế? Vì tranh giành với chị dâu mà đến con mình cũng ép phải sinh non à? Tích chút đức cho bản thân và con em đi!"

 

Tôi yếu ớt giải thích với hắn ta:

 

"Ngày dự sinh của tôi sắp tới rồi, con có thể ra đời bất cứ lúc nào! Tôi thề con tôi tuyệt đối sẽ không tranh giành tài sản, tôi có thể viết giấy thề! Tôi chỉ muốn con được bình an thôi!"

 

Lục Triều Lễ giật mạnh ống quần mà tôi phải khó khăn lắm mới túm được của hắn ta, rồi lạnh lùng hừ một tiếng.

 

"Em tâm cơ như vậy, ai biết có bị em gài bẫy không! Tôi là bố đứa bé, tất nhiên càng mong nó bình an. Đợi chị dâu sinh xong, tôi sẽ quay lại đón em."

 

Sau này, khi hắn ta nhìn thấy đứa bé khóc oe oe trong lòng chị dâu, cuối cùng hắn ta cũng nhớ tới tôi, bèn sai thư ký đến đón tôi vào viện.

 

Nhưng thư ký chỉ biết run lập cập đáp:

"Bà chủ và... và đứa bé... đều chết cả rồi…”

 

Tôi khó nhọc bò tới được cánh cổng lớn. Đúng lúc cổng bị khóa lại, ngón tay tôi bị cánh cửa sắt kẹp chặt, tiếng xương gãy vang lên khô khốc, đau điếng.

 

Thêm vào đó là những cơn co thắt dữ dội khiến tôi thét lên, nhưng Lục Triều Lễ đang bận vui mừng nên chẳng hề nghe thấy.

 

Ngay lúc đó, tôi cảm nhận được một dòng dịch ấm nóng chảy ra từ bên dưới, đứa bé đang dần dần tụt xuống.

 

Nỗi sợ hãi tột cùng bao trùm lấy tôi. Tôi cố ép mình bình tĩnh, run rẩy rút điện thoại định gọi cầu cứu.

 

Nhưng Lục Triều Lễ... vậy mà hắn ta lại nỡ rút SIM điện thoại của tôi!

 

Bụng tôi bị đá đến mức đứa bé trong đó cũng co giật theo, như thể sắp xé toạc cả da thịt mà chui ra ngoài.

 

Không rõ là mồ hôi hay máu đã thấm ướt toàn thân, tôi có thể sờ thấy lớp chất lỏng nóng bỏng ấy đã bị đông thành đá vụn.

 

Tôi dốc hết sức hét lên, dù chỉ còn một tia hy vọng, tôi cũng không muốn buông bỏ.

 

Cuối cùng, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

 

Tôi vội vàng kêu lên:

 

“Làm ơn cứu tôi với, tôi bị nhốt trong kho lạnh, sắp sinh rồi!”

 

Tôi không ngừng lặp lại câu nói ấy, cứ nghĩ rằng mình sắp được cứu thì người đó đột nhiên lên tiếng.

 

“Tới ngày cô phải trả giá rồi, Tống Lạc Vãn! Anh tôi sớm nên dạy dỗ cô một trận như thế này!”

 

Là em gái của Lục Triều Lễ – Lục Tư Tư!

 

Tôi nhắm chặt mắt lại, cố gắng giữ cho giọng nói của mình rõ ràng, không run rẩy:

 

“Tư Tư, cô cứu tôi ra trước đã... tôi sắp sinh rồi, không kịp nữa đâu!”

 

Lục Tư Tư đột nhiên nổi giận, đá mạnh vào cánh cửa, giọng the thé.

 

“Cô muốn ra ngoài để hại chị dâu sinh con à? Hôm nay anh tôi sợ xảy ra chuyện nên mới bảo tôi đến trông chừng cô đấy!”

 

“Tống Lạc Vãn, cô bớt khiến anh tôi phải lo đi, anh ấy đã đủ bận rồi, còn muốn gây thêm phiền phức à.”

 

“Tài sản nhà chúng tôi là của ai thì người đó hưởng, đến lượt cô mà mơ tưởng chắc?”

 

Một cơn co thắt dữ dội khiến tôi hét lên, thở hổn hển, cố gắng đảm bảo với cô ta:

 

“Tôi sẽ không lấy một đồng nào từ tài sản nhà các người. Cô nói rõ với anh cô đi, thả tôi ra ngoài, tôi hứa từ nay về sau sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt nhà các người nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.