“Ngày hôm trước Trĩ Nhi rơi xuống nước, hiện giờ có sao nữa không?” Ánh mắt từ ái của lão phu nhân dừng lại ở trên người Tư Mã Tĩnh.
Sở Ngọc Lang nhoẻn miệng cười: “Trĩ Nhi uống thuốc mấy ngày, đã không còn gì đáng ngại, cũng phải cảm tạ ông trời phù hộ.”
Nói đến đây, lão phu nhân nghĩ tới gì đó, ý cười hơi phai nhạt: “Không biết Lục muội muội của con ở Thanh Vân Quán có tốt không, ngày khác con đi thăm một lần đi. Con bé ở đó cầu phúc cho Sở gia không xem như có công lao cũng coi như có chút khổ lao. Con đi một chuyến, thứ nhất cũng coi như là làm hết tình thân, thứ hai cũng tiện đi cầu một chuyến.”
Vị Lục muội muội này là đích nữ tam phòng. Tam phòng là con vợ lẽ, hiện giờ mẫu thân của Lục muội muội kia ngồi ở ngay phía chếch đối diện Sở Ngọc Lang, vẻ mặt oán khí lại giận mà không dám nói gì nhìn nàng.
Sở Ngọc Lang lại chưa từng cho bà ta một ánh mắt, nhìn tổ mẫu, mỉm cười thưa vâng.
Sở Ngọc Lang sớm đã muốn đi Thanh Vân Quán một chuyến, nhưng mà về chuyện độc từ trong thai mang ra của Sở Trĩ có khả năng giải được, nàng im bặt không nhắc tới.
Phòng này hoà thuận vui vẻ tuy nhìn hiền lành, nhưng sau lưng ai mà không phải nhìn chằm chằm vào tước vị kia. Sở Nam là đích trưởng tử, theo lý sớm nên thỉnh phong làm thế tử. Nhưng tuy trong hậu viện của Sở Nam có mấy thứ nữ, nhi tử lại chỉ có một mình Sở Trĩ, còn là đứa ngốc.
Có khi, sau này cũng chỉ có một mình Sở Trĩ là con trai. Dẫu sao đã nhiều năm như vậy, hậu viện đại phòng cũng không có nữ quyến truyền đến có tin vui.
Người biết thì đều nói, đây là báo ứng sủng thiếp diệt thê.
Hiện giờ vị trí thế tử bỏ không, ai mà không muốn tranh một phen?
Con nối dõi của Sở Nam gian nan, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vị trí thế tử này sẽ rơi trên người lão nhị Sở Phong.
Nhưng, nếu đầu óc Sở Trĩ tốt lên, thế cục ắt lại sẽ có một lần biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trước khi Trĩ Nhi trưởng thành, Sở Ngọc Lang sẽ không để lộ bất kỳ điều kỳ.
Sau khi kết thúc thỉnh an, Sở Ngọc Lang đưa Tư Mã Tĩnh về Quan Sư Viện. Tiếp theo để Trường Dung đi chuẩn bị chuyển hôm sau ra ngoài.
Quý nữ thế gia ra cửa, đương nhiên không đơn giản. Chẳng những có hộ vệ mở đường, tỳ nữ đi theo như mây, còn phải có trưởng bối đi cùng. Trong đại phòng, Sở Ngọc Lang cầm quyền quản gia trong tay, tất cả những việc này đều do nàng quản.
Chẳng qua Thanh Vân Quán này lại ở ngoài thành, muốn đi một chuyến, sợ là phải ở Thanh Vân Quán tạm một đêm.
Buổi tối, Sở Ngọc Lang cho người dỗ Trĩ Nhi ngủ rồi đến thư phòng của Sở Nam, nói chuyện hôm sau muốn cùng Tiểu Thôi thị đi Thanh Vân Quán dâng hương cũng xem lục muội muội. Sở Nam đồng ý, dặn dò hai câu, rồi lại cho thêm một ít thị vệ trong phủ đi theo.
Trong nháy mắt, đã đến ngày đi Thanh Vân Quán.
Thanh Vân Sơn là ngọn núi lớn nhất ở Cảo Kinh, tuy đường núi hơi xa, nhưng bởi vì Thanh Vân Quán nổi danh quá vang dội, cho nên mỗi ngày người đi lên vẫn đông như cá diếc qua sông.
Đường đi mất khoảng mấy canh giờ đi xe, Sở Ngọc Lang sợ trên đường Trĩ Nhi buồn chán, cố ý để Trường Dung chuẩn bị một ít điểm tâm, còn có các loại thoại bản.
Không ngờ trên đường đi, Trĩ Nhi rất yên tĩnh, không khóc cũng không quậy. Bảo hắn ăn điểm tâm thì ăn điểm tâm, nói đọc thoại bản thì hắn nghe. Trên đường đi, Sở Ngọc Lang thấy rất nhẹ nhàng.
Đến Thanh Vân Quán đã là buổi chiều.
Trường Dung đã sớm chuẩn bị xong tất cả, Sở Ngọc Lang chỉ mang theo Tư Mã Tĩnh đi dâng hương, bái tượng thần trước. Tiếp theo dẫn người cùng đi sương phòng phía sau ở viện cho khách.
Mỗi năm Sở gia đều công đức một số lượng lớn tiền nhang đèn ở quán, tiểu đạo đồng trong đạo quán đều vô cùng khách khí với Sở gia. Viện cho khách này cũng là sạch sẽ nhất.
Nơi thanh tịnh, phòng ngủ cũng cực kỳ đơn sơ. Chỉ có một cái bàn, một giường đệm đơn giản. Trong phòng đốt đàn hương thanh u, ngưng thần tĩnh khí.
Thị tỳ được đưa đến đây một lần nữa đổi mới đệm giường, lại quét tước một lần phòng vốn sạch sẽ, lúc này mới để các chủ tử nghỉ ngơi.
Tiểu Thôi thị là do Sở Ngọc Lang đưa đi dựa theo quy củ, sau khi đến đã bị tỳ nữ đưa tới sương phòng khác.
Mỗi ngày Sở Trĩ đều phải ngủ trưa, hôm nay đã quá giờ ngủ lâu rồi. Sở Ngọc Lang sắp xếp cho hắn đi ngủ, để lại Tô Chỉ, Bạch Li và Vu Thù ở trong phòng canh gác, lúc này mới mang theo Trường Dung rời đi.
Sở Ngọc Lang mới vừa đi, Tư Mã Tĩnh nằm trên giường chợp mắt lập tức mở mắt.
Xuyên qua màn giường màu xanh lơ, nhìn bóng dáng Sở Ngọc Lang dẫn tỳ nữ nhanh nhẹn rời đi, ánh mắt hắn lập tức nguy hiểm.
Nữ nhân này đến Thanh Vân Quán là muốn gặp người nào? Là lục cô nương trong lời lão thái thái Sở gia?
Ngược lại không giống, đi gặp một muội muội có cần phải ăn diện lộng lẫy thế à?
Sáng nay lúc mới ra cửa, Tư Mã Tĩnh đã cảm thấy chỗ nào đó không đúng. Nếu là ra cửa đi xa, quần áo tất nhiên phải càng đơn giản càng tốt, cần gì phải ăn mặc rườm rà như vậy? Còn có cây trâm bộ diêu kia, rõ ràng ở trong nhà nàng mặc rất đơn giản, rõ ràng là không thích mấy đồ quá mức trói buộc này, hiện nay lại đều đeo lên, rõ ràng không ổn.
Lại liên tưởng, mấy ngày trước đây Sở Nam nói với Sở Ngọc Lang ở thư phòng, hiện giờ lão ngũ ở ngay ngoài thành.
Đã nghĩ đến đây thì còn có gì không rõ chứ?
Nữ nhân này rõ ràng là đi gặp Tư Mã Huân đi!
Mấy tỳ nữ đều chờ ở trong phòng, ngoài viện có binh tướng Sở gia phủ bao vây nơi này, muốn đi ra ngoài quả thực khó như lên trời.
Thôi, thôi, ngủ thì ngủ đi.
Hắn đắp chăn, nhắm mắt đi ngủ.
Ồ, cẩu nam nữ cấu kết với nhau làm việc xấu, hắn mới không cần đi xem, miễn làm bẩn hai mắt của mình.
Cuối xuân đầu hạ, thời tiết hơi nóng.
Trên đường nhỏ đá xanh, một quý nữ dáng người yểu điệu đi qua! Một tỳ nữ đi theo phía sau, cầm ô che cho nàng.
Hôm nay Sở Ngọc Lang mặc một bộ váy lưu tiên màu tím nhạt, thêu chìm hoa tử đằng, thanh nhã quý khí. Tóc dài như mực rũ xuống tự nhiên, một bộ diêu trúc tử ngọc cài giữa tóc, càng tăng thêm sự nổi bật.
Nàng đúng là cố ý ăn diện lộng lẫy, nhưng lại không phải vì có hẹn với Thịnh Vương. Trong lòng nàng biết Thịnh Vương ở ngoài thành, tất nhiên không có khả năng trang điểm quá mức đơn giản, miễn cho không cẩn thận gặp phải, làm người ta nhìn thấy dáng vẻ của nàng khi mặc đồ đơn giản.
Nếu Tư Mã Huân hạ quyết tâm muốn cưới nàng thì cũng không thể loại trừ khả năng hắn ta sẽ chạy đến.
Tư Mã Huân này, bên ngoài khiêm tốn nội tâm lại rất kiêu ngạo. Cho nên cho tới nay, vì chinh phục hắn ta, Sở Ngọc Lang đều tỏ ra vẻ dịu dàng mềm mại, tình thâm như biển.
Có lẽ nàng giả bộ hơi quá, Tư Mã Huân lại coi là thật. Hắn ta thật sự cho rằng Sở Ngọc Lang rễ tình đâm sâu với mình.
Nhưng mà sao có thể chứ! Tâm địa Sở Ngọc Lang luôn luôn lạnh lùng cứng rắn, chỗ mềm mại duy nhất đều cho Sở Trĩ, tất nhiên không có khả năng có chân tình gì với Tư Mã Huân.
Bên trong đạo quán có một cây hòe cầu phúc ngàn năm, cành lá tốt tươi che trời, thân cây to hai người ôm không hết. Trên cây treo đầy dây vải đỏ mà khách hành hương dùng để cầu phúc, tràn ngập các loại nguyện vọng.
Những mảnh vải này đã trải qua không biết bao nhiêu năm gió táp mưa sa, rất nhiều dây đã phai màu, cái mới thì vẫn tươi đẹp đón gió phấp phới. Cái cây xanh um bị mây đỏ bao phủ, rất bắt mắt.
Sở Ngọc Lang dâng hương, vái ba cái trước. Lúc này mới để Trường Dung lấy dây vải đỏ đã viết xong đến, để tiểu đạo sĩ bên cạnh trèo thang dây để treo lên.
Hôm nay trong quán không đông người lắm, không có nguyên nhân khác. Đoàn xe thế gia tới Thanh Vân Sơn, dân chúng ắt sẽ tự động tránh né. Cho dù Sở Ngọc Lang không đuổi khách hành hương, nhưng mà bình dân áo vải vẫn sẽ lựa chọn ngày khác lại đến.
Thế gia cường quyền ngang ngược, ngay cả gia nô thế gia ra cửa đều có thể hoành hành ngang ngược, huống chi quý nhân thế gia?
Sau khi Sở Ngọc Lang đến, khách hành hương cũng đi gần hết.
Chuyện như vậy quá bình thường, tất cả mọi người đã coi như phổ biến.
Bên kia, Tư Mã Tĩnh làm thế nào cũng không ngủ nổi. Hắn bực bội, nhắm mắt lại, trước mắt xuất hiện đều là cảnh Sở Ngọc Lang và Tư Mã Huân cấu kết với nhau làm việc xấu, ý đồ muốn mưu hại hắn.
Xuyên qua màn giường màu xanh lơ nhìn ra bên ngoài, bọn tỳ nữ sợ quấy rầy hắn nghỉ ngơi, chỉ chừa một mình Tô Chỉ canh ở trong phòng, còn lại tỳ nữ hẳn ở gian ngoài.
Canh gác buồn tẻ, sau giờ ngọ cuối mùa xuân vẫn làm người ta không nhịn được mơ màng sắp ngủ, Tô Chỉ ghé vào trên bàn ngủ đến say sưa.
Trong lòng rối rắm một phen, Tư Mã Tĩnh lặng yên đứng lên.
Dù sao Đông Cung cũng là thân thể thật của hắn, hắn không thể mặc kệ. Lão ngũ mà tàn nhẫn, những tên ngu ở Đông Cung kia chưa chắc có thể ngăn được.
Tô Chỉ ngủ ngon lành, Tư Mã Tĩnh thả nhẹ bước chân, rất dễ dàng đi ra gian ngoài.
Hai người Bạch Li và Vu Thù đang ngồi ở gian ngoài cắn hạt dưa uống trà nói chuyện phiếm.