Dễ Dàng Đến Gần

Chương 9: Trái phải hai người (3)



Kỹ thuật bơi lội của cô rất tốt, nhưng bị anh ôm như vậy, giống như là kẻ mới học bơi vậy.

Cho đến khi Hứa Viễn Hàng bơi từ đằng xa tới, cô mới bị Hứa Nam Chinh nâng lên bờ.

"Báo ứng hả?" Hứa Viễn Hàng tiện tay lấy khăn tắm tới, ném tới trên người cô. "Em nói em nhảy xuống đẹp như thế, mà cũng có thể sặc nước được?" Tiêu Dư không lên tiếng, liếc anh ta một cái.

Hứa Viễn Hàng lại lải nhải mấy câu, chợt nhớ tới cái gì đó: "Tiếu Tiếu, có phải em có bạn trai hay không? Hứa Nặc nhắc tới ngày đó nó họp mặt bạn học, nói với anh đúng hai tiếng đó là sư huynh vĩ đại của nó."

Tiêu Dư dùng khăn tắm lau tóc, trực tiếp đánh gãy lời của anh ta: "Anh ta không phải là bạn trai của tôi."

Động tác lau tóc không ngừng, cô liếc mắt nhìn Hứa Nam Chinh. Vốn là anh muốn xuống nước bơi, nhưng bởi vì mình bị sặc nước mà lên bờ, chính lúc này đưa lưng về phía hai người, lau nước trên người.

"Nhiều năm như vậy, anh thấy chờ ở dưới lầu công ty của em, dưới lầu nhà em, lại chưa từng thấy qua có thể đi vào trong đại viện, tự mình tới cửa hỏi thăm ông nội em." Ở phía xa, bạn gái của Hứa Viễn Hàng không nặng không nhẹ kêu tên của anh ta, vừa lúc làm trong lòng người ta mềm nhũn, thế nhưng anh ta lại còn bĩnh tĩnh tự nhiên mà nhìn Tiêu Dư.

Tiếng kêu rất trong trẻo, Hứa Nam Chinh liền đốt điếu thuốc.

Từ nơi này nhìn đến chỉ có thể nhìn thấy gần nửa mặt bên của anh, dáng vẻ không rõ ràng như vậy, cũng đột nhiên hiện rõ khói thuốc trong tay anh. Tiêu Dư nhìn ngón tay hơi gấp khúc kia, trong đầu hiện ra chính là một màn bị anh ôm lấy vừa nãy, đoạn ngắn nâng lên bờ, tiếp xúc da thịt quá mức trực tiếp, cảm xúc chân thật quá mức. Trong nháy mắt thất thần, mới lập tức thu hồi tầm mắt.

Hứa Viễn Hàng lại tiếp tục ép hỏi đôi câu, từ đầu đến cuối cô đều không nói lời nào.

Nói thế nào? Hay là biết khi ở Tây Tạng, không hiểu sao bị ôm hôn, sau đó thì sao? Cô đều không biết vì sao ngày đó Hàn Ninh sẽ xuất hiện, tiếp đó sẽ làm cái gì. Đến cuối cùng bạn gái của Hứa Viễn Hàng cũng bơi tới rồi, anh ta vẫn ngồi ở bên cạnh hồ, làm một câu tổng kết: "Tiếu Tiếu, em đã trưởng thành rồi, chẳng lẽ đều luôn chờ anh, mới thủ thân như ngọc như vậy?"

Tiêu Dư bĩu môi, ý bảo phía sau anh có người.

Anh ta cười hì hì, vẫn không biết sống chết nói một câu: "Nếu như em yêu anh, lén lút nói cho anh biết, anh cũng là cởi truồng cùng lớn lên với em, coi như là thấy em hết sạch, thời điểm nên chịu trách nhiệm nhất định nghĩa bất dung từ."

Tiêu Dư cười rất dịu dàng, một cước đá anh ta xuống.

Bọt nước văng tung tóe lại làm cô ướt thêm một lần nữa, nhìn người bên dưới lật người, gần như bị sặc chết, cô vừa định nói một câu giết người không thấy máu, thì nghe thấy điện thoại của Hứa Nam Chinh vang lên. Anh rất nhanh nhận điện thoại, im lặng một lát, mới hỏi một câu: Trở về nước khi nào?

Chỉ một câu này, Hứa Viễn Hàng cười mắng cũng đã xa, giống như chỉ có giọng nói của anh, rõ ràng thâm nhập vào tim như thế.

Cô quay đầu lại liếc nhìn, Hứa Nam Chinh lại cũng vừa đúng lúc ngẩng đầu lên, nhìn cô, mày khẽ cau.

Tiêu Dư ngồi xuống, uống nước, nhìn Hứa Viễn Hàng đi về phía ván nhảy ở phía xa.

Vẫn tiếp tục nghe điện thoại, từ đầu đến cuối anh chỉ nghe, lại không nói lời nào.

Người ở ngoài xa đã đứng lên ván nhảy, giơ ngón tay giữa về phía này, sau đó dùng tư thế tự nhận là đẹp trai nhất, nhảy xuống. Tiêu Dư dở khóc dở cười nhìn, có lúc thật hoài nghi, Hứa Viễn Hàng làm thế nào mà làm được bác sĩ nội khoa, tính cách như vậy, nói anh ta đang trên bàn mổ chính là kể chuyện cười, cũng tuyệt đối có người tin.

"Hiện tại có thời gian, lát sau muốn đi họp." Hứa Nam Chinh chợt nói. "Em đi qua hẳn là không xa, Tiểu Hàng và Tiếu Tiếu cũng ở đây."

Nói xong cũng báo ra địa chỉ, rồi cúp điện thoại rất nhanh.

Tiêu Dư không ngờ anh trực tiếp gọi Vương Tây Dao vào nơi này, dứt khoát giả bộ ngu: "Ai vậy?"

"Vương Tây Dao." Hứa Nam Chinh dập tắt khói, lại tiếp tục đốt một điếu nữa.

Tiêu Dư à một tiếng: "Anh có thể từ từ rồi hút lại được không?"

Ngay cả thư ký Lưu cũng đã từng nhỏ giọng nói qua với cô, có thời gian nên khuyên nhủ vấn đề hút thuốc lá của Hứa tổng. Từ sáng đến tối, trước sau vẫn duy trì tần số như vậy, thật sự hù dọa người.

"Em đưa số điện thoại của anh cho cô ấy?" Anh đột nhiên hỏi.

"Cô ấy hỏi em, em có thể nói là không có sao?"

Hứa Nam Chinh không lên tiếng, dụi tắt điếu thuốc thứ hai vừa mới đốt lên, đứng lên đi dọc theo bể bơi. Đối với người ngoài, anh kiêu ngạo, tự tin, thậm chí có đôi khi luôn liều lĩnh ép buộc không được, nhưng bây giờ cô chỉ nhìn sống lưng thẳng tắp này, không thấy được khuôn mặt, cũng cảm thấy an tâm. Lúc mười mấy tuổi lặng lẽ nảy sinh tình cảm, cuối cùng đâm vào bao sâu, ngay cả cô cũng đều không biết.

Thời điểm Vương Tây Dao tới, anh vẫn còn bơi, hình như không định vội vã lên bờ.

Cô ấy đi tới một chỗ khác ở hồ bơi, thừa dịp anh đụng phải vách tường hồ bơi xoay người thì kêu anh một tiếng, sau đó đang lúc anh nhanh chóng bơi xa thì đứng yên ở trên bể bơi nhìn dọc theo anh. Tiêu Dư ở phía xa nhìn hình ảnh như vậy, chợt nhớ tới lời Hứa Nặc nói, không biết tại sao muốn cười.

Nụ cười không mặn không nhạt cứ như vậy mà hiện ở trên mặt, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, định xoay người nằm ở trên ghế dựa nghỉ ngơi.

Nhắm mắt nằm nghỉ, trong đầu cũng không ngừng hiện lên tất cả các việc đã làm.

Cho đến khi trên người cảm thấy nặng, cô mới hơi mở mắt, nhìn thấy Hứa Nam Chinh ngồi xuống ở bên người, trên người mình đã bị anh lấy khăn tắm che lại: "Nếu mệt, nên đi ngủ sớm một chút."

Hẳn là anh đã bơi xong, đã lau khô nửa tóc, ngăn trở ánh mắt, đang vặn mở nắp một chai nước để uống.

Tiêu Dư lẩm bẩm câu cũng may, vừa muốn nói gì đó, đã nhìn thấy bóng của một đôi giày cao gót, định im lặng, nhắm mắt lại.

"Anh bơi 1000 m?" Trong giọng nói của Vương Tây Dao mang ý cười.

"1500."

Hai người bắt đầu nói chuyện câu được câu không, Vương Tây Dao thỉnh thoản cười hai tiếng, rất êm tai. Nhưng cô hoàn toàn không tìm ra được chuyện gì, chỗ nào buồn cười để nói chen vào, mơ mơ màng màng nghe, ở bên trong từng dãy thời gian biểu, hoảng hốt thấy được bóng lưng Chu công.

Chính là khi nửa mê nửa tỉnh, lỗ tai lại đột nhiên đau nhức, cô sợ hãi đến giật nảy mình ngồi dậy.

Tiểu tử thúi Hứa Viễn Hàng kia đứng ngay ở bên cạnh, trong tay còn cầm một chiếc bông tai óng ánh: "Đã sớm nói với em rồi, trên lỗ tai huyệt đạo nhiều. Em lại vẫn xỏ nhiều như vậy, không sợ điếc à?" Tiêu Dư bị anh ta làm như thế quả thật muốn mắng chửi người, nhưng ngại vì nhiều người ở đây, chỉ có thể nhìn anh ta chằm chằm nói: "Hứa Viễn Hàng, anh là lừa sao? Hơi chút là kéo lỗ tai của em."

Anh ta nhe răng cười, tới gần, dùng mấy âm thanh không thể nghe thấy nói: "Tiếu Tiếu, anh muốn điên rồi, cô gái kia quá uốn éo rồi. Bạn gái của anh sẽ xuất hiện rất nhanh, em mà không giúp anh, anh sẽ trực tiếp sùi bọt mép chết ở chỗ này luôn."

Tiêu Dư khẽ hừ một tiếng, cầm lấy bông tai ở giữa ngón tay của anh ta, vừa mang vào vừa ngồi dậy, cười hỏi Hứa Nam Chinh: "Nếu không hai người trò chuyện trước, em đi uống rượu với Tiểu Hàng."

Cô vốn định dùng Hứa Viễn Hàng để mượn cớ, né tránh trường hợp gặp lại xưa cũ này.

Nhưng cuối cùng lại thành gậy đánh uyên ương, liên đới tới bị cướp mất thời gian tan tầm. Hứa Nam Chinh lại trực tiếp đứng dậy, nói không sai biệt lắm đã đến thời gian họp rồi, để Hứa Viễn Hàng lái xe đưa Vương Tây Dao về, mình thì mang theo Tiêu Dư trực tiếp đi khách sạn, tiếp tục cuộc hội nghị buổi chiều kia.

Vì vậy, dưới ánh nhìn soi mói của đám chủ quản ngành, cô phát hiện mình và Hứa Nam Chinh đều ướt nửa tóc.

Cũng may là anh cũng nhận ra, trong vòng mười phút đã kết thúc hội nghị.

"Trước sấy khô tóc, anh lái xe đưa em về nhà." Anh đổ nước suối vào trong ấm nước, nấu nước nóng.

Tiêu Dư cũng không cự tuyệt, thời tiết lạnh như vậy, không sấy khô tóc đi khắp nơi thật sự sẽ sinh bệnh.

Bị bệnh, kế hoạch tiếp theo sẽ hoàn toàn rối loạn.

Sau khi sấy ba bốn phút, tóc cũng chỉ còn lại chút ẩm ướt. Cô để máy sấy xuống, soi gương vuốt tóc, thuận miệng nói: "Anh đi gấp như vậy, không sợ mạo phạm người đẹp sao?"

Cái gì gọi là quỷ thần xui khiến, hiện tại chính là ví dụ sống động.

Rõ ràng để ý, vẫn còn phải làm bộ như vui đùa.

Anh cười lên: "Đây không phải là mong muốn của em và Tiểu Hàng sao?" Anh cởi áo ngoài, tiện tay ném lên giường.

Tiêu Dư soi gương nhìn chỗ sưng ở lỗ tai, nhe răng trợn mắt oán trách: "Là anh ấy mong muốn mới đúng, cũng kéo hư lỗ tai của em luôn rồi."

Trên tai phải một hàng bảy chiếc, tuy rằng chỉ bị anh ta tháo ra một chiếc ở giữa, nhưng lại làm sưng lên một vùng.

Cô thề, tuyệt đối sẽ làm cho tiểu tử kia trả giá thật lớn.

Đang suy nghĩ trong nhà còn có bactroban* không thì trong gương đã nhiều hơn một bóng người. Tiêu Dư còn chưa thấy rõ anh cầm cái gì, đã cảm thấy lỗ tai đột nhiên đau nhói, né tránh theo bản năng, mới nhìn thấy trên tay trái của anh cầm miếng bông sát trùng**, tay phải còn cầm một cái túi rất nhỏ.

(*Bactroban: Bactroban là một thuốc kháng khuẩn tại chỗ, có hoạt tính trên hầu hết các vi khuẩn gây nhiễm khuẩn da như Staphylococcus aureus, bao gồm những chủng đề kháng với methicilline.

**Bông sát trùng (nguyên văn là rượu sát trùng) thường làm từ bông gòn sạch thấm khoảng 75% dung dịch cồn y tế. Ở Trung Quốc thường được sử dụng bông cồn nhúng nhiều hơn 90% dung dịch rượu.)

Là túi giấy, thiết kế màu xanh trắng, chắc chắn cửa hàng tiện lợi thường bán.

Cô ngạc nhiên, nhìn anh trong gương: "Khách sạn đưa cái này lúc nào?"

"Bảo Phương Ngôn mang tới." Anh cau mày nhìn, dường như đang suy tính nên xuống tay như thế nào, xử lý đám sưng thành một vùng ở trên lỗ tai.

Phương Ngôn là chủ quản bộ phận kỹ thuật, là đại nam sinh ba mươi tuổi trời sinh hay xấu hổ, cũng sẽ không nói lung tung.

Cô thở nhẹ một hơi, nhưng lại cảm thấy buồn cười, chính trực không sợ gian tà, mình sợ cái gì chứ?

Anh cúi đầu xử lý kiệt tác của em trai mình, cô đã không chút kiêng kỵ nhìn anh từ trong gương. Bởi vì phải để ý vị trí của cô, chỉ có hơn phân nửa cơ thể của Hứa Nam Chinh ở bên trong gương, theo từ cánh tay đến mặt, rồi đến tư thế dựa vào cạnh cửa, đúng là một kết cấu hoàn mĩ.

Người luôn sóng nước chẳng xao, khó có được lúc trong mắt thoáng qua tức giận: "Sao lại xâu nhiều lỗ tai như vậy?"

Đây là năm đó ở Thượng Hải đi xâu, anh đã sớm thấy qua, cũng là lần đầu hỏi như thế.

Cô yên tĩnh nhìn anh trong gương: "Trước kia không hiểu chuyện, chưa ăn qua khổ, càng muốn tự mình ăn khổ."

Bị ngón tay anh đụng phải, cô mới phát hiện ra lỗ tai mình nóng dọa người.

Anh không nói cái gì nữa, bởi vì cúi đầu, tóc ngắn rất nhanh trượt xuống trên trán, Tiêu Dư nhìn tóc anh nửa che ở mắt, như bị một loại lực lượng hấp dẫn nào đó không cách nào kháng cự được, nghiêng đầu, rất chậm rãi vươn tay, nhẹ vén tóc của anh ra hai bên.

Dường như anh cũng đồng thời dừng lại, chỉ nhìn cô, ánh mắt sâu không thấy đáy.

Nước bắt đầu có dấu hiệu sôi, ùng ục ùng ục.

Tiếp xúc như vậy, hoàn cảnh như vậy, không nghi ngờ chút nào, đều là mê hoặc trí mạng đối với cô.

Vang lên một tiếng lạch cạch rất nhỏ, tất cả ồn ào đều biến mất hết sạch, vội vàng kết thúc nhìn thẳng vào mắt nhau như vậy.

"Chính em đã suy nghĩ, muốn viết về anh ở phương diện nào." Tiêu Dư quay đầu lại, cố gắng để cho giọng nói của mình thoải mái. "Xoa như vậy không được, quá nhiều bông tai, hoàn toàn không đụng tới vết thương." Nói xong lập tức vươn tay, bắt đầu tháo một đám xuống. "Vương Thạch* thích thám hiểm vận động, Phan Thạch Ngật** thích nói với vợ của mình. Còn có một công ty gia đình, thích đi tàu chụp ảnh, anh thật giống như có rất nhiều sở thích, hoặc là anh muốn nói cái gì?"

(*Vương Thạch: là người sáng lập ra tập đoàn Vạn Khoa kiêm chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn kiêm thường vụ quản lý hiệp hội bất động sản Trung Quốc.

**Phạn Thạch Ngật: là đổng sự trưởng SOHO Trung Quốc, chưởng quản công ty buôn bán lĩnh vực khai phá nghiệp vụ điền sản Trung Quốc có vợ là Trương Hân)

Cô giải quyết tất cả rất nhanh, mở nước rửa tay.

Không biết là lòng bàn tay quá nóng, hay là nước quá mát, lạnh dọa người.

Lúc đang thử độ ấm của nước, Hứa Nam Chinh đã lấy ra bông sát trùng mới, lau sạch vết máu trên tai cô nói: "Trễ như thế còn suy nghĩ công việc, em đang ám chỉ anh, mời em là quyết định sáng suốt nhất?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.