Lục Tư Tư nghe thấy tiếng hét của tôi thì bực bội ra mặt, cau mày mắng:
“Cô điên à? La to như thế là gọi mẹ đấy hả? Ai mà chẳng biết hét, còn hét nữa thì tôi cho người khâu miệng cô lại bây giờ!”
Nói xong, cô ta cầm điện thoại lên gọi.
Cái lạnh cắt da cắt thịt cùng cơn đau dữ dội khiến tôi sống không bằng chết.
“Vâng, anh yên tâm đi, em sẽ trông chừng cô ta.”
Khi nghe thấy giọng Lục Triều Lễ vọng ra từ điện thoại, tôi như bấu víu được tia hy vọng cuối cùng.
Tôi gào khản cả giọng ra ngoài:
“Lục Triều Lễ! Con sắp ra rồi! Mau bảo Tư Tư đưa tôi đến bệnh viện!”
Lúc này, tôi đã không thể kiềm chế nổi nữa mà gào lên điên cuồng.
Lục Tư Tư hơi do dự, cô ta nhỏ giọng nói.
"Anh, có thật là cô ta sắp sinh không, nghe giọng không giống giả."
"Hay là em đưa cô ta đến bệnh viện trước nhé, dù sao cả đời anh chỉ có một đứa con này, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn thì..."
Lục Triều Lễ dừng lại vài giây, như đang suy tư, rồi dịu giọng nói:
"Em cứ để cô ta..."
Đúng lúc này, đầu dây bên kia vọng đến giọng nói nũng nịu: "Triều Lễ, em muốn ăn pizza, bác sĩ bảo ăn no mới có sức mà sinh."
"Lạc Vãn sắp sinh rồi ư? Em yên tâm đi, sinh con chẳng đau chút nào đâu, chị chẳng thấy gì cả. Nhìn chị này, giờ còn nhảy cho em xem được đấy, chị tin Lạc Vãn cũng thế thôi."
Đương nhiên là cô ta không đau, Lục Triều Lễ cho ả ta ở bệnh viện tư nhân 15 vạn một ngày, mọi mặt đều được chăm sóc chu đáo.
Lục Triều Lễ nghe lời Tô Tâm Nguyệt, lạnh lùng quát:
"Có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ? Cô ta tâm cơ như vậy, không đời nào để mình rơi vào thế khó đâu!"
"Cô ta cố tình kêu gào để anh thả ra thôi, đừng có bị mắc lừa!