Đế Đài Xuân

Chương 35



Đầu thu năm Trọng Hy thứ hai mươi mốt. Nay đã là năm thứ ba Dương Thù tự mình chấp chính, triều cục vững vàng, dân sinh hoan lạc, Đại Uyên trong ngoài hưng thịnh, không ai có thể phê phán được một câu. Dương Thù quả thật đã hoàn thành rất tốt trách nhiệm của người đứng đầu thiên hạ: xử lý chính vụ, nghiêm khống phiên địa, an thủ biên phòng, ổn định mà kiên quyết thực hiện các biện pháp chính trị đã hoạch định trước đây… Tất cả đều cứ như không có gì thay đổi, nhưng kẻ nào tinh tường sẽ nhận ra: hắn đã không còn là vị quân vương trẻ tuổi khí thế bừng bừng phóng ngựa nhập kinh năm nào. Hắn trở nên trầm mặc ít nói, không hay cười đùa, trừ những lúc thỉnh an thái hậu và thăm nom tiểu hoàng tử ra chưa từng đặt bước đến hậu cung, chỉ ở tại Kỳ Lân Các cô đăng chiết bóng. Trước cục diện như vậy, thái hậu đau lòng không cần phải nói, ngay cả rất nhiều đại thần trung thành tâm niệm “quân ưu thần nhục” cũng lo lắng: để cho hoàng đế bệ hạ chí tôn vô thượng ngày ngày buồn bực không vui, nói sao cũng không ổn chút nào.

Vì vấn đề khó giải quyết này, suốt từ tháng 8 năm Trọng Hy thứ mười chín trở đi, liên tục hai năm, thái hậu đã ba lần đích thân hạ ý chỉ triệu thái phó Ứng Bác đã cáo lão hồi hương không hỏi triều chính nhập kinh, nhưng đều bị ông ta lấy lý do bệnh nặng liệt giường mà chối từ không đi. Thân là tiền triều đế sư, nguyên lão công thần, lão thái phó đức cao vọng trọng, tận tâm trung thành với triều đình Đại Uyên này vì sao lại không chịu quay về kinh đô cũng khiến cho trong ngoài triều đình âm thầm bàn tán không thôi. Nhưng bất luận có bao nhiêu suy đoán, chung quy cũng không thể thiếu sự tồn tại của một nhân vật trung tâm: vị Kiểm giáo thiếu bảo hai năm trước âm thầm từ quan mà đi, cũng là đứa con trai độc nhất của Ứng lão thái phó – Ứng Sùng Ưu.

Tháng 10, năm Trọng Hy thứ hai mươi mốt. Trời độ giữa thu, thời tiết thanh thuần. Lá phong quanh triền núi Phù Sơn đã chuyển hồng, cảnh sắc thiên nhiên thập phần tươi đẹp.

Trên con đường nhỏ quanh co dẫn lên một gian nhà tranh trang nhã trên đỉnh núi, có một thiếu niên tuấn mỹ mày kiếm mắt sáng đứng tựa tảng ven đường dõi mắt trông về phía xa, vừa trông thấy một bóng dáng phong trần mệt mỏi lộ diện nơi cuối con đường liền hớn hở reo mừng chạy ra tiếp đón, chưa nhìn rõ mặt đã nhào vào lòng người kia:

“Lục sư huynh… oa oa…”

“Đệ khóc cái gì? Lại bị nhị sư huynh bắt nạt à?”

“Không có… người ta nhớ huynh thôi…”

Ứng Sùng Ưu bẹo má sư đệ, mắng yêu: “Lớn rồi mà còn làm nũng hay sao? Sư thúc đâu rồi, người có khỏe không?”

“Đang đợi huynh trên Trúc Hoàng cư ấy!” Tiểu Thất quẹt nước mắt, cười như hoa nở: “Chúng ta đi nhanh đi!”

Ứng Sùng Ưu cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng tay bị Tiểu Thất túm quá chặt, bất đắc dĩ chỉ có thể để sư đệ lôi đi. Vừa bước qua cửa Hoàng Trúc cư liền bị một đôi tay ôm chặt: “Tiểu Ưu! Mau đến cho sư thúc ôm môt cái nào… Ay, nửa năm không gặp, sao lại gầy như thế? Có ngã bệnh hay không?”

Ứng Sùng Ưu ngoan ngoãn để Ân Chân ôm chầm lấy, thở dài hỏi: “Sư thúc gửi thư nói thân thể không tốt, nay nhìn sắc mặt của người thấy cũng không tệ nhỉ?”

“Ay, ngươi không biết rồi. Ta thật sự bị bệnh, là bị nhị sư huynh của ngươi chọc tức đến sinh bệnh đó!”

“Thật ra nhị sư huynh chỉ hơi độc miệng, ai chẳng biết huynh ấy với sư thúc vô cùng thân thiết chứ!” Ứng Sùng Ưu cười nói: “Sư thúc nếu đã thương huynh ấy nhất thì cũng nên bao dung khuyết điểm của người ta một chút đi!”

“Ai nói ta yêu thương nó nhất? Ta thương nhất rõ ràng là ngươi thôi!” Ân Chân oán hận dậm chân một cái: “Ngươi còn bao che cho nó? Có biết tiểu tử thúi kia sau lưng nói gì về ngươi không hả?”

Ứng Sùng Ưu vốn không muốn biết, nhưng bị sư thúc nhìn chằm chằm cũng chỉ đành hỏi cho có: “Huynh ấy nói thế nào?”

“Nó nói ngươi áp lực nặng nề, bảo thủ tự bế, nếu không có ai cố sống cố chết theo đuổi thì nhất định sẽ đi làm hòa thượng mất thôi. Độc mồm độc miệng như vậy, thật là tức chết ta mà!”

Ứng Sùng Ưu hạ mắt, thấp giọng nói: “Lời ấy của nhị sư huynh mặc dù cay nghiệt, nhưng cũng không có gì sai.”

“Tiểu Ưu…” Ân Chân nhíu mày trừng sư điệt: “Sao có thể tự nói mình như vậy?”

Sùng Ưu trong lòng có nỗi khổ riêng, vội hít sâu một hơi, nói tránh đi: “Sao con không thấy đại sư huynh?”

“Ba tháng trước nó đã hạ sơn nhậm chức Thiên hạ Tổng đốc bộ rồi, ngươi không biết sao?”

“Thiên hạ tổng đốc bộ?” Ứng Sùng Ưu kinh ngạc: “Chưa từng nghe có chức như vậy!”

“Là do hoàng đế bệ hạ đặc biệt đặt riêng cho nó đấy!” Ân Chân vừa nói vừa ngầm quan sát phản ứng của Sùng Ưu: “Với bản tính quá mức chính trực, chỉ ước bắt sạch bọn cường hào ác bá trong thiên hạ của lão đại thì chức này thật sự là hợp đến không thể nào hợp hơn được nữa, ngươi nói có phải không?”

Ánh mắt của Ứng Sùng Ưu hơi run lên, quay mặt đi không tiếp lời.

“Còn nữa nha! Nghe nói thái phó trước nay vẫn không chịu hồi kinh, gần đây đột nhiên lại nhận ý chỉ của thái hậu vào triều viện thánh, ngươi có biết tại sao không?”

“… Không biết…” Ứng Sùng Ưu xoay người đi vào phòng trong, tỏ vẻ không muốn tiếp tục đề tài này nữa.

“Là bởi vì hoàng đế bệ hạ đã ngã bệnh!” Ân Chân ở sau lưng cố tình lên giọng.

Ứng Sùng Ưu chấn động toàn thân, bước chân không tự chủ được dừng lại. Một lúc lâu sau, y chậm rãi xoay người, biểu tình có chút bất đắc dĩ.

“Sư thúc… người lại dùng cách đó để gạt con, có gì vui đâu chứ?”

Ân Chân nhún vai: “Có lẽ năm kia là gạt ngươi, năm trước gạt ngươi, bây giờ cũng gạt ngươi… Bất quá, có câu ‘tình thâm bất thọ’, nói không chừng thêm vài năm nữa, ta cũng không còn gì để gạt ngươi nữa đâu!”

Ứng Sùng Ưu ngơ ngác một lúc, ngẫm nghĩ lại, đột nhiên thấy trong lòng chua xót thẫn thờ, cơ hồ không dằn nén được.

Hai năm nay, Ân Chân chỉ gặp qua sư điệt vài lần, lần nào nói chuyện định nhắc đến hoàng đế đều bị nó nói lảng sang chuyện khác. Khó thấy hôm nay chịu dừng bước lắng nghe, xem ra tâm trạng tổn thương hai năm qua cũng đã dần dà khiến cho thằng bé khó mà chống đỡ nổi nữa rồi.

“Tuy rằng tương tư khổ sở, nhưng mấy năm nay hoàng thượng vẫn không vận dụng quyền uy thiên tử để truy lùng ngươi, có biết tại sao không?”

Ứng Sùng Ưu ánh mắt sâu thẳm, im lặng không trả lời, không gật đầu, cũng không có lắc đầu.

“Đó là bởi vì thái độ của thái phó vẫn chưa chuyển biến! Nếu không được sự cho phép của thái phó, Hoàng thượng cho dù có thể giam được người của ngươi, cũng không thể khiến ngươi an vui.” Ân Chân nhẹ nhàng đặt tay lên vai Sùng Ưu: “Cho nên, hắn thà chịu nổi khổ tra tấn của tương tư cũng chỉ muốn thái phó và ngươi thấy: hắn thật sự có thể vượt qua thử thách khó khăn này, để hai người yên tâm… Hoàng thượng đôi lúc cũng ngốc thật, có phải không?”

Ứng Sùng Ưu đau xót trong lòng, ngoảnh mặt sang một bên.

“Hoàng thượng thật là khờ, hắn còn tưởng rằng nguyên nhân khiến ngươi bỏ đi cũng giống như nỗi lo của thái phó, là không tin tình cảm của hắn có thể trường tồn, cho nên muôn vàn thổ lộ, trăm vạn lời thề cũng không có nửa câu lay chuyển được ngươi.” Ân Chân lắc đầu thở dài: “Hắn nào biết đâu chỉ mình hắn, thật ra ngươi cũng là một kẻ si tình!”

Ứng Sùng Ưu vẫn lặng thinh không nói, nhưng đưa tay che mặt mình lại.

“Trên lập trường cá nhân, ngươi hy vọng hắn có thể trở thành một quân vương thập toàn thập mỹ nhất trong lịch sử, lo lắng đoạn tình duyên với mình sẽ khiến thanh danh anh chủ hiển hách của hắn bị lung lay, cho nên mới quyết định rời đi, có phải không?”

“Sư thúc…”

“Nhưng ngươi sai rồi! Yêu một nam nhân có lẽ sẽ khiến cho thế tục xem hắn không còn là một hoàng đế hoàn mỹ. Có điều nếu hắn không để ý, ngươi hà tất phải quan tâm giùm hắn, thậm chí còn định vì thế hy sinh hạnh phúc của chính mình?”

Ứng Sùng Ưu cắn chặt môi hằn cả dấu răng, lâu thật lâu mới nói nhỏ: “Có lẽ đợi thêm ít lâu nữa hắn sẽ dần khôi phục. Chỉ cần con có thể nhẫn nại không gặp mặt hắn, rồi cũng có một ngày hắn sẽ quên…”

“Nếu hắn không thể quên thì sao?”

“……”

“Cho dù hai, ba mươi năm sau, thời gian xóa nhòa mọi khổ đau của các ngươi, hắn rốt cuộc không còn nhớ ngươi nữa, ở trong cung lặng lẽ chết đi, trở thành một vị đế vương hoàn mỹ không chút tì vết… Đó thật sự là kết cục tốt nhất, đáng giá cho các ngươi phải trả giá bằng mấy chục năm tương tư khắc cốt hay sao? Tiểu Ưu, ngươi là người thông minh, hay là vẫn còn là đứa trẻ ngu ngốc vậy hả?”

Ứng Sùng Ưu nhắm nghiền hai mắt, hàng mi dài khẽ ứa ra một giọt nước trong vắt, rơi khỏi khóe mắt.

Ân Chân áp tay lên mặt Sùng Ưu, ngón cái nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt, rồi đột nhiên dùng sức nhéo mạnh hai má: “Nhìn hai đứa ngốc các ngươi yêu nhau mà lại cố sống cố chết rời xa nhau, ta thật chịu không nổi mà! Tuy nói đau khổ sẽ khiến tình yêu thêm ngọt ngào, nhưng chịu khổ hai năm chắc cũng đủ rồi chứ?”

Ứng Sùng Ưu ngước mặt, lắc đầu: “Nhưng phụ thân vẫn không chịu nhượng bộ, cho dù con có trở về, mọi chuyện vẫn y như trước, vẫn là cục diện bế tắc…”

“Ngươi có biết vì sao lại xuất hiện cục diện bế tắt không?” Ân Chân nói: “Đó là bởi gì song phương lực lượng tương đương, không bên nào chiếm được thượng phong nên mới như vậy. Hoàng thượng là người đứng đầu thiên hạ, đối với ngươi tình thâm nan xá, thái phó không làm gì được hắn. Ngược lại, thái phó là cựu thần phò chính đức cao vọng trọng, lại là cha ruột của ngươi, Hoàng thượng cũng không làm gì được ông ta. Muốn phá vỡ cục diện bế tắc này, đầu tiên phải đánh gãy trạng thái cân bằng giữa bọn họ, ngươi hiểu ý của ta không?”

“Ưu nhi hiểu được, nhưng mà…”

“Thái độ của ngươi mới là mấu chốt quyết định vấn đề. Một khi ngươi lựa chọn một bên để biểu hiện lập trường thì cục diện bế tắc liền tự nhiên bị phá vỡ!” Ân Chân cười lạc quan: “Lúc trước ngươi rời cung, vấn đề liền tạm thời giải quyết. Nhưng hoàng đế bệ hạ vẫn kiên trì cho tới hôm nay cho thấy sự tình vẫn chưa kết thúc. Ngươi hãy suy nghĩ kỹ càng: muốn tiếp tục trốn tránh như vậy, hay là nhanh chóng vì hoàng thượng mà đưa ra một lựa chọn dứt khoát!”

“Con…” Trước câu hỏi của sư thúc, Ứng Sùng Ưu lui về sau mấy bước, xoắn chặt hai tay vào nhau.

Nhớ đến mấy ngày nhu tình lưu luyến, Dương Thù đã hạnh phúc đến thế nào, mỗi khi nhìn thấy y, đầu mày khóe mắt đều tràn ngập ý cười. Rõ ràng có thể… rõ ràng có thể được nhiều hơn thế, nhưng cuối cùng lại lùi bước, lùi đến tận điểm mù của mắt, giả vờ như không nhìn thấy hắn đau khổ vì mất đi người yêu dấu. Tự cho là làm như vậy đều vì lo lắng cho đối phương, nhưng lại không nhận ra trốn tránh như vậy kỳ thật là một loại hèn nhát. Phụ thân phản đối, thái hậu sầu lo, tương lai hoàng triều, dị nghị của người trong thiên hạ… thật ra đều chỉ là chướng ngại trung gian… Thật sự không thể ở bên cạnh hắn, cùng hắn đối mặt với tất cả hay sao?

“Tiểu Ưu, ngươi xem này…” Ân Chân chụp lấy thời cơ đưa cho sư điệt một phong thư, vẻ mặt nghiêm trọng: “Thư của đại sư huynh ngươi. Lúc nãy ta nói hoàng đế bệ hạ ngã bệnh không phải gạt ngươi đâu…”

Ứng Sùng Ưu cả kinh, giật phắt lấy phong thư. Bàn tay run run cố mở bì thư mãi không xong, gấp đến độ mạnh tay xé toạt, làm rách cả lá thư bên trong.

Ân Chân thở dài, lấy lại phong thư giúp Sùng Ưu mở ra, nhét lại vào tay y, rồi quay lại bàn ngồi xuống, không nhìn phản ứng của Sùng Ưu sau khi đọc thư.

Không ngoài dự tính, chưa đầy một khắc, Ứng Sùng Ưu đã trắng bệch mặt mày, không nói tiếng nào bỏ chạy ra ngoài.

“Lục sư huynh, huynh đi đâu vậy?” Giọng của Tiểu Thất ở phòng ngoài vang lên.

“Xuống núi…”

“Hả? Huynh mới về tới thôi mà, đệ không cho huynh đi đâu!”

Ân Chân vội chạy ra cửa quát: “Tiểu Thất, ngươi vào đây!”

Tiểu Thất nghe kêu giật mình lỏng tay, Ứng Sùng Ưu nhân cơ hội thoát thân, không quay đầu lại đã chạy mất.

“Lục sư huynh…” Tiểu Thất đuổi không kịp, quay lại dậm chân giận dỗi với Ân Chân: “Tại thúc cả, nhìn xem, báo hại con không đuổi kịp huynh ấy rồi!”

“Cho dù ta không gọi, ngươi cũng không thể bắt được nó đâu!” Ân Chân cười, ánh mắt dịu dàng nhìn theo hướng Ứng Sùng Ưu rời đi, hạ giọng lẩm bẩm: “Không biết bên phía kinh thành chuẩn bị thế nào rồi…”

Đế đô, Kỳ Lân các.

Ngoài hành lang, cung nữ đứng nghiêm trang, nội thị không dám lên tiếng, cả tẩm điện yên tĩnh lặng thinh. Bên trong, sau bức bình phong thêu hoa, hoàng đế bệ hạ ngồi tựa vào một cái gối to, chầm chậm nghiêng đầu, lộ ra một khuôn mặt hốc hác tái nhợt, làn da sần sùi, đôi mắt sâu hoắc, vầng trán u ám, hai tay lộ ra ngoài cũng vàng bủng bệnh hoạn.

“Đưa gương cao lên một chút…” Dương Thù vừa nói vừa đưa tay sờ sờ mặt mình: “Thế này hình như chưa đủ tiều tụy đó nha!”

“Bệ hạ” Người đang đứng trước giường vẻ mặt bất đắc dĩ chính là Tây Ninh tuần hải sứ Dương Thần vừa về kinh công tác. Lúc này, hắn đang bưng một mâm đầy chung to chén nhỏ, lắc đầu nói: “Đây đã là bộ dạng của người bệnh nặng lắm rồi, nếu làm nữa sẽ giống như sắp chết, ngài không sợ dọa đệ ấy chết khiếp hay sao?”

“Ừ nhỉ!” Dương Thù lập tức nói: “Lâu như vậy mới được gặp, không nên làm cho y sợ. Y hiện giờ có khỏe hay không?”

“Thần cũng không gặp đệ ấy hai năm rồi, có điều theo lời sư thúc trong thư thì cũng không mấy ổn!”

Dương Thù cúi đầu thở dài, ngẩn ngơ cả buổi, đột nhiên ngẩng đầu ném ánh mắt sắc như dao về phía Dương Thần: “Nếu không phải vì tình trạng của y không mấy tốt, chắc là khanh cũng không chịu giúp trẫm đâu nhỉ?”

“Thần không dám dối bệ hạ!” Dương Thần bình tĩnh đáp: “Tình cảm của thần đối với Tiểu Ưu cũng không kém bệ hạ bao nhiêu. Chẳng qua thần không đủ kiên trì và dũng khí như bệ hạ, nên cuối cùng không tránh khỏi phải đánh mất. Một khi đã như vậy, sao lại không ra sức vì đệ ấy làm một chuyện gì đó chứ?”

Dương Thù hừ một tiếng, nói: “Sao cũng được, có điều sau này mọi chuyện của Sùng Ưu có trẫm lo lắng rồi, khanh không cần phải phí sức quan tâm nữa đâu!”

“Dạ!” Dương Thần cười cười, không nói thêm.

“Các khanh là đồng môn, có khi nào y nhìn ra vẻ mặt này là giả không?” Dương Thù lại soi gương: “Trẫm vẫn thấy lo. Có cần ra ngoài tắm nước lạnh một chút để ngã bệnh thật cho chắc ăn không?”

“Chỉ cần để ánh sáng u ám một chút, đệ ấy trong lòng đang lo lắng sẽ không nhận ra đâu!” Ngữ điệu của Dương Thần vô cùng tự tin: “Tuy nói Phù Sơn môn hạ đều biết thuật dịch dung, nhưng rốt cuộc thì trình độ cũng bất đồng.”

“Hử, ý khanh là nói tài nghệ của khanh cao hơn Sùng Ưu nhiều?” Dương Thù không cho là đúng.

“Nếu bệ hạ công bình một chút hẳn là đã sớm nhận ra điều đó rồi. Luận y thuật, thuật dịch dung hay cơ mưu xảo biến, thần tự nhận tuyệt đối hơn hẳn Tiểu Ưu. Hơn nữa lần trước nghe sư thúc nói: năm đó khi sư phụ, sư thúc và thái phó thương nghị chọn đế sư, ban đầu đã định để thần hóa trang vào cung huấn luyện bệ hạ đấy!”

“Khanh?” Dương Thù nhìn Dương Thần từ đầu đến chân, đột nhiên cảm thấy da đầu co giật, toàn thân nổi da gà: “Không thể nào!”

“Bệ hạ đừng phản ứng như thế chứ!” Dương Thần không khỏi buồn cười: “Đâu phải ai đến làm phu tử ngài cũng yêu đâu…”

“Ngừng ngừng… Đừng nói chuyện kiểu đó nữa…”

“Có điều, cuối cùng bọn họ vẫn thay đổi ý định.” Dương Thần cười tự giễu: “Sư thúc đã thẳng thắn nói với thần: Tuy rằng thần xác thực có nhiều điểm hơn hẳn Sùng Ưu, nhưng đệ ấy có thể dạy dỗ được một hoàng đế tốt còn thần thì không… Nói cho cùng thì thần chung quy chỉ là mưu sĩ, không phải đế sư.”

“May quá! May quá…” Dương Thù tưởng tượng đến cảnh Dương Thần mặc trang phục hoàng hậu dựa vào mình nũng nịu, liền nhịn không được rùng mình mấy cái: “Không thì cũng thật khủng bố…”

“Thái phó lần này nhập kinh có thái độ thế nào?” Dương Thần lại lo lắng vấn đề khác: “Ông ấy thật sự đã chịu nhượng bộ hay sao?”

Dương Thù gật đầu, trên môi không dấu được nụ cười vui sướng: “Trẫm vốn đã dự tính cả rồi: Nếu phục quốc cần 5 năm, vậy vì Sùng Ưu, dùng 10 năm, 20 năm thuyết phục thái phó chắc cũng đủ. Không ngờ chỉ mới cố gắng có 2 năm, thái phó đã bắt đầu mềm lòng. Tuy hiện tại lão nhân gia còn chưa chịu buông tay, có điều ông ấy chịu nhập kinh tức là đã chấp nhận xem xét lại chuyện này rồi!”

“Thật sự chúc mừng bệ hạ. Tiểu Ưu ở bên ngoài phiêu bạt cơ khổ, thần cũng hy vọng đệ ấy có thể được yên ổn.” Ngữ khí của Dương Thần tuy rằng bình tĩnh, nhưng cũng có thể nhận ra hắn thật lòng vui vẻ: “Thần tin tưởng bệ hạ nhất định sẽ không khiến cho Tiểu Ưu trở về lại phải chịu uất ức!”

“Đương nhiên rồi!” Dương Thù nheo mắt, chợt lộ ra sắc bén: “Chỉ cần thái phó và thái hậu không phản đối, trẫm tự nhiên có biện pháp khiến cho tôn thất triều thần đều trở nên ngoan ngoãn, sau này không dám bất kính với Sùng Ưu nữa!”

“Nói cho cùng, mấu chốt vẫn là xem Tiểu Ưu có chịu hồi tâm chuyển ý hay không.” Dương Thần nói đến đây, đột nhiên vỗ ót: “Đúng rồi, sư thúc có gửi đến một túi gấm, nói trong đó có phương pháp tuyệt diệu để đó phó với Tiểu Ưu, bảo thần chuyển giao cho bệ hạ, suýt nữa thần đã quên!”

“Thật à?” Dương Thù mừng rỡ: “Mau đưa trẫm xem!”

Dương Thần lục lọi trong túi lấy ra một cái túi gấm thêu hoa rực rỡ to chừng nửa bàn tay, dùng chỉ màu khâu kín, thủ công vô cùng tinh xảo. Dương Thù nhận lấy, sai nội thị đem dao rọc giấy đến tự mình rọc mối khâu, lấy ra một miếng vải cuộn tròn, lập tức mở ra xem, bên trên có bảy chữ rồng bay phượng múa: “Một khóc, hai nháo, ba thắt cổ”

Nếu có ai đó muốn miêu tả lại vẻ mặt lúc này của hoàng đế nhất định sẽ phí công.

“Sư thúc viết gì thế ạ?” Dương Thần tò mò nhìn phản ứng cổ quái của Dương Thù: “Sư thúc nói đó là kinh nghiệm nhiều năm của ông ấy, chỉ cần sử dụng phương pháp này nhất định có thể khiến cho Tiểu Ưu ngoan ngoãn nghe lời. Thần hỏi rất nhiều lần, sư thúc vẫn nhất định không tiết lộ. Rốt cuộc là gì thế ạ?”

Dương Thù vò mảnh vải thành một cục nhét dưới gối nằm, lẩm bẩm: “Hóa ra đây chính là bộ mặt thật của Phù Sơn cao nhân… Sau này trẫm không bao giờ tự xưng mình cũng là người của Phù Sơn môn hạ nữa đâu…”

Dương Thần nghiêng đầu khó hiểu, đang muốn hỏi lại thì tổng quản Cao Thành từ ngoài điện ào vào, vừa thở vừa nói: “Bệ hạ, Ứng tướng quân đột nhiên dẫn theo một người tiến cung, nói là danh y nổi tiếng đến xem bệnh cho bệ hạ, hiện đang ở ngoài cung hầu chỉ. Ngài nói đó có phải là…”

“Sao đến nhanh như vậy? Không phải tối mới tới hay sao?” Dương Thù lập tức bấn loạn, hoảng hốt nhìn gương săm soi cẩn thận: “Thấy thế nào, có lộ ra sơ hở không?”

“Có lẽ là Tiểu Ưu lo lắng cho bệ hạ nên ngày đêm lên đường về đây trước thời hạn. Bệ hạ yên tâm, ngài chỉ cần nằm im một chỗ, giả vờ như không tỉnh táo là được. Tiểu Ưu không phải người đa nghi, rất dễ bị lừa…”

Dương Thù vội vàng nằm xuống, kéo chăn đến ngực, lại bảo: “Khanh cũng mau theo ngả cửa sau ra ngoài. Sùng Ưu không biết khanh đã về kinh thành, nếu bị y bắt gặp, không chừng sẽ lộ hết kế hoạch đấy!”

“Dạ!” Dương Thần khom người hành lễ, theo nội thị dẫn đường nhanh chóng rời khỏi điện theo ngả sau.

Cao Thành cũng nhanh chóng bật dậy, tháo hết móc màn long phượng, buông rèm phủ trướng che bớt ánh sáng, lại sai bọn tiểu thái giám đem mấy bình thuốc đã sắc sẳn vào xông cho phòng ngập mùi thuốc. Lăn xăn một trận, nhìn thấy mọi thứ đã an bày thỏa đáng, lúc này mới bước ra ngoài điện vung phất trần nói với Ứng Lâm: “Ứng tướng quân, bệ hạ nói làm phiền tướng quân tiến y. Nhưng sinh tử có mệnh, ngài không muốn gặp thầy thuốc nào cả, thỉnh tướng quân trở về đi!”

Ứng Lâm nghe trả lời này, tỏ vẻ như không ngoài dự kiến, cũng không nhiều lời dây dưa, trực tiếp quay lại, nhún vai cố ý nói với nam tử đội mũ có che vải sa đứng bên cạnh: “Nghe chưa, Bệ hạ không chịu gặp, chúng ta đành về vậy!”

“Lâm ca!” Người nọ sốt ruột dậm chân: “Tốt xấu gì cũng phải nhìn một cái, sao có thể cứ như vậy mà bỏ về được!”

“Đệ lấy thân phận thầy thuốc không gặp được hoàng thượng đâu! Ta đã nói rồi mà, trong kinh thành không thiếu gì đại phu, bệ hạ cũng không phải mắc chứng bệnh gì quái lạ khó trị, chỉ tại ngài sinh bệnh lại không chịu uống thuốc, cứ để mặc như vậy. Mấy lần trước dựa vào sức trẻ nên rồi cũng qua, ai ngờ lần này không biết vì cớ gì mà mấy ngày vẫn không khỏi, ngược lại càng lúc càng nặng, cuối cùng không chịu được mới nằm liệt giường như vậy đấy!”

“Sao thế được?” Người che mặt nghe vậy càng nóng nảy: “Cho dù tuổi trẻ thể kiện, ngả bệnh cũng không thể không uống thuốc! Mọi người sao không chịu khuyên một tiếng chứ?”

“Chúng ta khuyên có ích lợi gì?” Ứng Lâm trợn mắt nói: “Bệ hạ đây là tâm bệnh, thái hậu khuyên cũng chưa chắc đã chịu nghe!”

“Vậy…” Người che mặt sốt ruột xoắn hai tay vào nhau, đưa mắt nhìn vào điện, do dự không quyết.

Ứng Lâm rèn sắt khi còn nóng: “Hiện giờ hoàng thượng ngay cả người của thái y viện còn không chịu gặp, làm sao lại chịu triệu kiến đại phu do triều thần dẫn tiến như đệ được chứ? Nếu đệ thật lòng muốn gặp người, vậy hãy bỏ mũ xuống nhờ Cao công công thông truyền một tiếng, bệ hạ nghe nói đệ đến há lại chẳng chịu gặp mặt một lần? Đệ tận mắt trông thấy tình hình của người chẳng phải sẽ yên tâm hơn sao?”

Người che mặt cúi đầu tựa hồ như vẫn còn đắn đo, tấm sa mỏng che trước mặt cuộn cuộn trong gió, thỉnh thoảng lộ ra một góc khuôn mặt trắng bệch và đôi môi bị cắn chặt đến xuất huyết.

Cao Thành đứng chờ trước bậc thấy người che mặt còn mãi do dự, bèn âm thầm đưa mắt ra hiệu cho một tiểu nội thị bên cạnh. Tiểu nội thị kia thông minh, lập tức quay vào điện đi một vòng rồi mặt mày lo lắng chạy ra, đưa một cái khăn nói: “Cao công công, không ổn rồi! Bệ hạ vừa rồi ho khan phun ra một búng máu, phải làm sao bây giờ?”

“Hả?” Cao Thành tỏ vẻ cả kinh thất sắc, quay người chạy vào trong: “Mau vào, vào xem thử…”

“Cao công công!” Đại tổng quản ngoại điện vừa mới xoay người, sau lưng đã vang lên tiếng gọi, nhìn lại thì thấy người che mặt rốt cuộc cũng cởi bỏ mũ sa, lộ ra khuôn mặt trắng thuần thanh dật.

“Nhờ Cao công công thông báo một tiếng, cựu thần Ứng Sùng Ưu… cầu kiến…”

“Ô, là Ứng đại nhân đấy ư?” Cao Thành cất giọng the thé: “Lúc nãy ngài che mặt, nô tài nhất thời không nhận ra. Ngài chờ một chút, nô tài đi thông báo giúp ngài!”

Dứt lời liền vội vàng vào nhà. Chẳng bao lâu sau, trong điện vang lên một trận náo loạn.

“Bệ hạ! Bệ hạ! Ngài không thể đứng dậy được, mau nằm xuống…”

“Buông ra! Y ở bên ngoài đúng không, để trẫm đi gặp y!”

“Ứng đại nhân đang đợi bên ngoài, để bọn nô tài mời y vào là được, ngài đừng khẩn trương…”

“Không được! Trẫm muốn ra đón y… Các ngươi buông tay ngay… Trẫm muốn đi…”

“Ay da Bệ hạ, ngài bị ngã rồi… Mau đỡ… Lấy cái đệm đến… Bệ hạ xin đừng gấp mà!”

Nghe mấy câu đối thoại khoa trương này, Ứng Lâm không khỏi chột dạ, lo lắng đưa mắt nhìn Ứng Sùng Ưu, sợ bên trong làm quá mức khiến cho đường đệ sinh nghi. Chẳng ngờ không xem không biết cái gì gọi là ‘quan tâm tất loạn’, chỉ thấy Ứng Sùng Ưu sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, mới nghe vài câu đã chịu không nổi, nhấc chân xông thẳng vào điện, trực tiếp bổ nhào đến giường Dương Thù, nâng mặt hắn cẩn thận xem xét. Nhìn thấy hắn sắc mặt u ám, gò má hóp lại, trong lòng như bị ai dùng dao nhọn đâm thủng, rưng rưng nắm lấy tay hắn, đau lòng nói không nên lời.

“Sùng Ưu, Sùng Ưu, ngươi đừng lo lắng… ta không sao… Thật sự không sao…” vừa thấy Sùng Ưu như thế, Dương Thù trong phút chốc cái gì cũng quên, chỉ hối hận vì sao mình hóa trang quá đáng, không những không tiếp tục giả vờ ngược lại còn lập tức xoay người ngồi dậy, nắm lấy tay Sùng Ưu nhẹ nhàng vỗ về an ủi.

Bốn mắt nhìn nhau, hai năm ly biệt đột nhiên biến mất. Bọn họ vẫn thân thiết quen thuộc như thể ngày hôm qua vẫn còn ở cạnh bên nhau.

Cao Thành ra hiệu cho toàn bộ người hầu bên trong lặng lẽ lui ra, cả gian đại điện lặng lẽ như tờ, chỉ còn nghe được nhịp đập cuồng loạn của hai trái tim, mạnh mẽ tưởng chừng như sẽ phá vỡ lồng ngực mà bay về phía đối phương.

Thật lâu sau, Dương Thù mới nhẹ nhàng hỏi một câu: “Hai năm không gặp, ngươi không có gì muốn nói với ta hay sao?”

Ứng Sùng Ưu chỉ thấy khóe mắt ươn ướt, một lúc lâu sau mới run giọng nói: “Ngài bị bệnh, tại sao không chịu uống thuốc?”

Dương Thù nắm cổ tay kéo Ứng Sùng Ưu đến cạnh mình, từ tốn nói: “Không có ngươi ở cạnh, sống có gì vui, chết có gì buồn?”

Ứng Sùng Ưu nghe sóng mũi cay cay, suýt nữa đã rơi lệ, vậy mà vẫn cứng miệng trách móc: “Ngài chẳng biết phân biệt nặng nhẹ gì cả, thân thể của mình vẫn quan trọng nhất… Cho dù ta không ở cạnh ngài, nhưng nghe được tin tức ngài mạnh khỏe cũng thấy vui vẻ. Giờ thấy ngài như vậy, có biết lòng ta khổ sở đến thế nào không?”

“Ta chỉ biết ta là người ích kỷ nhất trên đời!” Dương Thù cầm tay người yêu đưa lên môi: “Ta chẳng thà thấy ngươi khổ sở canh giữ bên cạnh ta, còn hơn là để ngươi tươi tắn chạy đi những nơi mà ta không nhìn thấy được…”

Dấu môi trên lưng bàn tay nóng rực, một cảm giác ve vuốt dịu dàng như có như không dẫn đốt nhiệt tình toàn thân của Ứng Sùng Ưu. Áp lực hai năm tương tư khắc cốt giống như con đập chặn giữa dòng nước xiết, một khi có chổ rạn nứt sẽ cuồn cuộn phá đê khó mà ngăn chặn. Ứng Sùng Ưu không kiềm chế được nữa, nhào vào lòng Dương Thù ôm chặt lấy hắn, nước mắt rơi rơi, thấm qua lớp y phục, thiêu cháy làn da, từng giọt nóng bỏng.

Hai năm phiêu bạt khắp nơi, vốn tưởng rằng sẽ có một ngày lại trở về trạng thái vân đạm phong khinh, mãi đến khi lại nhìn thấy hắn, mới hiểu được bản thân kỳ thật nhớ hắn biết bao nhiêu, vướng bận biết bao nhiêu, khát vọng có thể một lần nữa cảm nhận cái ôm ấm áp của hắn biết bao nhiêu. Muốn bỏ bỏ không được, muốn quên quên chẳng đành[1].

Giống như đọc được tâm tư của Ứng Sùng Ưu, Dương Thù cũng từ từ mở rộng vòng tay, một tay choàng qua vai, tay kia ôm lấy thắt lưng, dần dần siết chặt, đem cả thân thể của người kia gắn kết với chính mình. Đôi má ướt đẫm chạm vào nhau, lồng ngực phậm phồng kề sát ngực, không phân biệt được là tim của ai đang đập tán loạn, cho đến khi cả hai quả tim hòa cùng một nhịp. Đây chính là báu vật đã mất rồi tìm lại được, lần này tuyệt đối không bao giờ buông tay!

“Sùng Ưu, ở lại kinh thành đi…”

“……”

“Nếu ngươi lại đi, ta nhất định sẽ chết sớm cho mà xem!… Không dọa ngươi đâu, là thật đó… Thật sự sẽ chết đó… Ta mà chết rồi thì người làm sao bây giờ?”

“……”

Ứng Sùng Ưu vùi mặt thật sâu vào lồng ngực Dương Thù, hung hăn nhéo tay hắn một cái trừng phạt.

Dương Thù không kêu đau, vẫn dịu dàng nói: “Ta biết ngươi không thích ta nói như vậy, nhưng là thật đó! Ta thích ngươi cũng đâu phải chuyện một hai năm, nếu ngươi vẫn không tin, ta còn cách nào ngoài cái chết…”

Dương Thù nhường nhịn như vậy khiến Sùng Ưu nghe cổ họng nghèn nghẹn, như đánh vào đống bông, lòng buồn lại tủi, ngón tay đang nhéo người cũng từ từ buông lỏng.

“Lần này thái phó rốt cục chịu tiếp chỉ vào kinh, hẳn là không còn giống như trước đây không chịu đàm phán… Ngay cả ông ta cũng không nhẫn tâm nhìn ta bị tra tấn như vậy, ngươi đương nhiên càng không, có phải không?”

Ứng Sùng Ưu hơi rung rẩy hàng mi, trầm tư không nói, nhưng thân thể đang cứng ngắt đã vô thức thả lỏng.

Dương Thù biết với tính cách không được tự nhiên của phu tử, bất luận trong lòng có nghĩ thể nào cũng không thể nói ra miệng, cho nên cũng không ép hỏi, đưa tay nâng khuôn mặt đang dấu trong lòng mình ra, cúi đầu hôn lên nước mắt trên má y, đôi môi trượt dài trên làn da ẩm uớt. Thử vài lần, phát hiện phu tử vẫn chưa cự tuyệt, liền lớn mật hạ xuống môi, đầu lưỡi nhẹ nhàng xâm nhập, quyến rũ một phen giao triền mãnh liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.