Đệ Đệ Của Ta Tráo Đổi Linh Hồn Với Thái Tử

Chương 11: Nhảy cửa sổ ra ngoài



Bên ngoài là phủ binh Sở gia đóng giữ ngoài cửa.

Đường này hiển nhiên không thông, Tư Mã Tĩnh quay đầu lại, quay trở về phòng ngủ. Hắn nhìn cái bàn bên cạnh cửa sổ, nét mặt phức tạp.

Đường đường Thái Tử tôn quý, đến chỗ nào mà không phải mỗi người mở cửa lớn quỳ đón, làm gì mà đến nông nỗi này?

Từ sau khi thay đổi thân thể, hắn làm việc càng thêm rời bỏ kiêu ngạo và huênh hoang lúc trước, hiện tại đi ra cửa thôi đều phải trốn tránh.

Tư Mã Tĩnh lạnh mặt giẫm lên ghế, sau đó bước lên bàn, bám vào khung cửa. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Tô Chỉ ngủ say như chết, lưu loát xoay người nhảy đi.

Ngoài cửa sổ là một khoảng cỏ dại, lại đi về phía trước thì là một khoảng rừng trúc. Những cây trúc kia không biết đã bao nhiêu năm, thân trúc to bằng một cánh tay mênh mang xanh thẳm.

Có thể nhìn thấy người mà Sở Ngọc Lang mang đến còn đang tuần tra bên ngoài.

Thân mình Tư Mã Tĩnh nhẹ nhàng, linh hoạt tránh tầm mắt đội tuần tra, xuyên qua rừng trúc.

Thanh Vân Quán rất lớn. Khi Đại Tấn còn chưa phải Đại Tấn, tòa đạo quán này cũng đã tồn tại. Nó nằm ở chỗ này, chứng kiến triều đại thay đổi, mấy trăm năm qua, nó vẫn còn ở nơi này.

Một tòa đạo quán lớn như vậy, muốn dựa thân hình nhỏ bé của Tư Mã Tĩnh hiện giờ đi tìm người? Sợ là mò đến buổi tối cũng không tìm thấy người.

Cũng may Thanh Vân Quán này nhân số thịnh vượng, nơi chốn có thể thấy tiểu đạo sĩ mặc đạo bào.

Tư Mã Tĩnh dứt khoát ngăn cản một tiểu đạo sĩ, hỏi: “Đạo trưởng có gặp một nữ tử mặc quần áo màu tím mang theo một tỳ nữ đi qua đây không?”

Tiểu đạo sĩ kia không biết Sở Trĩ, nhưng mắt thấy tiểu công tử này mặc đắt tiền, vô cùng quý khí, vẻ mặt nghiêm túc hỏi thăm mình tung tích người khác. Rõ ràng vẫn là đứa nhóc, vẻ mặt lại đứng đắn như vậy.

Tiểu đạo sĩ không khỏi bật cười, khách khí nói: “Tiểu đạo chưa thấy vị cô nương kia từ qua chỗ này, nhưng hôm nay có quý nhân tới dâng hương, quý nhân kia là cô nương áo tím, nói vậy chính là người tiểu công tử muốn tìm à?”

Thấy Tư Mã Tĩnh gật đầu, tiểu đạo sĩ bèn chỉ đường: “Tuy rằng tiểu đạo không nhìn thấy, nhưng thật ra có nghe nói, hiện giờ vị quý nhân kia hẳn là đang ở dưới cây hòe già treo lụa đỏ ước nguyện.”

Tư Mã Tĩnh gật đầu, rời đi.

Thái Tử tôn quý tất nhiên sẽ không có thói quen nói lời cảm ơn, quá khứ đều là người đi theo sau hắn tiện tay thưởng bạc, hiện tại không ai đi theo, tất nhiên cũng không tính.

Tiểu đạo sĩ kia bật cười lắc đầu, cũng không để bụng, không phải các quý nhân đều như vậy à.

Tư Mã Tĩnh một đường tìm về phía cây hòe già dùng để cầu phúc kia, ngược lại cũng không khó, cây kia quá mức bắt mắt. Lúc đến đây, Tư Mã Tĩnh đã từng thấy, cho nên đi tìm cũng dễ dàng.

Qua một con đường nhỏ lát đá xanh, xuyên qua cửa thùy hoa, rất nhanh đã đến chỗ cây hòe già kia, mùi hương cúng tràn ngập.

Tư Mã Tĩnh tất nhiên sẽ không tùy tiện đi qua, hắn khựng lại rồi nấp sau một pho tượng thần ở hương viện.

Hương viện này cực kỳ yên tĩnh, đến một đạo sĩ cũng không có. Tư Mã Tĩnh đang muốn nhìn quanh tìm kiếm Sở Ngọc Lang, để đi theo xem nàng muốn làm gì.

Còn chưa kịp tìm, một giọng nữ sắc nhọn đã vang lên cách chỗ hắn nấp không xa.

“Sở Ngọc Lang, ngươi không được chết tử tế!”

Tư Mã Tĩnh nhíu mày nhìn sang thì thấy ba người đứng ở dưới cây hòe già.

Trường Dung cung kính cúi đầu đứng ở một bên.

Sở Ngọc Lang mặc váy tím, tao nhã quý khí. Nàng đứng dưới cây hòe già, lạnh nhạt nhìn thiếu nữ mặc đạo phục đứng ở phía trước.

“Lục muội muội, ta từng nhắc nhở muội, phải an phận.”

Nữ tử mặc đạo phục, nhìn tuổi tác khoảng mười lăm mười sáu tuổi, vẻ mặt lại có vẻ điên cuồng rõ ràng.

Sở Ngọc Khê cười lạnh: “Ta an phận? Sở Ngọc Lang, hiện giờ ta đang trong tuổi đẹp nhất. Mẫu thân sắp giúp ta nghị hôn, ta lại bị vây ở đạo quán này không thể đi đâu. Ngươi bảo ta an phận?”

“Sao ta có thể an phận?” Sở Ngọc Khê bất chấp tất cả, mở miệng châm chọc: “Ta sợ gì chứ? Hiện giờ sợ rằng ta đã rơi vào bước đường này, cũng không còn gì có thể trông cậy vào, còn có gì có thể mất đi chứ? Ta chỉ cầu cho ngươi có chết cũng không gả được cho Thịnh Vương điện hạ!”

“Dựa vào cái gì từ nhỏ đến lớn, thứ gì đều là ngươi chọn trước. Nhỏ đến một tấm vải dệt, một cây trâm, lớn đến hôn nhân, đều là ngươi trước. Dựa vào cái gì?”

“Lục muội muội, nếu phụ thân muội là con của thiếp thất, nên nhớ kỹ bổn phận của con thiếp thất.” Sở Ngọc Lang lạnh nhạt nhìn nàng ta một cái, “Ta chẳng qua đến Thanh Vân Quán một chuyến để cầu phúc, nghe theo ý tổ mẫu thuận tiện đến xem muội thôi. Lời khuyên bảo này, muội có nghe thì nghe.”

“Ngươi khinh thường ta?” Sở Ngọc Khê cười lạnh: “Phụ thân ta là con vợ lẽ thì sao? Chờ đến sau khi phân gia, không phải một mạch nhà ngươi cũng biến thành dòng bên à? Đến lúc đó ngươi lại cười ta, ta thật ra có thể kính ngươi hai phần.”

“Phụ thân của ta là đích trưởng tử, Lục muội muội.” Ánh mắt Sở Ngọc Lang nguy hiểm, nàng mím môi mỉm cười, “Cho dù phụ thân ta không làm được thế tử, tổ phụ cũng sẽ không truyền tước vị cho một đứa con của thiếp thất.”

Lời này lập tức làm thần kinh Sở Ngọc Khê đau đớn, nàng ta trừng lớn đồng tử tức giận nhìn Sở Ngọc Lang: “Dựa vào cái gì mà con thiếp thất không thể kế tục tước vị? Phụ thân ngươi chẳng qua là phế vật không sinh được con trai. Còn có nhị thúc, ông ta đã là người không đàng hoàng, hiện giờ càng không có một chức quan. Tổ phụ chỉ có hai đứa con thể tử dòng chính, phụ thân ta từ nhỏ đã nhiều lần được khen, biết văn giỏi võ. Hiện giờ bậc quan cũng chỉ ở dưới phụ thân ngươi, vì sao không thể? Chỉ bởi vì là con của thiếp thất sao?”

Sở Ngọc Lang hờ hững cười lạnh: “Đại Tấn phân chia đích thứ như cách lạch trời. Trong nhà, con thê tử dòng chính còn đó, lại để con của thiếp thất tập tước. Quả thực là chê cười!”

“Trước kia vậy mà ta cũng không biết, tam thúc lại ôm tâm tư như vậy. Xem ra chờ sau khi trở về, ta phải nói với phụ thân một câu. Phải cho tam thúc biết được, ông ta có thể ngồi trên vị trí kia là bởi vì ai!”

Buổi nói chuyện giống như hắt một chậu nước đá lên người Sở Ngọc Khê, hắt cho nàng ta lạnh lẽo từ đầu đến chân. Môi nàng ta hơi run rẩy, nói: “Ngươi nói bậy! Phụ thân ta không nói những lời này, đây đều là ta nói. Không có bằng chứng, ngươi có bản lĩnh gì có thể vu oan phụ thân ta!”

Là nàng ta đã quên việc phải đúng mực, có một số việc tuy trong lòng biết rõ ràng nhưng lại không thể nói toạc ra. Nếu đại bá thật sự ra tay trừng trị phụ thân, tam phòng các nàng tuyệt đối không thể sống tốt.

“Sợ thì ngoan chút.”

Sở Ngọc Lang phất tay áo, lạnh nhạt để lại lời này rồi rời đi mà không quay đầu lại.

Trường Dung vội đuổi kịp.

Tư Mã Tĩnh lạnh mặt, nghiêng người nấp đi. Hắn đúng là lại được xem trò hay, Lục cô nương này vào đạo quán, vậy mà là việc làm của Sở Ngọc Lang.

Quả thật có thủ đoạn.

Mắt thấy Sở Ngọc Lang đã đi về, Tư Mã Tĩnh lại không hề có ý trở về.

Nếu đã tới đạo quán này, hắn càng muốn làm rõ phải làm thế nào mới đổi về được.

Quán chủ đạo quán này - Lánh Hạc đạo trưởng - chính là đạo nhân đức cao vọng trọng nhất Cảo Kinh. Năm đó tiên đế còn tự mình chỉ đích danh để ông ấy luyện đan, tuy rằng cũng không có trường sinh bất lão hoàn gì cả, nhưng lại thật sự có thể kéo dài tuổi thọ.

Nghe đồn, vị Lánh Hạc đạo trưởng này đã qua sáu bảy chục tuổi, nhưng mà dung mạo lại giống như hơn ba mươi tuổi vậy.

Nghĩ đến, đạo trưởng này cũng có vài phần bản lĩnh.

Trước kia, Tư Mã Tĩnh luôn luôn không thích mấy thứ luyện đan này. Năm đó Ngũ Thạch Tán đã hại chết bao nhiêu người, cái gì mà luyện đan, chẳng qua là vài trò xiếc hại người.

Nhưng mà tập tục đương thời như vậy, trước kia Hoàng Đế tuyên Lánh Hạc đạo trưởng tế thiên, Tư Mã Tĩnh cũng từng gặp người này mấy lần. Nhìn cũng chỉ là đạo nhân bình thường khoảng trên dưới ba mươi, đầy đầu tóc đi không nhìn thấy một sợi màu trắng. Nếu không phải phụ hoàng chính mắt chứng kiến, có thể nào Tư Mã Tĩnh cũng sẽ không tin vị đạo trưởng này thật ra là ông lão đã đến tuổi mắt mờ chân chậm.

Tư Mã Tĩnh ngẩng đầu nhìn về một hướng, muốn đi tìm chỗ ở của quán chủ.

Mà lúc này, trong một gian nhã thất sạch sẽ, đàn hương lượn lờ trong lư hương, có hai người đang chơi cờ.

Ngồi ở bên trái là nam tử mặc đạo bào, nhìn chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, khí chất nho nhã.

Tay ông ấy cầm quân cờ trắng, thản nhiên cười, đặt cờ: “Mấy tháng không gặp, cờ nghệ của điện hạ lại tiến bộ rồi.”

Nam tử ngồi ở đối diện mặc một bộ đồ màu đen mày kiếm mắt sáng, nhíu mày nhìn bàn cờ kia, qua lúc lâu mới đặt quân cờ đen xuống.

Nam tử mặc đạo bào cười nói nốt nửa câu sau: “Thế nhưng có thể giữ được thế cờ này qua ba hiệp ở trong tay ta.”

Quân trắng đặt xuống theo lời nói, cắn nuốt hơn một nửa quân đen còn sót lại trên bàn.

Sắc mặt Tư Mã Huân lập tức đen hơn nửa, hắn ta tiện tay ném quân cờ trong tay vào hộp cờ: “Bổn vương không nên lãng phí thời gian với ông ở đây.”

“Chơi cờ là chuyện thanh nhã như vậy, sao có thể gọi là lãng phí thời gian chứ.” Lánh Hạc đạo trưởng cười nhạt uống một ngụm trà.

Tư Mã Huân trầm giọng hỏi: “Ông nói thẳng đi, phương thuốc trú nhan kia, phải thế nào ông mới có thể cho ta?”

Lánh Hạc đạo trưởng lắc đầu bật cười: “Một người nam nhân như ngươi, muốn thuật trú nhan làm gì?”

Tư Mã Huân nhíu mày, nói: “Ông quan tâm nhiều thế làm gì? Ông chỉ cần đưa phương thuốc cho ta, ta sẽ không tiết lộ ra ngoài. Muốn cái gì, ông cứ nói, muốn bạc hay là nổi danh? Hay là quyền thế?”

Lánh Hạc đạo trưởng lắc đầu: “Bần đạo không cần gì cả. Chỉ cần ngươi thắng ta mười ván cờ, ta sẽ đưa ngươi phương thuốc trú nhan này.”

Tư Mã Huân cười lạnh: “Đạo trưởng đã qua ba triều, là người từng chơi cờ với Hoàng tổ phụ, trong thiên hạ này còn có ai có thể thắng ông?”

Lánh Hạc đạo trưởng đậy nắp trà, lắc đầu nói: “Thật ra không phải không có. Bần đạo nhớ rõ, tiên đế từng thắng bần đạo mười trận.”

Tư Mã Huân tức đến bật cười, người bảo thủ này, đấy đã là chuyện bao nhiêu năm trước. Hiện giờ cờ nghệ của lão già này lại không biết tiến bộ đến bao nhiêu, còn có ai có thể thắng ông ta?

Hắn ta muốn phương thuốc trú nhan này cũng chỉ vì Lang muội. Chờ Tư Mã Tĩnh vừa chết, hắn ta có thể hồi kinh, chờ phụ hoàng qua thời gian thương tâm, hắn ta sẽ có thể xin chỉ tứ hôn. Hắn ta muốn cầu phương thuốc này để làm sính lễ.

Tuy Lang muội chưa từng nói, nhưng Tư Mã Huân biết nàng để ý nhất là khuôn mặt kia của nàng. Nhớ rõ khi còn bé nàng đã không giống với những cô nương khác. Khi còn bé có một lần, nàng không cẩn thận lăn từ gác mái xuống, đổi thành người khác đều sẽ che đầu, nàng càng khác biệt, chỉ che chở khuôn mặt.

Nàng từng nói nàng muốn vĩnh viễn trẻ đẹp như mẫu phi.

Nghĩ đến đứa ngốc kia, sắc mặt Tư Mã Huân mềm xuống, khóe môi cong cong.

Lánh Hạc đạo trưởng nào còn có gì mà không biết, bật cười lắc đầu.

Ông ấy chưa nói ra thằng nhóc này này trời định nhân duyên khó khăn, gây thương tích vì tình là người mệnh khổ.

Có một số việc không cưỡng cầu được, vị điện hạ này, nếu không thể kịp thời nhìn ra, sợ tương lai sẽ phạm phải sai lầm lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.