Dễ Dàng Đến Gần

Chương 28: Từ từ đi lùi lại xa dần (1)



Chuyện này như không có cơ sở để xảy ra, rồi lại lặng lẽ biến mất.

Anh xử lý tất cả rất tốt, ngoại trừ hai người, hoàn toàn không có bất kỳ người thứ ba nào biết. Đến tối, dì Liêu lại vẫn cố ý gọi điện thoại tới, hỏi cơ thể cô có khỏe không. Cô cầm điện thoại, không biết Hứa Nam Chinh nói cái gì, chỉ hàm hồ dạ dạ vâng vâng, không biết cúp điện thoại thế nào.

"Lấy điện thoại tới cho anh."

Cô đưa di động cho Hứa Nam Chinh, đeo bao tay lên bưng nồi, đi ra khỏi phòng bếp.

Một bàn món ăn, đủ bảy tám người ăn, nước canh, màu sắc cũng mê người.

"Ăn bao nhiêu, em xới cho anh." Cô đặt bao tay ở một bên, mở nồi cơm điện ra xới cơm cho anh, lại không cẩn thận bị hơi nóng bỏng đến tay, suýt nữa rớt vá xới cơm, bị anh đưa tay bắt được, giúp cô làm xong chuyện nên làm.

Anh nhìn bàn đầy món ăn, im lặng một lát, mới chợt cười một tiếng: "Đây là em muốn đi công tác? Làm lượng cơm ăn trong ba ngày cho anh."

Tiêu Dư mím môi cắn đầu chiếc đũa, suy nghĩ một chút mới nói: "Em học thật lâu rồi, vẫn không có cơ hội làm toàn bộ cho anh, hôm nay có tâm trạng nên làm thôi, anh chọn lựa món ăn mình thích, còn dư lại ngày mai em để dì mang đi."

Cô nói xong lời không cảm thấy không đúng này, nhưng Hứa Nam Chinh vừa nâng chiếc đũa lên, cô đã cảm thấy có phải mình nói sai rồi hay không?

Nhìn dáng vẻ của anh, có bộ dạng tính toán muốn ăn hết đồ ăn trên bàn. Đến cuối cùng cô chỉ có thể lại khéo léo nhắc lại, thật sự không cần ăn hết, Hứa Nam Chinh ừ một tiếng rất nhạt, tiếp tục im lặng ăn cơm.

Cô vẫn không thế nào nấu cơm, lúc trước mua bàn ăn ngược lại chọn đồ không thực dụng nhất, hai người ngồi vào mới cảm thấy quá lớn. Ngăn cách một bàn đầy đồ ăn như vậy, càng có vẻ ít người.

Cô ăn no xong lập tức để đũa xuống, nâng má yên lặng nhìn anh ăn.

Anh cúi đầu, lại có ánh đèn chiếu xuống, từ chỗ cô không thấy được ánh mắt của anh. Trước kia khi cô ở bên ngoài phòng học chuyên ngành chờ anh, cũng như thế này, cô ngồi ở trên cầu thang tầng ba, có thể xuyên qua thủy tinh nhìn thấy anh đang vẽ bản vẽ ở tầng hai, khi thường hay gọi điện thoại di động cho anh, là hình ảnh tốt nhất.

Anh đều sẽ nghiêng đầu, chính xác tìm được vị trí của cô, dựa vào bên cạnh bàn cười rực rỡ: "Đói bụng?"

Buổi tối khi anh tắm xong đi ra, cô ngồi ở trên giường chợt có chút khẩn trương.

Không biết vì sao, rõ ràng chỉ tách ra một đêm, đã không hiểu sao lại có chút cảm giác xa lạ. Cô cho là làm rõ tất cả rồi đều sẽ như bình thường lại, công việc, đi họp, đến khi trở về ăn cơm rồi ngủ, theo như những lời hai người nói cũng không có gì không ổn cả.

"Tiếu Tiếu." Anh đi tới bên cạnh cô ngồi xuống, cắt đứt cô mất hồn.

Cô vâng một tiếng, cảm giác anh nâng gáy của mình, nhắm hai mắt lại theo bản năng. Qua một lúc lâu, anh mới hôn mình, kéo dài mà sâu sắc, cho đến khi tất cả dưỡng khí trong phổi cô biến mất, cô vẫn còn cố gắng đáp lại, không muốn đẩy anh ra. Môi lưỡi không ngừng cọ sát lẫn nhau, đến cuối cùng hai người chỉ tùy tiện dùng mặt dính sát vào nhau, đã đốt cháy cảm xúc kiềm chế lúc trước.

Vốn cô quấn ở trong chăn, mặc cực ít, chỉ cách áo sơ mi của anh như vậy, hơi thở đã sớm rối loạn rồi.

"Tiếu Tiếu?" Anh chợt nhỏ giọng gọi cô.

Cô mở mắt ra, nhìn anh hỏi ý.

Đã lâu như vậy rồi anh đều dừng ở một bước cuối cùng, nhưng mà hôm nay, hình như anh không muốn đợi thêm nữa.

Vốn cô không muốn cự tuyệt, lại quỷ thần xui khiến nói một câu: "Hôm nay bất tiện."

Nói cho hết lời lập tức hiểu được, loại chuyện kỳ sinh lí này có thể lừa được ai, nhưng cũng chỉ lừa gạt được người ngủ cùng. Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, thay đổi thì càng có vẻ chột dạ, thầm nghĩ tiếp tục lấy cớ này, chờ anh chất vấn.

Thế nhưng anh lại im lặng không nói.

Sau một lát mới ôm cô ngồi dậy, thay cô khép chăn lại, bởi vì mới vừa có phản ứng, nên giọng nói có chút nghẹn lại: "Hình như đến sớm thì phải? Có phải bị bệnh hay không?" Vốn là cô mở miệng nói bậy, hỏi lên như vậy ngược lại có chút câm nín, không để ý nói lý do: "Em mệt mỏi nên mới như vậy, tháng sau sẽ bình thường thôi."✬d ✭ d✯l q✰d

Anh cũng không nói cái gì nữa.

"Em đọc sách cho anh nghe?" Cảm giác như vậy rất lúng túng, cô nhoài người mở tủ đầu giường ra, lấy ba quyển sách. "Anh muốn nghe cái gì?" "Chọn cái em thích." Anh nhắm hai mắt dựa vào đầu giường nghỉ ngơi. "Em nói đọc sách, làm anh nhớ đến một bộ tiểu thuyết."

"Cái gì?" Cô nhìn kỹ sách mình cầm ra, thế nhưng hai quyển đều là bản gốc tiếng Đức, còn có một quyển là từ điển. . . . . .

"《 Người đọc 》."

(*Tiểu thuyết Người đọc của tác giả người Đức Bernhard schlink)

Sách năm trước, cô cũng rất ưa thích: "Anh còn có thời gian xem tiểu thuyết?"

Anh không tiếng động mỉm cười: "Trước kia em đọc sách, hình như đều là anh mua về."

Tiêu Dư suy nghĩ, hình như là vậy: "Thế nhưng mấy năm nay anh bận rộn như thế, sao có thời gian đọc loại sách giải trí này?"

Đây là một đoạn tình yêu không có kết quả gì đến cuối đời, giữa một thiếu niên mười lăm tuổi và một cô gái ba mươi mấy tuổi.

Cô thích xem nửa phần trước của câu chuyện, thiếu niên đọc sách cho cô gái nghe, nghiêm túc chọn chuyện xưa đọc cho cô gái nghe, yên tĩnh ấm áp. Sau đó tình tiết quá tàn nhẫn, rõ ràng là tinh túy, cô lại đọc lướt qua, thà rằng để cho mình nhớ cái tốt đẹp ban đầu.

Tình yêu vừa bắt đầu, luôn là sự đẹp đẽ liên miên bất tận.

"Nghĩ kỹ đọc cái gì rồi sao?" Anh nhìn cô.

Cô ừ một tiếng, dùng động tác tay ý chỉ đã chuẩn bị xong để cho anh ngủ thật say, cầm quyển từ điển Anh - Đức kia lên, bản thân lại nổi hứng chơi trò đặt câu nối tiếp.

Mỗi từ đơn cũng đặt một câu độc lập, lại ngẫu hứng viết ra một câu chuyện hoàn chỉnh, hơi có cảm giác văn xuôi.

Hứa Nam Chinh nghe xong, hoài nghi nhìn cô: "Bản gốc hay văn dịch?"

Cô ăn không nói có nói một câu ‘là văn dịch’, tiếp tục tùy ý viết tiếp.

Dù sao cũng học bốn năm chuyên ngành, chỉ cần nói chậm, hoàn toàn sẽ không có sơ hở gì.

Không biết có phải Hứa Nam Chinh thật sự ngủ thiếp đi hay không, lông mi anh rất dài, lúc ngủ rất yên tĩnh đâu vào đấy, nhưng ngay cả như vậy cũng làm cho người có áp lực, giống như lúc nào cũng có thể sẽ mở ra, nhìn bạn.

Đến cuối cùng cô viết đến mệt mỏi, tắt đèn bàn nằm xuống, chợt bị anh đưa tay ôm ở trước người, ôm chặt, ngủ thật say.

Từ nhỏ khi được giáo dục không được nói dối, mẹ sẽ luôn nói: nói dối là xấu nhất, chỉ muốn không ngừng dùng cái mới che cái cũ lại, lao tâm phí công, còn không bằng bất cứ chuyện gì cũng nói thẳng ra, ném vấn đề cho người khác.

Nhưng mà trò chơi giết người được chào đón nhất, mỗi khi nói câu trời tối rồi xin mời nhắm mắt lại, chính là lời nói dối không ngừng nghỉ.

Chẳng lẽ con người đều có tiềm thức nói dối?

Tiêu Dư ngồi ở trong góc, nhìn dì nhỏ cười vui vẻ.

Ở chỗ dì nhỏ, phần lớn thời gian đều là làm quen khách để buôn bán, tới đã lâu cũng tùy tiện một chút, cố định thời gian mỗi ngày tụ tập lại một chỗ lại chơi giết người. Dần dà, thời gian này nhiều khách khứa nhất, lúc tới thậm chí chỉ có thể ở ngoài nhìn một chút cho đỡ thèm, hôm nay khi cô đến đặc biệt có người nhường chỗ ngồi, nhưng hôm nay không có tâm trạng để chơi.

"Tiếu Tiếu?" Mạch Mạch chống cằm, nhìn cô. "Hôm nay tâm trạng chị không tốt?"

"Thật sao?"

"Em cảm giác được."

Cô à một tiếng.

Rất nhanh dì nhỏ tới đây, thay cô đổi thức uống mới: "Tình địch của con dì đâu?"

"Có lẽ đang họp?"

"Không phải hai người cùng một công ty sao?"

Cô im lặng, mỗi ngày cùng đi làm cùng tan tầm, đi họp cũng ở cùng nhau, tuy rằng muốn nói rất nhiều lời, muốn làm rất nhiều việc, cô lại vẫn luôn cảm giác có thứ gì đó đang ngăn cách ở giữa. . . . . . Cho nên hôm nay cô cố ý đúng giờ ra khỏi công ty, nói mình hẹn người khác ăn cơm. Thật ra chỉ muốn yên lặng một chút.

"Cãi nhau?"

Cô không phủ nhận: "Nửa tháng trước cãi nhau một lần."

Dì nhỏ đưa tay chỉ chỉ, Mạch Mạch lập tức buông rèm phòng xuống.

"Gây gổ rất bình thường, mà dì nhìn thế nào cháu cũng không bình thường thế này?" Dì nhỏ nhìn cô.

"Cháu vẫn luôn yêu cầu anh ấy thẳng thắn." Tiêu Dư dựa vào vách tường gỗ điêu khắc. "Nhưng có chuyện cháu không nói cho anh ấy biết, anh ấy cũng vừa vặn biết, lại trước giờ chưa từng hỏi cháu. Như vậy có phải sai rồi hay không."

"Tiếu Tiếu, tình cảm không phải đề tài đúng sai." Dì nhỏ nhàn nhạt cười. "Nó không hỏi, rất có thể là muốn quên. Nếu như chân tướng không tốt đẹp như vậy, lại không ảnh hưởng tới tương lai, vậy thì quên nó thôi."

Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy đây là vấn đề của chính mình, quá mạnh mẽ không phải là ý kiến hay.

Nhưng cô biết, vấn đề chân chính là cảm giác tin tưởng giữa hai người trong lúc đó đã hoàn toàn không còn. Bởi vì hai lần không cẩn thận bắt gặp ‘ngoài ý muốn’ đó, cho dù cuối cùng thật sự không có gì, mình lại có ám ảnh trong lòng; mà anh trước sau cũng chưa từng hỏi đến Hàn Ninh, chưa từng hỏi đêm đó rốt cuộc mình đi nơi nào, làm cái gì.

Điện thoại di động chợt rung lên, Hứa Nam Chinh gửi tin nhắn tới: Xin hỏi, hành tung bà xã anh không rõ, có thể đưa ra một gợi ý hay không?

Cô nhìn thấy tin nhắn thì nở nụ cười, nhắn tin trả lời: Em lập tức trở về.

Hứa Nam Chinh rất nhanh gửi tới một địa chỉ: Anh ăn cơm cùng với người của T - Mobile.

Tiêu Dư nhìn địa chỉ đó, thì đã có chút do dự rồi.

Đi? Hay không đi?

Mà anh gửi địa chỉ tới đây, là muốn để mình tự đi? Hay là không đi?

Cô suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc gọi điện thoại cho anh: "Em đang ở chỗ dì nhỏ, đang đọc sách với Mạch Mạch, anh cơm nước xong trực tiếp đến đây chở em nhé?" Đứa bé là cái cớ tốt nhất, tự nhiên lại có hiệu quả.

Mạch Mạch cau mày, nhìn Tiêu Dư.

"Được." Hứa Nam Chinh nói được, lại bổ sung một câu: "Có muốn anh mang cho em một chút đồ ăn khuya không?"

"Không cần, em ăn đồ ngọt cũng no rồi."

Cúp điện thoại, Mạch Mạch mới rất nghiêm túc hỏi cô: "Tiếu Tiếu, chị lấy em làm cái cớ."

Tiêu Dư giơ sách trong tay lên: "Đây không phải là chuẩn bị bắt đầu đọc sao?"

Khóe miệng Mạch Mạch co quắp, cầm một lá bài tú lơ khơ: "So lớn nhỏ. Chị thua ba lượt, sẽ để cho em hôn một cái."

". . . . . . Vậy chị thắng ba lượt thì sao?"

"Em để cho chị hôn một cái."

Tiêu Dư dở khóc dở cười, chỉ là một cậu bé chín tuổi, mà cũng thôi. . . . . . Coi như dỗ con nít vậy.

Trong cửa hàng đúng lúc thời điểm náo nhiệt nhất, rèm cửa chợt bị tay vén lên, một tay Hứa Nam Chinh đút ở trong túi quần dài, nghiêng người dựa vào cạnh cửa, khẽ mỉm cười: "Có thể trả bà xã lại cho anh được chưa?"

Tiêu Dư vừa mới hôn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch mạch, đã bị anh hung dữ làm sợ hết hồn, Mạch Mạch bình tĩnh hơn cô: "Tôi bị Tiếu Tiếu hôn quá nhiều rồi, nhất định phải thắng trở lại." Cậu đã nghĩ xong hết tất cả rồi, nhất định phải hôn môi ba cái, không ngờ vận may Tiêu Dư quá tốt, từ đầu đến cuối đều luôn thắng.

Hứa Nam Chinh nâng khóe miệng lên, ngồi ở bên cạnh Tiêu Dư, hỏi vài ba lời đã hỏi rõ ràng tiền đánh cuộc là cái gì, lập tức đạt thành thỏa thuận với Mạch Mạch: "Anh và em chơi ba lượt, tiền đánh cuộc giống vậy, chẳng qua anh thắng thì muốn hôn Tiếu Tiếu."

Mạch mạch suy nghĩ một chút, nhìn vẻ mặt nửa cười mà lại như không cười của anh, hoàn toàn đốt lên ý chí chiến đấu: "Được."

Vận may của Hứa Nam Chinh luôn tốt, tối nay cũng không ngoại lệ.

Vì vậy Tiêu Dư chỉ có thể nhìn anh nhích lại gần mình, dán sát vào môi mình. Cô sợ run lên, khi cho rằng anh muốn rời khỏi, thì đã hoàn toàn bị hôn sâu.

"Không được hôn theo tiêu chuẩn. . . . . ."

Lời nói của Mạch Mạch chậm mất nửa giây, tức giận che mắt mình, nói liên tục đã lần thứ hai rồi. . . . . .

Lúc lái xe trở về, anh mới nói hạng mục T - Mobile đã bụi bặm phủ kín hoàn toàn rồi.

Tiêu Dư ừ một tiếng, chợt nhìn anh: "Tháng tư đã khởi động hạng mục rồi, chúng ta cần đi đến chỗ gần đó một chút không?"

"Muốn đi nơi nào?"

Cô thuận miệng nói: "Angkor Wat?"

Anh nghĩ cũng không suy nghĩ, chỉ nói một chữ "được".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.