*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngói biếc viền son, tòa lầu cao ngất rường cột chạm trổ.
Tiếng đàn dây sáo trúc không dứt, động tác gõ chuông của những cung nhân trong bộ y phục sắc xanh uyển chuyển như nước chảy mây trôi. Vũ cơ vung tay áo dài nhảy một điệu tuyệt đẹp.
Những âm thanh mê hoặc lòng người lọt vào tai, yến tiệc linh đình không thấy hồi kết, tỏa ra một bầu không khí xa hoa lãng phí.
Trung cung không có Hoàng hậu, Sở Quý phi chấp chưởng phượng ấn, đang trong thời gian được lòng Hoàng thượng nhất. Đích thân bệ hạ hạ chỉ, mở tiệc trong cung, đủ loại quan lại đưa thê nữ vào cung, để chúc mừng ngày sinh của Quý phi.
Trong cung điện, cung nữ nội thị trên tay cầm khay bạc, nối đuôi nhau đi vào.
Có thể được ngồi ở trước mặt nương nương đều là phu nhân có phẩm cấp cao, mà nữ tử thế gia đều ngồi ở ngoại điện.
Thế gia đại tộc nặng nhất lễ nghi. Những quý nữ này xuất thân từ các gia tộc, cho dù là ở nơi xa hoa như này, ai nấy đều ngồi quỳ theo lễ pháp. Người người nói cười vui vẻ, không khí cũng coi như thoải mái.
Thiếu nữ ngồi ở trên cùng là người có dung mạo xuất sắc nhất ở đây, một cây trâm minh nguyệt mẫu đơn cài nửa búi tóc đen, mặt mày cực kỳ tinh xảo, một đôi mắt sáng trong trẻo giống như nước suối trong, nàng khẽ mím đôi môi đỏ. Trên người nàng mặc một bộ nhiễm tụ thượng nhu(*) màu xanh khói, dưới gấu váy thêu hoa mẫu đơn trắng, đẹp đẽ quý phái mà tao nhã.
(*) Nhiễm tụ thượng nhu: Một dạng váy ở trên là áo ngắn, dưới là váy ngang ngực, ống tay áo rộng. Có quý nữ kính rượu nàng, nàng có lễ đáp lễ, trong phong thái hiện rõ lễ nghi hàm súc của thế gia đại tộc.
Vị này đúng là cháu gái ruột của Sở Quý phi ở bên trong kia. Tiểu thư dòng dõi đích trưởng của Sở gia, khuê danh Ngọc Lang. Vừa rồi Quý phi còn nhớ thương nàng, thế mà tự mình ban đồ ăn, chỉ riêng vậy đã khiến nàng cực kỳ nổi bật, gia tăng thể diện của nàng trong đám quý nữ ngồi chỗ này.
Trong bầu không khí hòa thuận vui vẻ này, có một giọng nói cực không hài hòa vang lên, nghe có vẻ như đang nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không phải Triệu tỷ tỷ vắng mặt, sự nổi bật này cũng không đến lượt nàng ta!”
Quý phi là cô cô của Sở Ngọc Lang thì thế nào, Thái Tử điện hạ còn là biểu ca của bổn tiểu thư đấy!
Người nói lời này chính là đích tam nữ phủ Vũ An Hầu, ở trong nhà được cưng chiều nhất, luôn bất hòa với Sở Ngọc Lang. Lúc này tất nhiên không thể nhìn nổi người mình ghét nổi bật như vậy.
Giọng Ngu Dao cực nhỏ, ở trong tiếng nhạc, gần như không thể nghe thấy. Cũng chỉ có một quý nữ ở ghế bên cạnh nghe thấy, cực không tán đồng nhìn nàng ta một cái.
Sở đại tiểu thư là hình mẫu của quý nữ thế gia, lễ nghi khí độ như vậy, cũng chỉ có Sở gia từ thuở khai quốc huân quý đứng đầu mới có thể dạy dỗ ra nữ nhi như vậy.
Ngu Dao thầm cười lạnh, những người này thì biết cái gì? Sở Ngọc Lang là đồ tiểu nhân, giả bộ giỏi hơn ai hết, tâm tư lại càng ác độc hơn bất cứ ai.
Triệu tỷ tỷ chẳng qua mới nói nàng vài câu không hay ở hội chùa, thế mà không biết nàng dùng biện pháp gì mà làm hỏng hết mặt Triệu tỷ tỷ.
Đệ đệ kia của nàng vốn dĩ là đứa ngốc, còn không cho người ta nói à?
Mắt thấy một đám quý nữ đều bị tiện nhân này mê hoặc, Ngu Dao chỉ tiếc không thể lập tức xông lên, xé nát vẻ mặt giả dối của nữ nhân này, để cho mọi người đều nhìn thấy rõ bộ mặt thật của nàng.
Nghĩ vậy, Ngu Dao âm thầm sờ sờ thứ giấu trong tay áo rộng rồi thật sự giơ chén rượu, đứng lên đi qua. Quý nữ bên cạnh cảm thấy không ổn, nhưng lại chưa từng ngăn cản.
Ngu Dao đi lên trước, ngọt ngào nâng chén nói: “Sở tỷ tỷ, từ ngày từ biết ở hội chiều mấy tháng trước, đã lâu rồi không gặp.”
Sở Ngọc Lang nâng mí mắt lên, bàn tay trắng với ngón tay nhỏ dài cầm chén rượu lên, đứng lên, mỉm cười trả lời: “Ngu Tam muội muội, đã lâu không gặp.”
Tuy là cười, nhưng đáy mắt Sở Ngọc Lang đã dâng lên sự cảnh giác. Ngu Dao này là đồ ngu, cả ngày bị vị đích trưởng nữ phủ Thuận Xa Hầu kia dùng như mũi thương, làm việc lại bất kể hậu quả nhất. Nha đầu này ngày thường thấy nàng là châm chọc mỉa mai, bây giờ đột nhiên ăn nói ngọt xớt tới kính rượu, tất nhiên sẽ không chỉ đơn giản như vậy.
Nhưng mà, lúc này Ngu Dao dường như thật sự rất an phận, kính rượu rồi đi luôn. Giống như các quý nữ khác, không nhìn ra nửa phần khác thường.
Sở Ngọc Lang còn đang nghi hoặc, đột nhiên làn váy chất liệu thượng hạng hình như có thứ gì lăn xuống.
Vật gì vậy?
Mày đẹp khẽ nhíu lại.
Hôm nay làn váy quá mức hoa lệ nên không tiện xem xét. Nàng dứt khoát đứng lên, tận dụng lỗ hổng của việc kính rượu, liếc nhìn.
Trên đùi như có thứ gì chuyển động, Sở Ngọc Lang liếc mắt một cái, là một con sâu cả người mọc đầy lông. Loại sâu này tên là sâu róm, chạm vào một cái là có thể sưng tay.
Không có quý nữ kiều quý nào không sợ sâu, đặc biệt là con sâu béo lúc này còn đang bám trên tà váy nàng, giống như chỉ dùng một chút lực, lông trên người con sâu kia sẽ có thể ghim vào trong y phục của nàng.
Sở Ngọc Lang ngẩng đầu, nhìn về phía Ngu Dao ngồi phía dưới, chỉ thấy đối phương đang nở một nụ cười khiêu khích với nàng.
Đã làm rõ đến mức này rồi, Sở Ngọc Lang còn có gì mà không rõ đây?
“Nói đến rượu này, thật ra ta muốn kính Ngu Tam muội muội một ly.” Sở Ngọc Lang đứng ở vị trí, thản nhiên nâng chén.
Nhìn thấy Sở Ngọc Lang đứng lên, Ngu Dao còn đang đắc ý, cái bình sứ mà nàng ta vứt kia chắc chắn đã mở ra. Không biết chờ Sở Ngọc Lang phát hiện khác lạ, cúi đầu nhìn thấy trên làn váy có con sâu đáng sợ như vậy thì có thể sợ tới mức lật đổ bàn rượu không.
Nhưng mà, để nàng ta thất vọng rồi, Sở Ngọc Lang như hoàn toàn không phát hiện bình sứ bị nàng ta đá lên làn váy mình.
Sao lại thế này? Không thể nào? Nàng ta đá lệch à? Nàng ta thấy rõ ràng bình sứ đã đè lên làn váy Sở Ngọc Lang mà?
Trên mặt Sở Ngọc Lang vẫn mang theo nụ cười khéo léo, giơ ly với nàng ta. Ngu Dao còn đang suy nghĩ về bình sứ, cũng không từ chối, đáp lễ một cái rồi uống rượu.
Trong lễ pháp, ngồi đối diện ngang hàng trong yến hội có thể kính rượu, đứng lên kính rượu là biểu đạt tôn trọng, mà ra khỏi chỗ kính rượu là một loại lễ nghi cực cao.
Ngu gia kém Sở gia một bậc, vừa rồi Ngu Dao ra khỏi chỗ kính rượu đã là biểu đạt kính trọng, hiện nay Sở Ngọc Lang đứng lên kính rượu, là hợp tình hợp lý.
Sở Ngọc Lang đưa một ánh mắt xuống xa xa phía dưới, lập tức nữ nhi Sở gia trong tộc và quý nữ trong nhà có quan hệ tốt với Sở gia, đều sôi nổi xoay người, sôi nổi cười nhìn về phía Ngu Dao.
Kế tiếp là từng quý nữ kính rượu Ngu Dao. Trên mặt các nàng đều mang theo nụ cười, Ngu Dao còn chưa kịp phản ứng. Thấy nhiều người như vậy đều kính rượu mình, nàng ta còn đang âm thầm đắc ý, cảm thấy nhân duyên của mình tốt lên rồi.
Xem đi, thân đường muội của Sở Ngọc Lang đều đến kính rượu nàng ta kìa.
Sở Ngọc Lang chỉ thản nhiên nhìn tất cả. Nàng không nhìn con sâu trên váy, coi như không thấy dứt khoát ngồi quỳ xuống.
Con sâu kia cũng đáng thương, trực tiếp bị cách vạt áo nghiền chết. Mãi đến khi chết, nó cũng không thể thành công đâm vào người Sở Ngọc Lang.
Các quý nữ uống rượu đều là rượu trái cây, số độ không cao, nhưng cũng không nên uống quá nhiều. Đây là trong cung, nếu là có biến cố gì, cho dù bệ hạ không so đo việc thất lễ ở ngự tiền thì cũng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh.
Trong thế gia này coi trong nhất còn không phải là thanh danh à?
Rất nhanh, Ngu Dao đỏ bừng cả mặt.
Cô nương Ngu gia ở đây tổng cộng chỉ có hai người, tuổi còn nhỏ, đối mặt trường hợp này cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Qua lại tốt với Ngu Dao cũng không có mấy người, lúc này đều lựa chọn bo bo giữ mình.
“Không uống, ta không uống...” Tay nàng ta run lên, rượu rơi lên vạt áo.
Trên áo ngắn màu hồng đào lập tức ướt một nửa, lúc mới tiến cung, nàng ta còn khoe với các tỷ muội một lúc lâu về bộ y phục này, nhưng hiện tại lại có phần không quan tâm nổi nữa.
Lúc này, Ngu Dao đã cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng nàng ta cũng không nói ra được.
Cũng do nàng ta số đen, đúng lúc này, nội giám ngoài cửa cao giọng hô:
“Thái Tử điện hạ đến…”
Trong chốc lát, cung nữ trong nội điện rối rít quỳ phục trên mặt đất. Các quý nữ trong yến tiệc vốn đang nói cười, cũng nhanh chóng buông xuống rượu, đũa, quỳ phục hành lễ.
Ngu Dao hơi có men say, đầu óc phản ứng chậm một nhịp. Vị quý nữ bên cạnh vội vàng kéo nàng ta một cái, để nàng ta quỳ xuống.
Sở Ngọc Lang quỳ phục xuống, trên mặt không tỏ vẻ gì, trong lòng lại lơ đãng nghĩ, bệ hạ dẫn theo đủ loại quan lại dự yến tiệc ở điện Văn Khánh, sao Thái Tử lại đến nơi này?
Nàng đang suy nghĩ thì nghe thấy một loạt tiếng bước chân.
Một đôi ủng bạc thêu hoa văn rồng lướt qua trước mắt, vạt áo thêu hoa văn tinh xảo nhấc lên một trận gió lạnh.
Mắt thấy ủng bạc này sắp đi qua, lại đột nhiên dừng bước.
Sao lại dừng?
Sở Ngọc Lang cúi đầu, lặng lẽ trộm liếc mắt một cái, tức khắc khựng lại.
Chỉ thấy một cái bình sứ to bằng bàn tay trẻ con lăn xuống trước đôi ủng bạc kia, đó là bình sứ vừa rồi Ngu Dao thả sâu. Lúc vào cửa cung, sẽ có nữ quan kiểm tra, nên không cho phép mang độc hoặc là sâu vào cung.
Trước mắt sâu đã chết, Sở Ngọc Lang không sợ Ngu Dao trả đũa, bởi vì không biết bình lăn đi đâu cho nên nàng không để ý, chỉ thu lại cái nắp bình sứ ở bên cạnh chân.
Không ngờ, hiện tại cái bình lại ở chỗ này.
Sở Ngọc Lang quỳ phục, cúi đầu tiếp tục nhìn thẳng đầu gối của mình.
Chỉ là một cái bình sứ, sao có thể khiến cho đường đường Thái Tử điện hạ ngừng bước chân?
Nhưng mà điều này thật ra không liên quan gì đến nàng cả.
“Thái Tử biểu ca!”
Một giọng trong trẻo vang lên trong đại điện, nháy mắt làm mọi người thầm căng thẳng.
Tổ tông à, trong thiên hạ này, có ai có thể gọi Thái Tử một tiếng biểu ca ở trường hợp này chứ?
Thái Tử Tư Mã Tĩnh quả nhiên quay đầu, nhìn sang chỗ phát ra tiếng.
Vừa nhìn một cái, lại không ngờ thấy được một nữ tử xa lạ, vẻ mặt ửng hồng nhìn hắn.
Hắn không khỏi nhíu mày.
Tuy rằng chưa từng thấy nữ tử này, nhưng ngoài thân phận Hoàng Tử, có thể gọi hắn một tiếng biểu ca cũng chỉ có người Ngu gia. Ngu gia là nhà ngoại của mẫu hậu hắn, với hắn là một thể. Trước mặt công chúng, hắn tất nhiên không thể không cho nhà ngoại của mình thể diện.
“Sao uống nhiều như vậy, ai rót rượu?” Giọng nam lạnh lùng cao ngạo vang lên như sấm sét trên đất bằng, làm người quỳ gối phía dưới trong điện cảm thấy trong lòng chợt lạnh.
Ngu Dao bị lời này dọa cho tỉnh táo vài phần, hối hận mình thất thố. Rồi nàng ta lại hiểu ra đây là Thái Tử biểu ca ra mặt cho mình, trong lòng lập tức vui vẻ. Nàng ta lập tức khóc nức nở, chỉ hướng về phía Sở Ngọc Lang: “Thái Tử biểu ca, huynh phải làm chủ cho ta! Sở, nấc, Sở Ngọc Lang bắt nạt người ta!”
Lại là Sở gia?
Tư Mã Tĩnh cười lạnh, tầm mắt chuyển đến người quỳ gối bên cạnh.
Đừng thấy trong tên vị Thái Tử này có chữ “Tĩnh”, nhưng người này không có tí tẹo liên quan gì đến văn tĩnh nho nhã cả.
Sở Ngọc Lang cứng đờ.
“Ngươi chính là nữ nhi Sở gia?” Tư Mã Tĩnh nhìn bộ diêu còn lay động giữa tóc nữ tử trước mắt, không chút nghĩ ngợi cười lạnh một tiếng, châm chọc: “Cô(*) không ngờ Sở gia là nhà có truyền thống gia học truyền từ đời qua đời khác, không chỉ nhi tử kế thừa từ phụ thân mà ngay cả nữ nhi cũng có lòng dạ thâm trầm hai mặt giống phụ thân!”
(*) Cách xưng hô của Thái Tử thời xưa. “Cúi thấp đầu làm gì? Ngẩng lên cho cô, để cô nhìn xem một nhà lòng dạ đen tối di truyền này, có phải cũng có cái mặt già nhìn mất cả hứng ăn cơm giống như Sở Nam không?”
Sở Nam chính là phụ thân của Sở Ngọc Lang, diện mạo tốt xấu gì cũng khá nho nhã, đến trong miệng hắn lại là mất hứng ăn cơm.
Mọi người đều biết, vị Thái Tử điện hạ này có cái miệng giống cái mặt, đều có tiếng tuyệt tình.
Hiện tại cuối cùng quý nữ ở đây đã được lĩnh giáo.